Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Tinh Hộ Bích

Phiên bản Dịch · 1538 chữ

Dịch: Tĩnh

- Súc sinh này, xem mi còn dám chạy đi đâu!

Người nói chuyện chính là trưởng lão Vạn Kiếm Sơn, Tư Đồ Nhất Bá, lúc này trường kiếm trong tay lấp lánh bốn phía, vừa nhìn là biết không phải là vật phàm.

- Ha ha, các vị, người có tài nhiều, Tử Tiêu thú tất nhiên không phải là đối thủ của chúng ta, vẫn nên tốc chiến tốc thắng!! Đừng nên để một hồi nữa sẽ đưa tới các ma thú cao giai, đến lúc đó khả năng mất nhiều hơn là được!

Độc Môn Lý Nguyên, lúc này trong tay cầm trường côn chỉ vào Tử Tiêu thú, cùng thương lượng với mọi người.

Trong lòng mọi người đều rõ ràng, sao lại không biết đạo lý này chứ, lập tức cũng không nói gì thêm, chuẩn bị liên thủ cho Tử Tiêu thú một kích trí mạng!

"Ngao ô..." Tử Tiêu thú lấy móng đào phía sau, thân thể hơi cong, phủ phục đứng lên.

Lúc này Vân Phi Vũ cũng đi tới chỗ Tử Tiêu thú dừng lại, vừa nhìn về phía trước, dĩ nhiên đó là một vách đá.

Nhìn hoàn cảnh này, Vân Phi Vũ cảm giác được nó chuẩn bị chọn con đường chết, không khỏi hơi buồn phiền.

"Rõ là nhân tính đến bước này!"

Tử Tiêu thú gầm nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh thì đem ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Vũ đứng ở bên này.

Không biết vì sao, lúc này đây Vân Phi Vũ thấy ánh mắt Tử Tiêu thú, trong lòng cảm giác áy náy thương tiếc dị thường, thậm chí hắn cũng có thể cảm giác được đau đớn trên người Tử Tiêu thú, dường như muốn truyền đạt gì đến hắn, khiến cho hắn cảm thấy khủng hoảng, khó chịu đứng lên.

- Nghiệt súc, nhìn hôm nay ngươi còn có thể trốn nơi nào, dám một thân một mình tới công thành, vậy thì hãy ở lại chỗ này!

Cuối cùng! Kèm theo tiếng cười lạnh của Lý Nguyên, ba phe thế lực cùng ra tay một lúc, ánh đao mũi kiếm, côn pháp loạn ảnh, đủ các loại vũ kỹ xuất hiện liên tiếp.

"Ngao ô..." Thân thể Tử Tiêu thú đang phủ phục nhảy lên một cái, tử quang tràn ngập trên người, linh lực dâng trào, cục diện sinh tử lần này, Tử Tiêu thú cũng không còn chỗ lùi.

- Chúng ta vẫn chậm chân, Tử Tinh Hộ Bích, tới!

Đột nhiên Uyển Bích thở nhẹ một tiếng, đồng thời trên mặt hiện ra vẻ thương tiếc.

Lúc này trong lòng Vân Phi Vũ cũng lộ ra vẻ bi thương, đã không hoàn toàn chú ý tới lời của Uyển Bích, lúc này hắn chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.

Khoảng cách như vậy, mặc dù thân pháp có cao siêu đến đâu cũng không kịp, tai họa lần này Vân Phi Vũ cũng bất lực.

Lòng tham con người là không đáy, chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Oanh!"

Một tiếng vang thật lớn, thân thể to lớn của Tử Tiêu thú, tử quang mờ mịt dần hình thành một vòng bảo hộ Tử Tinh, ba phe thế lực công kích liên tục, đánh vào bên trên vòng bảo vệ cũng chỉ gây nên một tầng sóng không lớn không nhỏ.

"Ông!" Giống như một tiếng chuông, trăm đạo hào quang vũ kỹ vù vù, trực tiếp bị bắn ngược, tàn sát bừa bãi về phía ba phe thế lực.

- Sao lại thế!

Lý Nguyên thét một tiếng kinh hãi, thân thể bay ngược ra phía sau, công kích của ông ta đầu tiên nên vừa rồi thừa nhận không dưới mười đạo vũ kỹ, phun ra một ngụm máu tươi.

Theo sát phía sau là trưởng lão Vạn Kiếm Sơn, Tiêu Thiên, thân thể trực tiếp rút lui về phía sau, khóe miệng tràn máu, cho thấy bị nội thương không nhẹ.

Ba phe thế lực, người dẫn đầu ở nơi này đều bị trọng thương không nhẹ.

Trái lại Tử Tiêu thú, bụng của nó khẽ động, khóe mắt chảy ra máu, khuôn mặt thú to lớn, vẻ mặt dữ tợn, phảng phất như đang thừa nhận thống khổ tột cùng.

- Quả nhiên!

Uyển Bích tiếc hận một tiếng, lức đầu, trên khuôn mặt hiện vẻ bi thương khôn xiết.

Vân Phi Vũ không có nghe được loại thú hống như trong tưởng tượng, chậm rãi mở mắt ra.

Vừa mở mắt, chứng kiến đống hỗn động trước mắt, trừ bỏ ba người dẫn đầu của ba phe thế lực, những dong binh cao thấp, dưới sự phản lại của vũ kỹ chính mình, tinh thần trở nên suy sụp, trong mắt đầy kinh hãi khiến cho chiến ý hoàn toàn biến mất.

- Chuyện gì đây?

Vân Phi Vũ hỏi một câu, đối với một màn này thật là không thể tin được, hắn đã chuẩn bị xong, cho rằng mở mắt có thể nhìn thấy cảnh tượng Tử Tiêu thú bị chém giết thảm thương, thế nhưng tình huống dường như đang nghịch chuyển.

Bên bị thương nặng, lại là lực lượng phía bên thành Vân Châu.

- Là Tử Tinh Hộ Bích!

Uyển Bích nhẹ nhàng giải thích một phen.

- Trước khi Tử Tiêu thú sinh con sẽ được một loại sinh mệnh che chở, bất kỳ lực lượng nào va chạm đều đem công kích đó bắn ngược và gấp đôi uy lực.

- Nói như vậy, hai mẹ con Tử Tiêu thú đều sẽ được cứu trợ đúng không!

Vân Phi Vũ ngạc nhiên nói, vui sướng từ trong lòng không hề che giấu, nhất thời đưa đến sự bất mãn từ ba phe thế lực.

- Tiểu tử, rốt cuộc là ngươi muốn gây sự phải không?

- Đồ tạp chủng; chờ thương thế của chúng ta tốt lên, người đầu tiên ta muốn đập chết chính là người!

Hai tên bên trong đoàn lính đánh thuê Thiết Lang nổi giận, ở trong mắt bọn hắn, tuyệt đối Vân Phi Vũ đang hả hê.

- Ah? Các ngươi muốn giết ta?

Vân Phi Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn thấy dấu hiệu của Thiết Lang, khóe miệng vung lên một độ cung, cánh tay nâng lên, một đạo ánh sáng màu đen chợt lóe lên.

- Nếu đã như vậy, thì các ngươi trước tiên chết hết đi!

Trong lòng mặc niệm một tiếng, sửa sang quần áo một lần nữa rồi nhìn về phía Tử Tiêu thú.

Đúng lúc, Tử Tiêu thú cũng nhìn Vân Phi Vũ, một người một thú hai mắt nhìn nhau.

- Việc này, có lời gì muốn nói với ta sao?

Trong mắt Tử Tiêu thú tràn ngập vẻ bi thương, trong mơ hồ Vân Phi Vũ nhìn thấu được hàm xúc phải chết.

"Vì sao? Rõ ràng đã an toàn, sao trong mắt nó vẫn còn thống khổ như thế."

- Bởi vì, trong vòng một giờ tiếp theo, ấu thú sẽ được sinh ra, khi đó cũng là thời điểm Tử Tiêu Hộ Bích sẽ bị phá toái, đồng dạng sau khi sinh con, Tử Tiêu thú sẽ suy yếu tới cực điểm, cho dù là một dong binh cấp thấp cũng có thể đánh chết nó.

- Nói như vậy, chẳng phải là hai mẹ con Tử Tiêu thú sẽ bị đám người kia đánh chết sao, trách không được...

Vân Phi Vũ lắc đầu, hoàn toàn minh bạch lời giải thích của Uyển Bích.

An toàn bây giờ chỉ là tạm thời, kế tiếp, mới là thời khắc tàn nhẫn nhất.

Thế nhưng an toàn ngắn ngủi này, đã cho Vân Phi Vũ thời gian thở dốc, nếu còn có cơ hội, hắn nhất định sẽ không để cho Tử Tiêu thú cứ như vậy mà bị giết.

Hắn, muốn bảo toàn thật tốt cho Tử Tiêu thú.

Nhìn ánh mắt oán hận của người dẫn đầu ba phe thế lực, Vân Phi Vũ có thể tưởng tượng ra được, chờ một canh giờ nữa qua đi, cảnh tượng tiếp theo có thể thê thảm đến mức nào.

- Tiểu tử! Cấm trách trời thương dân, chỉ cần Tử Tiêu thú vừa chết, ngươi cũng sẽ bị Thiết Lang dong binh đoàn chúng ta lôi ra làm vật tế cho huynh đệ!

Một dong binh đoàn bên cạnh, vẻ mặt dữ tợn nhìn Vân Phi Vũ.

Tất cả vẻ mặt và động tĩnh của Vân Phi Vũ đều bị hắn ta thu vào trong mắt, người của Thiết Lang từ trước đến nay đều bá đạo, chưa từng bị người khác cười nhạo, hắn ta thấy, nếu Vân Phi Vũ không chết thì cũng bị lột một lớp da.

- Hừ, chính ngươi còn có thể sống hay không rồi hãy nói!

Vân Phi Vũ hừ lạnh, không thèm nhắc lại lời đã nói, trong mắt hắn những người này của Thiết Lang cũng đã thành người chết.

- A, ngươi... Ngươi...

Đột nhiên, những người lính đánh thuê này đầy sợ hãi chỉ vào Vân Phi Vũ, chỉ trong chớp mắt những tên đó ầm ầm ngã xuống. Chỉ khoảng nửa khắc, khí tức sinh mệnh hoàn toàn không còn.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.