Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tiền, tùy hứng!

Phiên bản Dịch · 2155 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

- Hả, chúng ta cũng chưa thấy qua.

Nhất thời Ngưu Lan Hổ cũng có cảm giác mơ hồ, bất quá sau đó cũng giải thích rằng bọn họ không phải lúc nào cũng chăm chú canh chừng Xà Dị Quả, bởi dù sao đi nữa nơi đây cũng không phải địa bàn của bọn họ, cho nên họ chỉ đành để lại ký hiệu ở xung quanh đây, cứ cách một thời gian ngắn lại tới đây nhìn một chút, sợ bị người khác phát hiện ra nó. Có lẽ chính là nguyên nhân này mới để cho bọn họ và Hỏa Linh Xà không chạm mặt nhau.

Nghe xong lời giải thích của Ngưu Lan Hổ, Vân Phi Vũ gật đầu.

- Vân đại ca, ca chờ một chút ta đi lấy Xà Dị Quả, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với ca.

Bỗng nhiên giọng nói của Ngưu Lan Hổ trở nên hưng phấn.

- Được rồi.

Vân Phi Vũ gật gật đầu.

Tầm mắt cong lên, quả nhiên hắn nhìn thấy dưới vách núi đá trong một khe hở xuất hiện một quả đỏ rực như lửa.

Nhìn sự thành thục của nó, đại khái được khoảng chừng mười năm, là một dược liệu tốt.

Chỉ là, tại thời điểm Ngưu Lan Hổ muốn đi hái Xà Dị Quả thì Hỏa Linh Xà vốn ở bên người Vân Phi Vũ bỗng nhiên cử động, chỉ trong chớp mắt đã đi đến chỗ Xà Dị Quả, lưỡi rắn không ngừng thè ra, ghen ghét nhìn Ngưu Lan Hổ.

Ngưu Lan Hổ bị dọa hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau.

- Tiểu Hồng!

Hỏa Linh Xà vừa mới nổi lên thú tính, lúc này lại nghe thấy Vân Phi Vũ gọi, khiến cho nó có hơi bất an nhìn về phía Vân Phi Vũ.

- Quay lại đây.

Một lần nữa Vân Phi Vũ lên tiếng.

'Tiểu Hồng' bất đắc dĩ, đầu rắn rũ xuống, bơi đến bên người Vân Phi Vũ.

Bây giờ Ngưu Lan Hổ mới có thể cao hứng hái xuống Xà Dị Quả.

- Chúng ta đi thôi.

Nhìn Ngưu Lan Hổ cẩn thận đặt Xà Dị Quả vào bên trong hộp ngọc, Vân Phi Vũ quay về phía mọi người nói.

Dù sao mọi người cũng vừa mới trải qua một trận đại chiến, thể xác và tinh thần đều uể oải, còn có vài người bị thương. Mà ban đêm là thời điểm ma thú hoạt động, vẫn nên nhanh chân rời khỏi là tốt nhất, hơn nữa cũng lấy được vật mong muốn, cũng không kịp chờ đợi đi theo Vân Phi Vũ hướng về phía cửa sơn mạch.

Đêm đã khuya, Vân Phi Vũ chiếm được Hỏa Linh Xà coi như cũng có chút thu hoạch, huống hồ lúc này mấy người Ngưu Lan Hổ cũng cần người bảo vệ, cho nên dứt khoát cùng nhau rời khỏi sơn mạch.

Bất quá, sau khi đến cửa sơn mạch, Tiểu Hồng lại thành một nan đề với hắn, một con rắn lớn như vậy, mang về có phần không tiện. Lúc này trời đã khuya, các khách điếm cũng ít nơi còn mở cửa, mà nó cứ đi theo phía sau mình, chỉ sợ khiến cho người ngoài đỏ mắt chú ý, cứ như vậy, chẳng phải mình sẽ gặp phiền phức sao.

- Kí chủ có muốn mở ra công năng túi sủng vật không?

Đúng lúc này, thanh âm hệ thống bỗng vang lên trong đầu hắn.

Vân Phi Vũ hơi kích động, vội hỏi:

- Còn có cả thế nữa sao? Nhanh mở ra cho ra đi.

- Mở ra công năng túi sủng vật mỗi giờ phải tiêu hao hai mươi điểm linh khí. Ngài đồng ý không?

Lại tiêu hao linh khí? Vân Phi Vũ hơi bần thần, bất quá chiếu theo linh lực trước mắt của mình mà nói cũng chưa tính là gánh nặng, lập tức đồng ý.

- Kí chủ xác nhận mở túi sủng vật.

Theo tiếng xác nhận của hệ thống, Tiểu Hồng sau lưng hắn bỗng hóa thành một tia hồng quang, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

- Aizzz, Vân đại ca, ta có việc... Hả! Tiểu Hồng đâu rồi!

Ngưu Lan Hổ vừa mới quay đầu định nói chuyện với Vân Phi Vũ bỗng nhiên không nhìn thấy Tiểu Hồng đâu.

Tất cả mọi người đều quay đầu và cùng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

- Hả, không có việc gì, không có việc gì, Tiểu Hồng đã bị ta thu lại.

Vân Phi Vũ khoát tay một cái, nói.

Cái gì? Thu lại? Ở trong hiểu biết của bọn hắn, chưa từng nghe thấy sủng vật có thể thu hồi.

- Vân thiếu gia, không thể nào.

Vẻ mặt Ngưu Lan Hổ kinh ngạc nhìn Vân Phi Vũ, tuy rằng nhà người có tiền, còn mở cả một tiền trang, nhưng bảo bối có thể thu sủng vật vào được chúng ta chưa từng nghe nói qua nha! Thu nạp sủng vật, sủng vật to lớn như vậy thu vào kiểu gì hả!

Vân Phi Vũ cũng biết chuyện này khó mà giải thích, lập tức chuẩn bị tìm đại một lý do nói qua, bỗng nhiên ánh mắt tập trung vào hộp ngọc trên lưng Ngưu Lan Hổ.

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, Ngưu huynh đệ, Xà Dị Quả này có niên đại khoảng chừng mười năm, người chuẩn bị xử lý nó thế nào?

Vân Phi Vũ hỏi.

Vừa nghe thấy Vân Phi Vũ nhắc đến Xà Dị Quả, Ngưu Lan Hổ vội vàng đem hộp ngọc tháo xuống, sau đó đưa tới trước mặt Vân Phi Vũ, thành thật nói:

- Vân thiếu gia, ta vốn định khi nào chuẩn bị vào thành sẽ đưa cho ngài, bất quá bây giờ người hỏi, vừa rồi chúng ta cũng đã thương lượng rồi, cái mạng của chúng ta đều là do ngài cứu, cho nên Xà Dị Quả này ngài nhất định phải nhận.

Giờ phút này những người còn lại cũng gật đầu, ân cứu mang không có gì có thể báo đáp nổi, Xà Dị Quả cũng chỉ là một đồ nhỏ.

- Được rồi, ta đây liền không khách khí.

Vân Phi Vũ nhận lấy hộp ngọc đựng Xà Dị Quả. Mọi người cũng ngạc nhiên một hồi, cái này, cái này, hình như đúng là không khách khí thật!

Tuy trong lòng mọi người ai cũng cảm thấy quái lạ, thế nhưng dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên cũng không tiện nói gì.

Chỉ là sau khi đem hộp ngọc cất vào bên trong không gian giới chỉ, Vân Phi Vũ lấy ra hai mươi kim tệ, rồi nói:

- Các người cùng nhau mạo hiểm đi lấy Xà Dị Quả đều vì tiền, chỗ ta có hai mươi kim tệ, coi như ta mua nó.

Nhất thời trên vẻ mặt ai cũng hiện lên nét vui sướng, dù sao mình vất vả, suýt chút nữa mạng cũng không giữ được, lại còn ngay lập tức tặng Xà Dị Quả mà không dám nói lời nào, cho nên ai cũng cảm thấy không cam lòng, thế nhưng lúc này Vân Phi Vũ lại lấy ra hai mươi kim tệ, tức khắc liền vui vẻ.

- Hả, không thể, không thể, Vân thiếu gia, đây vốn là của ngài, ta không thể nào nhận tiền của ngài được.

Ngưu Lan Hổ là thật tâm muốn đưa Xà Dị Quả cho Vân Phi Vũ.

- Cầm lấy đi!

Vân Phi Vũ đặt kim tệ vào trong tay đối phương, sau đó cười một cái nói:

- Các người cũng rất khó khăn, ta đây cũng chỉ tiện tay mà thôi, vốn là của các người mới đúng.

- Vân đại ca, nếu không ngài cầm lại mười kim tệ đi, giá trên thị trường của Xà Dị Quả cũng chỉ là mười kim tê mà.

Lúc này nữ tử tóc tím cũng lên tiếng.

Mọi người cũng bị nhiễm khí độ rộng rãi của Vân Phi Vũ, giờ đây cũng nhao nhao tỏ ý muốn Vân Phi Vũ cầm lại mười kim tệ, dù sao quả thật giá trên thị trường của Xà Dị Quả cũng tối thiểu là mười kim tệ.

- Ha ha, ta là ông chủ tiền trang, lại còn so đo mười kim tệ sao, các người mau cầm lấy! Nhìn vết thương của người kìa, nhanh chóng đi mua đan thược, như vậy mới nhanh chóng phục hồi.

Vân Phi Vũ nhìn mấy người trẻ tuổi đầy sức sống trước mắt, trong lòng cũng muốn trợ giúp một ít.

- Chi bằng như thế này đi.

Ngưu Lan Hổ thấy bộ dáng kiên quyết không cầm lại tiền của Vân Phi Vũ, tức thì nổi lên chủ ý, sau đó tiếp tục nói:

- Chúng ta nhận lấy hai mươi kim tệ của ngài, thế nhưng trong đó có mười kim tệ là do chúng ta mượn, được không? Chờ chúng ta nghỉ ngơi và dưỡng sức mấy ngày, sau đó lại đi vào sơn mạch săn ma thú, kiếm tiền trả cho ngài.

Ngưu Lan Hổ thành thật gợi ý.

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy thế cũng vui vẻ, ngày đầu tiên đi vào sơn mạch của mình quả nhiên rất may mắn, mới vừa rồi thuần phục được tiểu Hồng, lúc này lại cho người khác vay mười kim tệ, lập tức bày tỏ khi nào có tiền thì trả lại sau.

- Ha ha, vậy đa tạ Vân thiếu gia, đến, các người cùng nhau kí tên vào đây.

Ngưu Lan Hổ từng qua tiền trang Linh Vân vay tiền, cho nên ngựa quen đường cũ gọi thủ hạ đến ký tên đồng ý.

Vân Phi Vũ cũng vui vẻ vì trao đổi được một ít tu vi, ngay tức thì nổi lên điều mục.

- Kí chủ và Ngưu Lan Hổ xác nhận quan hệ cho vay, sau đây là kỹ năng của người nợ, mời hối đoán...

- Kí chủ và Lưu Nguyệt xác nhận quan hệ cho vay, sau đây là kỹ năng của người nợ, mời hối đoán...

....

Sáu thanh âm nhắc nhở lần lượt vang lên từ hệ thống, sau khi im lặng, Vân Phi Vũ đại khái nhìn qua, khiến cho lòng hắn có kinh hãi nho nhỏ, thật không nhìn ra chỉ mới nửa tháng không gặp Ngưu Lan Hổ thôi mà thực lực đã đột phá, trước đây thực lực cấp ba mà giờ đã lên tới Luyện Khí cấp bốn.

- Được lắm, Ngưu huynh đệ!

Vân Phi Vũ cười cười vỗ vỗ bả vai Ngưu Lan Hổ.

- A?

Vẻ mặt Ngưu Lan Hổ lơ mơ nhìn Vân Phi Vũ.

Trên mặt Vân Phi Vũ nhất thời căng cứng, vội vàng nói không có gì, không có gì.

Sau đó Vân Phi Vũ cũng nhìn qua kỹ năng của mấy người còn lại, cơ bản cũng không có gì tốt, cho nên đổi hết thành điểm kinh nghiệm.

Nếu để ý, thì sẽ nhận ra rằng trên đường đi Vân Phi Vũ đều đem hết kỹ năng của các dong binh khác đổi thành điểm kinh nghiệm.

Sau đó mấy người ai cũng đều mang theo tâm trạng phấn khởi tiến vào thành.

- Chư vị bằng hữu, cùng nhau đến quý phủ của ta nghỉ ngơi một đêm.

Nhìn đường đi vắng tanh, Vân Phi Vũ khách khí nói.

Vốn tưởng rằng mấy người không có nơi để ngủ, nhất định sẽ đi theo mình, nhưng không nghĩ tới trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó xử.

- Hắc hắc, Vân thiếu gia, ta cũng rât muốn đi, thế nhưng sáng mai chúng ta còn có việc cần phải vào sơn mạch, tính toán ở nơi này nghỉ ngơi qua một đêm. Nếu không... Không giành được vị trí tốt, lại bị tổn thất.

Nghe được Ngưu Lan Hổ nói vậy, khiến cho Vân Phi Vũ nổi lên hứng thú, há? Ngày mai các người còn muốn đi làm gì? Lại còn đi sớm như thế? Phải xếp hàng nữa?

- Ha ha, Vân thiếu gia người có lẽ không biết, sáng mai là ngày tuyển dong binh của dong binh đoàn Thiết Lang, ở ngoại vi sơn mạch tổ chức đại hội săn giết, ai giết được nhiều ma thú, đẳng cấp cao, sẽ có nhiều cơ hội, cho nên chúng ta muốn thử sức một lần.

Thì ra là vậy, Vân Phi Vũ hơi nhăn mày, đối với dong binh đoàn Thiết Lang này, trong ấn tượng của hắn không được tốt đẹp cho lắm, song, có câu nói nhân các hữu chí (mọi người đều có chí hướng khác nhau), nếu bọn họ muốn gia nhập thì mình cũng không nên nói thêm cái gì, lập tức nói thêm vài câu rồi từ biệt.

Lời Nhắn Chương 65
Cảm ơn mọi người đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.