Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão gia tử lo lắng

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Dịch: Tĩnh

- Oa! Ăn ngon!

- Quá ngon rồi!

Lúc này miệng lão gia tử đầy dầu mỡ, căn bản không nghĩ tới Vân Phi Vũ vậy mà có thể làm ra đồ ăn ngon đến như vậy.

Điều đó là hiển nhiên! Trong lòng Vân Phi Vũ không nhịn được đắc ý, đúng là nấu ăn của đầu bếp Thiên Tâm Các, Tô Phanh là Trù Sư cấp hai, chỉ sợ toàn bộ thành Vân Châu cũng không tìm ra vài người như thế.

- Tiểu tử, tay nghề này con học được ở đâu thế?

Lão gia tử vừa cắn một miếng tôm bự vừa hỏi, lời từ miệng truyền ra mơ hồ không rõ.

Mấy người bên cạnh lão gia tử cũng như thế, trong miệng tuy không ngừng ăn nhưng đều quăng ánh mắt nghi ngờ về phía Vân Phi Vũ.

Lão quản gia là người nhìn Vân Phi Vũ lớn lên, có thể nói Vân Phi Vũ vừa mất đi một sợi lông nào lão cũng đều biết, nhưng mà trong khoảng thời gian này, lão quản gia phát hiện Vân Phi Vũ thực sự đã thay đổi, thay đổi đến mức hoàn toàn không phải là Vân Phi Vũ của lúc trước, quá vượt bậc!

- À, cái này sao!

Thời điểm vừa rồi Vân Phi Vũ nấu ăn cũng ăn vụng không ít, cho nên lúc này cảm thấy mỹ mãn, cũng không thèm ăn như vậy nữa. Hắn vừa uống rượu Tuyết Hoa ủ lâu năm, vừa cười ha ha.

- Aizzz, hôm nay ta đi Thiên Tâm Các đó nha, tam thúc của Tâm Nhu tiểu thư thấy ta không tệ, cho nên dạy ta mấy món.

Mọi người lại kinh ngạc một hồi, gã khổng lồ như Thiên Tâm Các, bọn họ muốn cũng không thể so sánh nổi, lúc này lại nghe thấy thiếu gia có được may mắn này, trong lòng cũng kính nể không thôi.

Chỉ có điều, Vân lão gia tử rất nhanh bình tĩnh lại, gật đầu rồi tiếp tục miệng ăn đầy mỡ.

"Ùng ục, ùng ục..."

Đang uống rượu, Vân Phi Vũ chợt nghe thấy tiếng bụng kêu của mấy gã sai vặt bên cạnh, hắn khẽ cười rồi vung tay lên.

- Đi xuống đi, phòng bếp còn có chút thức ăn, tất cả đều đi ăn cơm đi.

Vân Phi Vũ hùng hồn nói.

- Đa tạ thiếu gia!

Mấy người gia đinh và thị nữ nhanh chóng cảm ơn Vân Phi Vũ, sau đó chạy về hướng phòng bếp, không có biện pháp, mùi thức ăn quá thơm rồi!

Cơm nước no nê, lão quản gia tiếp tục đi quầy hàng kiểm tra sổ sách, lão Lý và lão Hình cũng đi trông coi khu vực khai thác mỏ, sau khi mọi người nói cảm ơn, phòng ăn chỉ còn lại Vân lão gia.

Vân lão gia nằm ở ghế dựa bên cạnh, sờ bụng bự của chính mình, thong thả ngâm nga câu hát, tình cảnh này rơi vào trong mắt Vân Phi Vũ, phá lệ lại yên tĩnh bình thản đến lạ.

Đi tới dị thế này, mở ra một cuộc sống mới cho mình, Vân Phi Vũ cũng không nên biết phải đối mặt với nó thế nào, thực ra vận mệnh con người cũng giống như một con cá vậy, khác biệt ở chỗ có con hơi lớn, lại có con hơi nhỏ. Nhưng mà đối với mình, tuy rằng Vân Phi Vũ vẫn bất lực như cũ, thế nhưng hắn vẫn cố gắng để trở thành một con cá lớn.

Đang tại lúc Vân Phi Vũ bùi ngùi, Vân lão gia vốn đang nằm nghỉ ngơi, bỗng nhiên nói:

- Phi Vũ.

- Sao vậy cha?

Vân lão gia giương mắt nhìn thoáng qua Vân Phi Vũ, sau đó nói tiếp:

- Ruộng trong nhà nhận thầu dường như xảy ra vấn đề.

Sau đó lại nhắm mắt lại, lưng dựa vào ghế nào cũng từ từ đong đưa.

Ruộng?

Vân Phi Vũ sửng sốt, sau đó mới nhớ tới, tiền trang nhà mình nhận thầu mấy nghìn mẫu ruộng, dường như mấy ngày trước mới vừa gieo cây giống, bởi vì... Điều này cũng không có liên quan gì tới việc Vân Phi Vũ cho vay, cho nên Vân Phi Vũ cũng không hiểu nhiều, tức thì có phần ngạc nhiên.

Chỉ có điều, thời điểm Vân Phi Vũ chờ Vân cha nói tiếp thì Vân cha lại không có động tĩnh gì.

- Cha? Cha?

Vân Phi Vũ để chén rượu trong tay xuống, vươn tay tới dò xét.

Nhưng lúc này Vân cha lại truyền đến từng đợt tiếng ngáy, không có biện pháp, Vân Phi Vũ không thể làm gì khác hơn là đứng dậy trở về đình viện của mình.

Chờ đến khi vào bên trong viện của mình, Vân Phi Vũ đi tới chỗ ngủ của tiểu Hồng, hiện tại thân hình tiểu Hồng đã nhỏ đi, không giống như trước đây, tiểu gia hỏa này rất thông minh, ở sân chỗ trồng cây táo đào một cái hang, bên ngoài hang là một vài chai chai lọ lọ, cũng chính là Linh Thú Hoàn.

Vân Phi Vũ cầm lấy một cái bình, quơ quơ, bên trong vẫn còn. Đang lắc đầu cười chuẩn bị về phòng ngủ thì tiểu Hồng bỗng nhiên đưa đầu ra ngoài, dưới ánh trăng một cái đầu xinh xắn thò ra, đang mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Vân Phi Vũ.

Tiểu gia hỏa này, cũng giúp mình không ít việc, Vân Phi Vũ cười sờ sờ đầu nó, chợt nhớ tới Phi nhi, không biết sau khi Tô Tâm Nhu cho nó ăn Linh Thú Hoàn thì nó đột phá chưa.

Vân Phi Vũ nhớ mang máng hình như Phi nhi là ma thú cấp ba, nếu như lần này lột xác thành công vậy thì sẽ giống như tiểu Hồng, là linh thú cấp bốn, chỉ là sau khi Phi nhi lột xác khẳng định còn có thể cưỡi. Điều này khiến cho Vân Phi Vũ hơi đau khổ, vốn tưởng rằng tiểu Hồng có thân hình lớn như vậy, sau này khi đi ra khỏi sơn mạch mạo hiểm gì gì đó, còn có thể thay sức cho đôi chân, giờ thì hay rồi, chính mình mỗi lần mang nó ra ngoài còn phải tự đi, thực là khổ mà.

- Được rồi, vật nhỏ, ta đi ngủ đây.

Vân Phi Vũ vẫn cười, hướng về phía tiểu Hồng nói vài câu sau đó trở về phòng ngủ.

Ngày thứ hai ngủ thẳng tới giữa trưa, thị nữ Tiểu Thanh ở bên ngoài gõ cửa mấy lần, Vân Phi Vũ đành mở đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng vì chưa tỉnh ngủ.

- Sao hôm nay ta lại buồn ngủ như thế.

Vân Phi Vũ duỗi người, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.

- Thiếu gia, ngài nên ăn cơm rồi.

Tiểu Thanh cung kính nói.

- Được rồi, ta biết rồi.

Vân Phi Vũ híp mắt đáp một câu, nhưng mà đến khi Tiểu Thanh vội vàng rời khỏi, bỗng nhiên mũi Vân Phi Vũ nhăn lại, ngửi ngửi.

Hình như có mùi gì đó lạ lạ.

Lại ngửi ngừi, cái mùi này hơi gay mũi, chẳng qua chỉ chớp mắt mùi này đã không còn.

Bỗng nhiên Vân Phi Vũ hơi ngạc nhiên, mùi này là từ trên người Tiểu Thanh truyền đến?

Hắn nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó đi về hướng tiền viện.

Vừa đến tiền viện, Vân Phi Vũ kinh ngạc khi nhìn thấy hầu như gia đình nhà mình đều tụ tập ở trong viện.

- Ai, các người ở đây làm gì thế?

Vân Phi Vũ tiến lên phía trước tò mò hỏi.

- Thiếu gia khỏe!

Bọn gia đinh thấy Vân Phi Vũ tới, nhao nhao quay đầu lại chào hỏi hắn.

- Ừ.

Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó đã nhìn thấy mọi người trước mặt thả từng thùng hàng, mà Vân cha thì đứng ở phía trước.

Lúc này nhìn thấy Vân Phi Vũ, cũng không để ý chỉ nở nụ cười, sau đó hướng về phía mọi người ra lệnh:

- Đóng lại để như năm trước, hai người các ngươi mỗi người một cái, rồi đi ra ruộng!

- Vâng!

Những người gia đinh này đồng thanh đáp, sau đó nhao nhao ôm lấy thùng rồi đi ra khỏi sân.

Khi những gia đinh này đi qua mình, Vân Phi Vũ nhìn thấy bên trong từng cái thùng đều có chứa chất lỏng màu nâu, mùi này có hơi gay mũi, Vân Phi Vũ cảm giác hơi quen thuộc, bất thình lình nhớ tới hình như mùi này vừa xuất hiện trên người Tiểu Thanh thì phải.

- Cha, tình huống gì đây, trong thùng bọn họ ôm đựng cái gì vậy?

Vân cha thấy Vân Phi Vũ tới, sắc mặt có phần không tốt, khẽ than thở:

- Hằng năm đều có mùa châu chấu, hiện tại mầm non vừa mới gieo xuống cho nên bị tổn thất lớn hơn mọi năm.

Vân Phi Vũ khó hiểu, rất nhiều chuyện trong trí nhớ còn mờ nhạt, thì ra ký ức trong khối thân thể này chỉ còn lại một ít, lúc này hắn cũng không nhớ nổi.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.