Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đòi nợ

Phiên bản Dịch · 1546 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Nhìn Vân Phi Vũ không quay đầu rời đi, Tống Tư Nhất hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, xoay người rời đi, bản thân mình chỉ có thực lực cấp sáu, cũng không cần nhảy vào tranh đoạt vũng nước đục này.

Gần đến nơi, Vân Phi Vũ liếc mắt một cái thì nhìn thấy Vương Hạo, chỉ thấy bây giờ Vương Hạo mặc bộ trường bào màu tím, trong tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén, đang múa kiếm ở trước mặt mọi người.

- Ai!

Vương Hạo nhìn phương hướng của Vân Phi Vũ, đột nhiên kêu lên một tiếng, mọi người cũng tò mò nhìn sang bên này.

Cảm giác cũng khá nhạy bén đó!

Vân Phi Vũ nở nụ cười, sau đó từ từ đi về hướng mọi người.

- Vương Hạo huynh quả nhiên thiên phú dị bẩm, nhanh như vậy đã đột phá rồi.

Vân Phi Vũ cũng không đòi nợ ngay, dù sao bây giờ vẫn chưa đến thời điểm vạch mặt, hắn vẫn nên chuẩn bị thử trước một chút nước ấm. (dẫn dắt)

Vương Hạo nhìn thấy người tới, dĩ nhiên là tên ngốc cho không mình tiền kia!

Ngoài miệng tức khắc cười thật tươi.

- Thì ra là thiếu chủ tiền trang Linh Vân, không biết hôm nay tới đây tìm ta có việc gì?

Vương Hạo thu hồi trường kiếm trong tay, lại bắt đầu giả ngu.

Sắc mặt Vân Phi Vũ lạnh lẽo, xem ra tên này không có ý định chuẩn bị trả tiền rồi, lập tức đẩy đến trọng tâm câu chuyện.

- Quả nhiên Vương Hạo huynh là người hay quên chuyện, một tháng trước còn vay tiền ở tiền trang ta mà, Vương huynh quên mất rồi sao!?

Mấy người đệ tử Thiết Kiếm Môn nghe thấy lời này, lập tức hiểu.

- Hóa ra là đến đòi tiền.

- Một thiếu gia của tiền trang cũng dám tới nơi đây đòi nợ Vương huynh, xem ra tên này chán sống rồi.

Mọi người nhìn Vân Phi Vũ một mình một ngựa, không mang theo tùy tùng nào, tức khắc hơi kinh ngạc, một người thế tục thôi mà cũng dám đến tận Thiết Kiếm Môn đòi nợ, những đệ tử này ngày thường kiêu ngạo thành thói quen, lúc này nhao nhao lộ ra thần tình hung ác độc địa và khinh thường.

"Xèo xèo..." Bỗng nhiên Vương Hạo đùa giỡn kiếm trong tay, sau đó chợt bổ một cái, cây đại thụ cách đó mấy trượng ầm ầm một tiếng rồi ngã cuống, chim tước trên cây giật mình, rốt rít chạy trốn.

- Hôm nay đến hạn rồi sao? Gần đây ta hơi bận rộn nên quên mất.

Ngoài miệng Vương Hạo vẫn khách khí nói, nhưng trường kiếm vừa quay lại trong tay, hắn lại đùa giỡn, nhưng lần này kiếm hướng về phía Vân Phi Vũ.

Mấy tên tiểu lâu la vừa nhìn thấy thái độ của Vương Hạo, liền hiểu, lúc này cũng nhao nhao bắt đầu a dua theo Vương Hạo, mà đe dọa Vân Phi Vũ.

- Tiểu tử, ngươi là cái thá gì! Vương Hạo huynh tìm ngươi mượn tiền chính là để mắt đến ngươi, chẳng qua chỉ là quên chưa trả thôi, ngươi lại tìm đến cửa, ngươi không muốn sống thoải mái nữa sao!

- Hừ! Thức thời thì mau chóng quỳ xuống, quẫy nhiễu sư huynh của ta tu luyện, cẩn thận ta xuống núi đập cửa hàng của ngươi!

- Nhanh quỳ xuống!

Vương Hạo chế nhạo, nhìn Vân Phi Vũ, cũng không nói gì, mặc cho những tên thủ hạ này đe dọa Vân Phi Vũ.

- Ha ha, dẫu gì Thiết Kiếm Môn cũng là môn phái có tiếng tại thành Vân Châu, làm sao có thể có đệ tử không biết xấu hổ như thế, nợ tiền không trả, ngươi muốn đe dọa ta rồi khỏi phải trả nợ sao!

Vân Phi Vũ cười cười, lên tiếng châm chọc.

- Ngươi nói cái gì!

Vương Hạo không nghĩ tới lá gan của Vân Phi Vũ lại lớn như vậy, cũng dám sỉ nhục mình, ngay lập tức khó chịu không thôi.

- Sao hả, ta có nói gì sai sao?

Vân Phi Vũ cười lạnh nói tiếp.

- Tiểu tử, xem ra ngươi chán sống rồi.

- Vương sư huynh, mau cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Lúc này bên dưới mọi người cũng giật dây, Vương Hạo vốn đang tức giận vô cùng, trường kiếm trong tay đã sớm không nhẫn lại được, đâm về phía Vân Phi Vũ.

Nhìn trường kiếm đột nhiên đâm tới, tốc độ cực nhanh, khiến cho Vân Phi Vũ hơi kinh ngạc.

Tiểu tử này cũng giống mình, cũng đã đột phá Luyện Khí cấp tám, xem ra tư chất không tệ. Thi triển ra Du Long Bộ, kho khăn lắm mới tránh thoát được một kiếm đâm tới này.

Mọi người đều cả kinh, còn tưởng ra người này chắc chắn phải chết, ai ngờ có thể tránh thoát một kiếm này của Vương sư huynh.

- Không tệ, vậy mà tránh thoát được.

Lúc này Vương Hạo cũng hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng tên này chỉ là một tiểu nhân vật, mặc dù mình không toàn lực xuất kích, hắn vẫn tránh thoát.

- Hừ, thức thời thì mau trả tiền, ta không muốn đánh người đâu.

Vân Phi Vũ lạnh lùng nói.

- Ha ha, tiền ở chỗ này, ta xem ngươi có còn mạng để lấy không.

Bỗng nhiên Vương Hạo lại ra tay lần nữa, mà lần này, Vân Phi Vũ cũng cảm thấy hơi áp lực, dù sao cùng là Luyện Khí cấp tám, cho nên chiến đấu vẫn có phần khó khăn.

- Ngày hôm nay ta cho người xem kiếm pháp của ta lợi hại như thế nào.

Trong lòng Vân Phi Vũ biết đối phương cũng dùng Cửu Cung Kiếm Pháp, dù sao sau khi trải qua sự gia trì của hệ thống, Cửu Cung Kiếm Pháp của mình cũng đã đến cảnh giới thứ hai, mà Vương Hạo vẫn chỉ là tầng một, nhớ tới nguyên nhân ngày ấy hệ thống giải thích cho mình, đột nhiên Vân Phi Vũ bắt đầu ra chiêu.

Lôi Minh Kiếm vừa xuất, nhất thời hai thanh kiếm công kích trực tiếp chạm vào nhau.

"Leng keng!" Ngay tức khắc một vành lửa nổ tung trong không gian hai người đứng.

Mọi người kinh ngạc, người này vậy mà có thể giằng co với Vương Hạo sư huynh trong bách cường, hơn nữa xem ra còn không rơi vào thế hạ phong chút nào.

Vương Hạo cũng kinh ngạc không gì sánh được, mình đã sử dụng Cửu Cung Kiếm Pháp sở trường của bản thân, vẫn bị người này đỡ được!

Thực ra Vân Phi Vũ cũng rất vất vả, Cửu Cung Kiếm Pháp quả nhiên không tầm thường, dù mình là thực lực Luyện Khí cấp tám, một kiếm đối kháng vừa rồi cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Mà lúc nay, một lần nữa công kích của Vương Hạo đánh tới, chỉ là lúc này đây, Vân Phi Vũ kinh hãi, xem ra tên này muốn lấy mạng của mình.

Đồng dạng Lôi Minh Kiếm trong tay rất nhanh tấn công, hai người một lần nữa không phân cao thấp đụng nhau một cái, sau đó khó khăn lui về phía sau.

- Ha ha, kiếm pháp không tệ, chẳng qua tâm địa ngươi tà ác, phẩm hạnh không đoan chính, thì không có cách nào xuất ra toàn bộ uy lực của kiếm pháp này.

Vân Phi Vũ đã sớm biết được khuyết điểm của Vương Hạo, lúc này giễu cợt nói.

gh

Trong lòng Vương Hạo khiếp sợ, tuy nhiên lại làm ra vẻ mặt chán ghét nói:

- Ngươi thì biết cái gì! Cửu Cung Kiếm Pháp là công pháp gia truyền của gia tộc ta, ngày hôm nay ta nhất định phải cho ngươi sự lợi hại của ta.

Dứt lời, hắn giơi trường kiếm trong tay lên, công kích tới.

Lúc trước hối đoán bộ công pháp này, Vân Phi Vũ cũng tò mò, Cửu Cung Kiếm Pháp được Vương Hạo luyện tập nhiều năm, nhưng cảnh giới vẫn là tầng một, nếu không được hệ thống giải thích, thì Vân Phi Vũ không tin bộ công pháp này căn bản là của Vương Hạo, mà là hắn đoạt từ huynh đệ nào đó!

Lại nói, vốn Vương Hạo cũng có một ca ca, hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng một ngày nọ ra ngoài dò xét, tại một huyệt động thu được quyển bí tịch này, vì độc chiếm quyển bí tịch này mà Vương Hạo hại chết ca ca của mình, vốn tưởng rằng như vậy sẽ một bước lên mây, tuy nhiên trong lòng hắn lại không biết mình không phù hợp với điều kiện tu luyện, cho nên bây giờ vẫn chỉ là thân phận bách cường trong Thiết Kiếm Môn.

Đây vốn là khúc mắc của Vương Hạo, lúc này vừa hay bị Vân Phi Vũ nhắc đến, khiến cho hắn cả kinh thất sắc.

Lời Nhắn Chương 82
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.