Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý lão

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Người này chính là người mà đã nhiều ngày Vân Phi Vũ không gặp, Tiêu Chiến.

Rất đáng tiếc, lúc này Vân Phi Vũ đang cố vùi đầu vào thức ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái.

Mà người được mọi người vây như "chúng tinh phủng nguyệt" là lão giả kia, giờ phút này cũng chỉ cười nhạt một tiếng.

- Nào có, nào có, lão hủ bất quá đến tham gia náo nhiệt mà thôi.

Thì ra đám người kia mới từ bên trong sơn mạch trở về, săn giết một đầu Thổ Hùng cấp ba, mà lão giả này chính là Lý Nhĩ Đông đại danh đỉnh đỉnh tại thành Vân Châu, trợ giúp đám người Tiêu Chiến săn giết đầu Thổ Hùng này, đó là lý do mà mọi người cùng nhau đến uống rượu ăn mừng.

Mà lúc này Tiêu Chiến không coi ai ra gì, nhìn lầu hai chứa đầy khách, hắn đi tới vị trí gần cửa sổ, rồi hướng về phía đám người hét lớn:

- Không nhìn thấy Lý lão tới đây sao, nhanh chóng dọn chỗ cho ngài ấy ngồi.

Hai người này cũng là dong binh cấp ba, lúc này bị Tiêu Chiến quát lớn, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên xem là ai có mắt không tròng vậy, nhưng mà sau khi ngẩng đầu nhìn, phẫn nộ trong mắt chợt tiêu tan, người quát chính là công tử Tiêu gia thành Vân Châu, lúc này cũng đành xì hơi, để lại đồ ăn trên bàn, chạy tới bàn bên cạnh.

- Tiểu nhị, mau tới đây dọn dẹp.

Tiêu Chiến thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn tiểu nhị và rống lên một tiếng.

Mà Lý lão cùng mấy người bên cạnh vẻ mặt thản nhiên, dường như đó là chuyện bình thường.

Vân Phi Vũ vẫn còn đang không tim không phổi ăn, mà Uyển Bích cô nương lại thấy được chuyện xảy ra mới vừa rồi, trong mắt lóe lên một tia sốt ruột. Chẳng qua, rất nhanh sau đó lại tiếp tục ăn, không để ý tới đám người kia nữa.

Sau khi mấy người Tiêu Chiến ngồi xuống, lại bắt đầu thảo luận chuyện săn giết vừa rồi, đang bàn bạc sau khi ăn cơm xong lai đi vào sơn mạch chạy một vòng, chỉ có điều, ánh mắt Tiêu Chiến nhếch lên, đột nhiên nhìn thấy Vân Phi Vũ đang dùng cơm, nhất thời hơi bị sửng sốt.

Tên kia lại có thể ở đây!

Cũng đã vài ngày Tiêu Chiến không nhìn thấy Vân Phi Vũ, mà sau đó lại nhìn về phía nữ tử với dung mạo xinh đẹp bên cạnh Vân Phi Vũ, lông mày đột nhiên nhíu lại, nữ tử này có phần quen mắt, dường như hắn đã gặp qua ở nơi nào.

Tiểu tử này, thật có diễm phúc, lại đổi một người mới rồi, trong lòng Tiêu Chiến đang khinh bỉ, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tin tức, lại đưa mắt nhìn Uyển Bích một lần nữa, sắc mặt chợt chuyển sang sợ hãi!

Vậy mà là nàng! Tiêu Chiến vừa kinh ngạc vừa ghen tị, thực sự không nghĩ tới vận khí của tiểu tử thối này lại tốt như vậy! Có thể cùng với Uyển Bích cô nương ngồi một chỗ ăn cơm.

Mà giờ phút này Vân Phi Vũ cũng cơm nước xong, bụng no muốn chết, buông đũa xuống, lưng dựa vào ghế, sau đó kêu lên:

- Tiểu nhị, cho ta một bình Tuyết Lạc Xuân thượng hạng.

- Chờ chút, tới ngay đây!

Tiểu nhị nhanh chóng lên tiếng trả lời, rất nhanh thì đưa tới một bình Tuyết Lạc Xuân. Chỉ một chốc lát, Vân Phi Vũ đã đem bình Tuyết Lạc Xuân một hơi uống cạn sạch.

- Ây, thoải mái quá!

Đời người sung sướng nhất, chính là ăn cơm no rồi uống một ly Tuyết Lạc Xuân thượng hạng.

Tuyết Lạc Xuân có giá trị xa xỉ, là trà ngon nổi danh tại thành Vân Châu, người bình thường hiếm khi được uống, bởi vì giá một bình Tuyết Lạc Xuân là hai ngân tệ.

Uống trà xong, nhìn Uyển Bích cô nương vẫn còn ăn chậm nhai kỹ, Vân Phi Vũ cũng không tiện thúc dục nàng, ngồi im trên ghế, con mắt đảo qua, trùng hợp, vừa may nhìn thấy Tiêu Chiến.

U ah! Không ngờ lại là tiểu tử này.

- Ha ha, Tiêu huynh, sao ngươi cũng ở đây vậy!

Vân Phi Vũ nhanh chóng đứng dậy, sau đó đi về phía Tiêu Chiến.

Mà Tiêu Chiến ngàn nghĩ vạn nghĩ không nghĩ tới Vân Phi Vũ lại chủ động chào hỏi mình, lúc này đứng cũng không được, không đứng cũng không được, cứ do dự như thế, Vân Phi Vũ đã tới trước mặt của Tiêu Chiến, vươn tay ra muốn bắt tay với hắn.

Thật ra thì, Vân Phi Vũ cũng nhìn trúng của cải của Tiêu Chiến, dù sao là một trong tứ đại gia tộc trong thành, của cải phong phú, phải gõ hắn một khoản thì mới hả lòng hả dạ.

- Cái này...

Nhìn Vân Phi Vũ vươn tay ra, Tiêu Chiến hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ, muốn bắt tay sao! Nguyên bản mình cũng không thích Vân Phi Vũ, phải giả bộ sao, mình không có tố chất đấy, tên này mỗi ngày cho vay khác nào chuyện trộm gà trộm chó, phải nói là mình cực kỳ không muốn bắt tay với hắn! Thực lực Vân Phi Vũ mình đã được chứng kiến, chính mình không thể nào đánh lại hắn!

Chẳng qua, khi hắn thấy Lý lão quăng tới một ánh mắt nghi hoặc, trong đầu bỗng xuất hiện một biện pháp.

- Đến đây nào, Vân huynh, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Lý lão, là Thuần Thú Sư cao cấp ở thành Vân Châu!

Tiêu Chiến đẩy cánh tay Vân Phi Vũ, đưa tới trước mặt Lý lão.

Gì? Thuần Thú Sư? Vân Phi Vũ nhìn thoáng qua lão đầu tử này, không nhận ra, chỉ có điều nếu Tiêu Chiến giới thiệu, hắn vẫn rụt tay về, tính lễ phép lên tiếng chào hỏi.

Song, chuyện là cho Vân Phi Vũ không nghĩ tới chính là tính khí lão đầu tử thế nhưng lại thối như vậy, chính mình nói chuyện với lão, lão lại không thèm để ý tới tí nào.

U ah, lão đầu tử này thật có ý tứ nha.

Tại thời điểm bầu không khí trở nên lúng túng, bỗng một thanh âm truyền đến từ phía sau Vân Phi Vũ.

- Vân công tử, chúng ta đi thôi.

Vân Phi Vũ quay đầu nhìn, là Uyển Bích.

Mà lúc này, Tiêu Chiến thấy Uyển Bích khách khí với Vân Phi Vũ như vậy, còn gọi là công tư, nhất thời có hơi giật mình.

- Uyển Bích tiểu thư.

Tiêu Chiến lập tức cung kính nói.

Bây giời đến lượt Vân Phi Vũ giật mình, hắn kỳ quái nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại nhìn Uyển Bích một chút, nàng rốt cuộc là người nào? Ngay cả Tâm Nhu cô nương của Thiên Tâm Các cũng không làm cho Tiêu Chiến lễ phép như vậy, giờ phút này thái độ của Tiêu Chiến có thể dùng từ cung kính để hình dung, điều này đúng làm cho Vân Phi Vũ rất giật mình.

- Ừ, Tiêu công tử.

Uyển Bích cô nương ngoài miệng trả lời một câu nhưng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Tiêu Chiến, cái tư thế này làm cho mấy người ngồi đây kinh hãi rồi.

Mà lúc này lão Thuần Thú Sư nhìn thấy Uyển Bích cô nương, trong mắt cũng lộ ra một tia khác thường, thế nhưng vẫn không lên tiếng.

- Các ngươi quen nhau sao?

Vân Phi Vũ nhìn Uyển Bích rồi nói.

- Tiêu Chiến công tử là trưởng tử Tiêu gia, một trong tứ đại gia tộc tại thành Vân Châu, thử hỏi toàn bộ thành Vân Châu có ai là không biết đây?

Uyển Bích không trả lời thẳng vấn đề Vân Phi Vũ hỏi, ngược lại nói một lời trống rỗng.

Chẳng qua, Vân Phi Vũ có thể nghe được, lời này dường như có ý tứ giễu cợt đó.

Mà lúc này, Lý lão mới bắt đầu nghiêm túc quan sát Vân Phi Vũ, sau đó chắp tay hỏi:

- Vị công tử này là...

Vân Phi Vũ vừa nghe, thấy lão đầu có tính thối lên tiếng hỏi, nhất thời vui vẻ, đây là một bảo bối Thuần Thú Sư cấp bốn đó, nếu có thể bảo hắn vay mình tiền, nói không chừng mình có thể thu được bảo bối gì đó, nghĩ thế lập tức cười ha hả nói:

- Xin chào Lý lão, tiểu tử là thiếu trang chủ của tiền trang Linh Vân thành Vân Châu.

Ồ? Là con trai lão bản tiền trang, nhất thời lão Lý hơi nghi hoặc, tiền trang này chính mình chưa từng nghe nói qua, tiểu tử này không phải là đang nói dối chứ!

Thật ra thì Lý lão mặc dù là Thuần Thú Sư cao quý, thế nhưng cho tới nay đều phải dựa vào thế lực lớn mà sinh tồn, lần này nhìn trúng thực lực Tiêu gia, cho nên mới theo Tiêu Chiến đến ngoại vi sơn mạch săn giết ma thú cấp thấp.

Lời Nhắn Chương 77
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.