Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Mệnh Thiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 2440 chữ

“Bắt đầu quá trình chuyển đổi Quà Tân Thủ thành năng lượng để tái thiết lập sự sống Chân Mệnh Thiên Tử…”

“Thời gian dự kiến……24 giờ…”

.

.

.

.

“Đã thành công tái thiết lập sự sống.”

“Thông tin Chân Mệnh Thiên Tử:”

“Tên: Trần Quốc Cường

Tuổi: 18

Nghề Nghiệp: Vô công rồi nghề”

Quốc Cường giật mình tỉnh giấc, điều đầu tiên mà hắn cảm thấy chính là sự lạnh lẽo trong không khí.

Trải qua một cơn đau đầu khủng khiếp, hắn bắt đầu nhớ lại hoàn cảnh của chính mình. Ký ức cuối cùng trong đầu hắn là bản thân đã bị một chiếc xe công đâm phải. Đối phương không những không chịu trách nhiệm ở lại giúp đỡ mà còn vô tâm bỏ đi để hắn nằm chết bên lề đường.

“Đúng rồi, mình đã chết!”

Quốc Cường thầm nghĩ, chẳng phải hắn đã chết rồi hay sao, vậy mà sao còn cảm thấy lạnh lẽo đến như vậy?

Chẳng lẽ nơi đây chính là địa ngục. Đúng rồi, chỉ có địa ngục mới lạnh lẽo đến như vậy.

Nghĩ đến đây Quốc Cường bình tâm trở lại, nếu đã xuống địa ngục rồi thì chắc là chờ đến lúc được đi đầu thai thôi. Hắn cho rằng trước khi chết cuộc đời đối xử với mình tệ như vậy thì chắc cũng phải được đầu thai kiếp làm người sung sướng mới phải.

Nằm bất động một hồi lâu mà không thấy xung quanh có động tĩnh gì, hắn chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo xung quanh mỗi lúc một chân thật. Chẳng nhẽ khi chết đi dưới địa ngục lại khiến cho linh hồn con người cảm giác chân thật đến như vậy.

Quốc Cường chợt bừng tỉnh, chẳng lẽ bản thân còn chưa chết?

Hắn bắt đầu chú ý đến xung quanh. Đây là một không gian chật hẹp chỉ đủ chỗ cho một người nằm, không khí xung quanh trần ngập mùi thuốc khử trùng, thập phần lạnh lẽo.

Chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Quốc Cường, một dòng khí lạnh ngay lập tức chạy dọc sống lưng khiến hắn rùng mình một phen.

Ngay lập tức Quốc Cường dùng chân đạp mạnh xuống phía dưới, dùng sức một hồi cuối cùng cũng khiến cho đáy hộp bật ra, hắn chật vật chui ra khỏi không gian chật hẹp bí bách đã nhốt mình.

Nhìn không gian xung quanh nơi bản thân vừa thoát ra, dòng khí lạnh lại một lần nữa chạy dọc sống lưng, nơi này so với địa ngục cũng đáng sợ không kém là bao. Nơi hắn vừa nằm không ngờ lại chính là……Nhà xác.

Dưới ngón chân cái của hắn còn đeo một cái vòng được ghi: “Tử thi số 117. Chưa rõ danh tính”

- Con mẹ nó ông còn chưa chết mà…!

Quốc Cường thầm hô lên, hắn lập tức thấy sợ hãi mà chạy ra khỏi cái nhà xác lạnh lẽo này.

.

.

- Sụp…. Cà phê hôm nay thơm thế nhỉ...!

Ngoài cổng bệnh viện một người bảo vệ đã có tuổi đang cầm trên tay một cốc cà phê thơm ngon chậm rãi thưởng thức. Dù đã già nhưng do nhà nghèo nên tuổi này rồi lão không muốn làm gánh nặng cho các con nên vẫn đi làm bảo vệ.

Hôm nay là ngày lão trực ca đêm, để cho bản thân giữ được sự tỉnh táo thì lão phải uống cà phê.

Bất chợt lão thấy một bóng người mặc áo choàng dành cho những bệnh nhân đã tử vong chạy từ trong nhà xác chạy ra, lão lập tức căng mắt ra nhìn cho thật kỹ. Có điều bóng người kia giống như một cơn gió đã biến mất từ lúc nào.

Lão cúi xuống nhìn cốc cà phê của mình bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

- Rõ ràng là cà phê nóng, không có tí đá nào mà lại gặp ảo giác nhỉ.

Quốc Cường chạy đến một nơi vắng vẻ liền ngồi xuống vỉa hè từ từ hít thở, những chuyện xảy ra cho đến lúc này khiến hắn vẫn chưa kịp thích nghi. Cảm giác mọi thứ xung quanh đều rất chân thật cho thấy đây không phải một giấc mơ.

Khi tỉnh lại bản thân đang ở trong nhà xác là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy rằng hắn đã từng chết. Hoàn cảnh này chẳng phải giống như trong những bộ tiểu thuyết hắn đã từng đọc qua nhiều lần trên mạng hay sao?

Nhân vật chính sau khi chết đi được trọng sinh sống lại, sau đó từng bước chinh phục thiên hạ, khiến cho hàng vạn người ngưỡng mộ không thôi. Quốc Cường cũng không ít lần ước ao cuộc đời tăm tối của mình giá mà giống như trong tiểu thuyết thì thật tốt biết mấy.

Thế nhưng sự thật cuộc sống luôn vả cho hắn một cú thật đau rằng đời thì không giống như truyện. Có điều giờ đây chẳng phải hắn đã sống lại hay sao?

- Haha.. Con mẹ nó cuối cùng thì điều ước của ông đã thành sự thật..Haha…

Quốc Cường đột nhiên hét lên thật lớn. Chưa bao giờ hắn thấy sung sướng như lúc này. Nếu nói rằng trong suốt 18 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sung sướng như vậy cũng không hề giả dối.

- Đệch mợ cái thằng điên nào đêm hôm hú hét cái gì đấy, đánh bỏ mợ mày bây giờ.

Trong cơn sung sướng Quốc Cường không để ý đến việc lúc này đang là giữa đêm yên tĩnh, hắn hét lên lớn như vậy hiển nhiên là gây ra động tĩnh không nhỏ. Nếu có người nào đó tưởng rằng có một thằng điên trốn trại mà gọi người đến bắt lại thì đúng là xui xẻo.

Không dám ở lại thêm một chút nào hắn liền vội vã trốn đi, đúng lúc này đột nhiên một giọng nói con gái vang lên:

“Chúc mừng ký chủ đã trở lại.”

Quốc Cường hốt hoảng quay lại tìm kiếm người vừa lên tiếng, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ ai đang ở cạnh, hắn nhìn bốn phía thêm một vòng vẫn chẳng thấy có người nào xung quanh.

Còn đang thắc mắc liệu có phải bản thân gặp ảo giác hay không thì giọng nói kia lại một lần nữa cất lên:

“Chào mừng ký chủ đến với Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia”

- Hệ Thống…???

Quốc Cường khẽ lẩm nhẩm lại những gì mình vừa nghe được.

“Ký chủ hãy nhắm mắt lại để bắt đầu tiến nhập không gian hệ thống.”

Hắn ngay lập tức nhắm mắt lại để kiểm nghiệm những gì bản thân vừa nghe được.

- Uỵch…

Không lâu sao, chỉ cảm giác như có người vừa kéo mình rơi xuống một nơi nào đó. Khi hắn mở mắt ra thì đã thấy bản thân xuất hiện ở một vùng đất rộng lớn, bốn phía xung quanh đều là cánh đồng với thảm cỏ xanh bất tận.

Thỉnh thoảng còn có một cơn gió nhẹ khẽ thổi khiến cho cái choàng hắn đang khoác trên người tung bay lên để lộ ra toàn bộ thân hình nhiều ngày nhịn đói của hắn, phần bên dưới cơ thể thậm chí còn không có thứ gì che chắn. Thế nhưng Quốc Cường vẫn không hề để ý mà tiếp tục tận hưởng khung cảnh tuyệt mỹ này.

- E hèm…!

Không để cho hắn tiếp tục tận hưởng cảm giác thanh bình, thanh âm nhẹ nhàng kia lại một lần nữa vang lên kéo tâm hồn Quốc Cường trở lại.

Lúc này hắn mới để ý sau lưng mình còn có một căn nhà tranh, nhìn qua chỉ thấy một vẻ đơn sơ nhưng không hiểu sao nó lại khiến cho hắn có cảm giác rất thần bí.

Quốc Cường biết bên trong ngôi nhà tranh đơn giản kia chắc chắn sẽ cho hắn câu trả lời của tất cả những sự việc đã xảy ra. Nghĩ đến đây hắn lập tức khẽ đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa được mở, từ bên trong mùi một mùi trà tao nhã lập tức tản ra tứ phía, xen lẫn vào đó là một mùi hương thanh tao có vẻ như là được tỏa ra từ trên người của một cô gái.

Quốc Cường từ tốn bước vào trong, đập vào mắt hắn là một người con gái đang chậm rãi pha trà. Người con gái này khoác trên mình một bộ trang phục mà những người phụ nữ cổ đại thường mặc.

Có điều từng kiện y phục trên người cô gái này nhìn qua cũng biết chắc hẳn rất đắt tiền. Từng kiện y phục màu đỏ được tô điểm bởi những chi tiết màu hoàng kim toát lên sự quý tộc, khiến cho người nhìn khó có thể rời mắt.

Mọi hành động cử chỉ của người con gái ấy đều toát lên vẻ quý phái, có thể dễ dàng nhận ra được người này hẳn phải thuộc tầng lớp cực kỳ cao quý. Một người con gái như vậy sao lại xuất hiện tại nơi này?

Quốc Cường cũng không tập trung vào người con gái kia nữa mà đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Nhìn hành động này của hắn khuôn mặt mang theo vẻ thờ ơ của cô gái hiện lên một tia tán thưởng nhưng rất nhanh liền biến mất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Với địa vị và hoàn cảnh của hắn trong quá khứ, một người phụ nữ đẹp là một điều gì đó quá xa vời, vậy nên người con gái kia dù có đẹp đến như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng cho rằng mình không với tới.

Nếu đã là điều không thể với tới thì không cần phải tiếp tục nhìn thêm, nhìn càng nhiều lại càng lưu luyến nhiều.

- Mời ký chủ ngồi.

Còn chưa kịp đánh giá xung quanh căn nhà, người con gái đã rót ra một tách trà đồng thời lên tiếng.

Đến lúc này mới có thể khẳng định giọng nói đã từng nghe trước đó chính là của người con gái này. Quốc Cường cũng không ngại mà tiến lại ngồi xuống ghế đối diện với cô gái. Có điều, cái áo choàng của hắn ngay lập tức tạo ra sự cố không mong muốn.

Theo hành động ngồi xuống của hắn, phần trước của áo choàng lập tức mở ra để lộ ra “Tiểu Quốc Cường”. Sự cố bất bất ngờ không khỏi khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng liền vội vã dùng tay kéo áo lại.

Trên khuôn mặt kiêu sa của cô gái cũng hiện lên một lớp ửng hồng, dưới ánh mắt bất ngờ của hắn cô chỉ nhẹ nhàng phất tay. Áo chàng bệnh nhân của hắn lập tức biến mất thay vào đó là một bộ y phục giống như bình thường hắn hay mặc.

Hoàn cảnh của hai người cứ như thể là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau, một bên thì kiêu sa quý phái, một kẻ thì nhìn đi nhìn lại thế nào cũng toát lên vẻ nghèo hèn.

- Chào mừng ký chủ đến với không gian hệ thống.

Một lần nữa Quốc Cường bị kinh ngạc không thôi, người con gái kiêu sa kia vậy mà lại tiến về phía hắn, nàng chắp hai tay rồi cúi người thật sâu chào hết sức kính trọng, thái độ của nàng giống như thực sự coi hắn là chủ nhân vậy.

Quốc Cường nghèo hèn đã quen, hoàn cảnh này là lần đầu tiên hắn gặp phải nên nhất thời không biết phải phản ứng thế nào. Hắn vội vã chạy đến đỡ cánh tay mềm mại của đối phương vừa kéo nàng lên vừa nói:

- Đừng làm thế này ta không nhận được đâu.

- Đa tạ ký chủ.

- Chắc hẳn cô biết mọi chuyện, có thể giải thích cho ta một chút được không?

Người con gái lập tức gật đầu, nàng bắt đầu nhẹ nhàng giải thích:

- Ta là được gọi là Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia, tên của ta là Thiên Tư. Vận mệnh của ta là đi tìm Chân Mệnh Thiên Tử…

- Khoan đã.

Nghe đến đây Quốc Cường lên tiếng ngăn cản, hắn hỏi lại:

- Nói như vậy ta là Chân Mệnh Thiên Tử sao?

Thiên Tư không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

*Rầm…

- Con bà nó ta chưa thấy Chân Mệnh Thiên Tử nào mà số khổ như chó giống ta đây…

Ngay sau cái gật đầu của Thiên Tư, Quốc Cường liền đập mạnh tay xuống cái bàn gỗ khiến cho nó rung lắc dữ dội có dấu hiệu sắp sập. Hành động này của hắn cũng khiến cho Thiên Tư thấy giật mình, nàng vội vã phất tay, một luồng kim quang từ tay nàng bay đến cái bàn gỗ khiến cho nó ngừng lắc lư.

Sau khi đã ổn định mọi thứ Thiên Tư mới nhẹ nhàng cất tiếng:

- Chẳng phải có rất nhiều vị Hoàng Đế xuất thân từ nghèo khổ rồi không ngừng cố gắng mà bước lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn hay sao? Ký Chủ không cần phải để ý hoàn cảnh xuất thân của mình.

Nghe nàng giải thích cũng có phần hợp lý, hắn nhìn cái bàn gỗ suýt chút nữa chỉ vì hành động lỗ mãng của mình mà thành phế liệu thì cười ngượng ngùng. Quốc Cường nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng che giấu đi nét ngượng ngùng của mình:

- Nhưng ta có điểm nào hơn người mà có thể trở thành Chân Mệnh Thiên Tử được.

- Vốn dĩ Chân Mệnh Thiên Tử không phải được định sẵn mà là do Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia trên đường đi tìm kiếm những hạt giống có tiềm năng rồi lựa chọn người đó trở thành Chân Mệnh Thiên Tử. Là do trên đường ta đi tìm kiếm, cảm thấy ký chủ rất có tiềm năng liền lựa chọn ngài trở thành ký chủ của ta.

Nói đến đây cái mạng nhỏ này được nhặt trở về hẳn là nhờ vào Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia này đã lựa chọn mình.

- Dù sao cũng phải cảm ơn cô đã cứu mạng ta.

- Đó là trách nhiệm của ta, nếu đã lựa chọn được Chân Mệnh Thiên Tử thì phải có trách nhiệm giúp đỡ ký chủ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi ttn1199plus
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199plus
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.