Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sáp Cờ

Phiên bản Dịch · 1959 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Sau đó gia chủ Vương gia rơi vào trầm tư, còn ở bên cạnh tiểu thư Vương gia tò mò nhìn phụ thân hỏi:

- Phụ thân, phụ thân, ngài có biết tiền trang Linh Vân không?

Tiểu thư Vương gia suốt ngày chỉ ăn với chơi, căn bản chưa từng nghe qua tên tiền trang này, thế nhưng gia chủ Vương gia lúc này cũng hơi do dự, bất quá gia tộc dù sao cũng là thủ lĩnh giới khai thác mỏ, nghĩ một lúc rồi hạ lệnh cho phía dưới.

Mà trải qua một đêm này, toàn bộ thương gia tại sản khu thành Vân Châu đều bị Vương gia cảnh cáo, đó là không được phép bán khoáng thạch cho tiền trang Linh Vân!

Sau khi tất cả các gia chủ khu khai thác mỏ nghe được tin tức này, cũng nhanh chóng ra lệnh, hơn nữa còn đem ảnh chân dung của Vân Phi Vũ phân phát xuống dưới, không cho phép người này mua khoáng thạch tại khu vực khai thác mỏ.

Cho nên đến ngày thứ hai tại khu khai thác mỏ có hơn một bước nữa, đó chính là những người nào lạ mặt đến mua quặng Hàn Thiết thì đều cần phải cung cấp lai lịch của mình, một khi phát hiện người đó mang họ Vân, hoặc lai lịch không rõ ràng thì đều không được phép mua khoáng thạch.

Vân Phi Vũ hiển nhiên không biết tình huống này, tu hành một ban đêm, ngày thứ hai vẫn như cũ đi đến sản khu, chỉ là hắn tự động loại bỏ cửa hàng Vương gia.

Mà tên tiểu nhị Vương gia kia nhìn thấy Vân Phi Vũ cũng làm bộ như không phát hiện.

Hành động của đối phương khiến cho Vân Phi Vũ không vui, vì thế hắn liền đi tới cửa hàng đối diện của cửa hàng Vương gia.

Chẳng qua, chỉ là quặng Hàn Thiết bình thường mà thôi, không phải lo không mua được.

- Vị khách quan này, ngài cần gì không?

Tiểu nhị cửa hàng Lý nhìn thấy Vân Phi Vũ thì nhanh chóng chạy tới ân cần bắt chuyện, thế nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Vân Phi Vũ, sắc mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), len lén liếc mắt nhìn cửa hàng Vương gia ở phía đối diện.

- Ta muốn mua mười xe quặng Hàn Thiết.

Vân Phi Vũ dứt khoát nói ra.

Tiểu nhị này vừa nghe thấy Vân Phi Vũ nói chuyện, ngay lập tức lộ ra thần sắc khó xử:

- Khách quan, thật ngại quá, quặng Hàn Thiết của cửa hàng chúng ta đều đã bị đặt mua hết, đối phương cũng đã giao tiền đặt cọc rồi, thực sự là ngượng ngùng.

Cái gì? Không có?

Vân Phi Vũ hơi tiếc, thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác, người ta không có hàng hóa thì hắn cũng đành chịu thôi, vì vậy hắn lập tức đứng dậy đi đến cửa hàng sát vách.

- Khách quan, thật ngại quá, quặng Hàn Thiết của cửa hàng chúng ta đều đã bán hết.

Nghe thấy câu trả lời cũng giống như trước, nhất thời Vân Phi Vũ cũng cảm thấy không ổn, trùng hợp như vậy sao? Hai cửa hàng đều bán hết?

- Aizzz, khách quan, thật ngại quá, nếu ngài tới sớm một chút thì tốt rồi, nhóm quặng Hàn Thiết cuối cùng tháng này của cửa hàng chúng ta cũng vừa được người khác đặt mua.

Nhìn vẻ mặt áy náy của tên sai vặt này, Vân Phi Vũ chỉ đành đi tới cửa hàng tiếp theo.

Nhưng đến khi Vân Phi Vũ hỏi xong tất cả cửa hàng của khu này, sắc mặt hắn chợt từ kinh nghi chuyển sang xanh mét, vậy mà không một cửa hàng nào có!

Lạnh lùng nhìn cửa hàng Vương gia, lúc này tên quản gia kia cũng nhìn thấy Vân Phi Vũ, chống lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Vân Phi Vũ, ông ta nhanh chóng khóa cửa lại.

Lúc tới, thật cao hứng, thế nhưng lúc này Vân Phi Vũ lại mang theo một bụng tức giận trở về tiền trang.

Vừa về tới tiền trang, Vân Phi Vũ lập tức sai hạ nhân đi ra tất cả các nhánh bán quặng Hàn Thiết.

- Nhiều hàng như vậy?

Nhìn bọn hạ nhân mua về một đống nhỏ quặng Hàn Thiết, sắc mặt Vân Phi Vũ tái xanh hỏi.

- Đúng vậy, thiếu gia, chúng ta chạy đi khắp các phụ cận của cửa hàng khoáng thạch, thì mua được nhiều như vậy.

Gia đinh nhìn sắc mặt của Vân Phi Vũ, thận trọng trả lời.

Lúc này cho dù Vân Phi Vũ có đần đến đâu, cũng hiểu được, chuyện này tám chín phần là do Vương gia kia ở phía sau giở trò quỷ. Mà đúng lúc này, Vân lão gia vừa hay xuất hiện, vỗ vỗ tay nói:

- Tốt lắm, Phi Vũ, chuẩn bị ăn cơm trưa!

Nghe tiếng cha mình gọi, Vân Phi Vũ chịu đựng cơn tức giận, theo cha đi tới thiện phòng (phòng ăn).

Nhìn thức ăn đầy trên bàn, thế nhưng Vân Phi Vũ căn bản không hề muốn ăn chút nào.

Vân lão gia thì coi như không có chuyện gì xảy ra, miệng ăn dính đầy mỡ, Vân Phi Vũ thực sự phát cáu, vậy mà cha lại làm như không khí, hắn đứng dậy nói:

- Cha, ngài ăn cơm trước, con trở về phòng đây.

- Đứng lại!

Thời điểm Vân Phi Vũ vừa đi đến cửa, chợt nghe thấy lão gia tử ở phía sau hô một câu, hắn nghi ngờ quay đầu lại thì thấy Vân lão gia cầm chiếc đũa trong tay rồi họa xuống bàn vài nét, sau đó nói:

- Người trẻ tuổi không chịu được cơn tức giận sao, ngồi xuống ăn cơm trước, cơm nước xong cha có chuyện muốn nói với con.

Hả? Vân Phi Vũ hơi giật mình, đây là lần đầu tiên lão gia tử nói chuyện nghiêm túc với mình như vậy.

Cơ mà không có biện pháp, nếu lão gia tử nói có việc cần thì Vân Phi Vũ không thể làm gì khác hơn là một lần nữa quay trở lại vị trí, cầm đũa lên tùy tiện gắp một ít thức ăn vào bát.

Rất nhanh, cơm trưa đã ăn xong, bọn hạ nhân vào dọn dẹp, còn Vân lão gia thảnh thơi bắt đầu thưởng trà.

Vân Phi Vũ nhìn mà thấp thỏm, đã biết có việc cần phải nói vậy mà lão gia tử còn làm ra bộ dáng thưởng thức cảnh nơi thôn dã.

Kìm nén rất lâu, lão gia tử liếc mắt nhìn dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng của Vân Phi Vũ, sau đó buông tách trà xuống, rồi sờ sờ bụng của mình, tiếp đó nói:

- Hôm nay có việc gì không vừa ý à?

Cái này còn cần phải hỏi sao, người nào nhìn vào cũng thấy bây giờ hắn đang rất tức giận! Thế nhưng Vân Phi Vũ không muốn nói kỹ với lão gia tử, chỉ lờ mờ đáp một câu, có chút việc.

Vân lão gia nhìn Vân Phi Vũ, tiếp tục:

- Phi Vũ à, thực ra gần đây tiền trang của nhà ta phát triển nhanh như vậy, con cũng tốn không ít tinh lực vào đấy, chẳng qua bây giờ sản nghiệp tiền trang đã không chịu nổi tiêu hao như thế rồi.

Hở? Vân Phi Vũ tò mò nhìn về phía lão gia tử, lời này dường như cũng có lý, vì thế hắn trầm mặc không nói, chờ cha tiếp tục lên tiếng.

- Hôm nay con sai hạ nhân đi mua quặng, cha biết hết. Đúng là rước chuyện vào người?

Nghe được cha nói như vậy, Vân Phi Vũ gật đầu.

Nhìn thấy Vân Phi Vũ gật đầu, Vân lão gia cười cười, sau đó nói thêm:

- Phi Vũ, thực ra cha cảm thấy mọi phương diện con đều phát huy rất tốt, con có thể suy nghĩ đến việc Sáp Cờ rồi.

- Sáp Cờ?

Vân Phi Vũ hơi bất ngờ, thế nhưng ngay sau đó hắn hiểu, Sáp Cờ thực chất là từ dùng trong thương nghiệp, nói chính xác chính là nói về lĩnh vực buôn bán trực tiếp và tự tiêu.

- Đúng, Sáp Cờ!

Vân lõ gia lại cường điệu một lần nữa.

- Hôm nay sự tình của con tại khu khai thác mỏ, cha đã biết, cha cảm thấy con hoàn toàn có thể tại khu vực khai thác mỏ mở một cửa hàng cho riêng mình, tự tìm người đào mỏ, sau đó tự mình đoán tạo vũ khí, làm tốt những lĩnh vực này.

Nhất thời Vân Phi Vũ bị ý tưởng của cha làm cho hắn khiếp sợ, bình thường lão gia tử bất hiển sơn bất lộ thủy (không hiển lộ tài năng), thế nhưng lúc này, lại biểu hiện ra một loại tư thế khiến cho Vân Phi Vũ phải nhìn cha với cặp mắt khác xưa, quả nhiên không hề tầm thường chút nào.

Mà lúc này, Vân lão gia nhìn ánh mắt của con mình, cười cười từ trên ghế đứng dậy.

(Dịch: Tinhtinh)

- Ai da, cha già rồi, không thể so được với người trẻ tuổi như con, con cứ theo đó mà làm thôi.

Nói xong, Vân lão gia đi ra khỏi thiện phòng, lưu lại Vân Phi Vũ vẫn còn ngẩn người đứng đó.

"Hắc!" Sao con lại không nghĩ tới!

Lúc này bỗng nhiên Vân Phi Vũ có một loại cảm giác thông suốt, ngay lập tức hưng phấn, vội vã đi ra khỏi thiện phòng, dọc theo đường đi hạ nhân đều có thể thấy vẻ mặt vui vẻ của thiếu gia, toàn bộ đều cảm thấy kỳ quái, không biết mới vừa rồi sắc mặt thiếu gia còn tái xanh, sao đột nhiên lại vui vẻ rồi.

Mà chiều hôm đó, tại khu khai thác mỏ của thành Vân Châu lặng lẽ xuất hiện một cây cờ mới, trên cờ có viết một chữ 'Vân' to lớn vàng chói.

- Hửm, cửa hàng này ở đâu ra đây, sao lại mở ra nhanh như thế, trước đây cũng không nghe nói qua có người sẽ mở cửa hàng.

- Ừ, ngươi không nhìn thấy à, trên mặt có viết chữ 'Vân', nhất định là Vân gia mở.

- Mẹ kiếp, lão tử không biết chữ, trên cờ viết chữ 'Vân' hay không ta làm sao biết được, lão tử chỉ là tò mò, cũng không nghe nói trong thành có nhà nào họ Vân có loại thực lực này.

Mà tiểu nhị của hai cửa hàng sát vách, lúc này nhìn cờ Vân gia bay phấp phới, cũng nhao nhao hiếu kỳ thảo luận.

Mà giờ khắc này cửa hàng Vân gia, chính là do Vân Phi Vũ mở ra.

Bên kia, quản gia của cửa hàng Vương gia cũng đứng xa xa nhìn bên này.

- Quản gia, cửa hàng này không phải do tên họ Vân kia mở chứ?

Một tên thủ hạ ngẩng đầu nhìn một hồi, sau đó hơi tò mò hỏi.

- Đừng nói nữa, ngươi mau quay trở lại thông tri cho gia chủ, nói tại khu khai thác mỏ có một cửa hàng mới mở, đem tình hình này báo cáo lại.

- Dạ, ta sẽ trở về.

Tiểu tử vừa nghe, vội vàng đem trang phục làm việc trên người cởi ra, sau đó cưỡi ngựa chạy không ngừng về phía gia tộc.

Lời Nhắn Chương 71
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.