Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có lầm hay không

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Lúc này Vân lão gia đang cau mày, vuốt vuốt hai cái trầm mộc hồ đào trong tay.

- Thiết Kiếm Môn...

Trong giây nát, Vân lão gia nhẹ nhàng nói một câu, bất quá trong giọng nói lại hơi có phần tưởng niệm.

Mà lúc này, lão quản gia vẫn thành thật đứng ở bên cạnh Vân lão gia cũng nói:

- Lần này thiếu gia đã đi một bước lớn, nhưng ngộ nhỡ nếu có xung đột gì đó...

Lão quản gia hơi lo lắng, lời cũng chưa dứt hết, nhưng do dự không dám nói tiếp, cẩn thận nhìn sắc mặt của lão gia.

Vân lão gia chậc lưỡi, rồi tùy ý:

- Được rồi, đã ngủ đông tại thành Vân Châu lâu như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc, cứ để cho hắn thể hiện đi.

Vân lão gia vừa nói xong, vốn lão quản gia trước đây lưng còng lại đột nhiên đứng thẳng người lên, trong thân thể mềm yếu tản mát ra một khí thế kinh người!

Mà Vân lão gia phảng phất như chưa từng thấy biến hóa của lão quản gia, ánh mắt ông không hề biến đổi. Chỉ là một lát sau, ông khoát khoát tay nói:

- Người đi làm việc trước đi.

- Vâng, lão gia.

Lão quản gia cung kính đáp, sau đó mang theo vẻ mặt hưng phấn đi ra ngoài.

Lão quản gia đi ra ngoài không bao lâu, Vân lão gia cũng đứng dậy, bước những bước thư thả đi tới tiền viện, Vân lão gia nhìn thấy bóng lưng của Vân Phi Vũ, ánh mắt ông lóe lên và kèm theo sự tò mò.

"Sắp tới giờ ăn cơm, tiểu tử này còn đi đâu?"

Đúng là Vân Phi Vũ muốn đi ra ngoài, hiện tại có thêm hai công pháp này, dù sao cũng phải luyện tập một chút chứ, mà giờ khắc này điều kiện thuận lợi để tập luyện, không thể nghi ngờ đó chính là đi đánh quái ở dãy núi phía sau thành Vân Châu.

Bất quá, trước khi đi Vân Phi Vũ cũng chuẩn bị mang theo mấy bình Ngưng Huyết Tán cùng với Tiểu Hoàn Đan, còn có cả Lôi Minh Kiếm mà hắn đích thân luyện chế, cái chuôi kiếm này có thuộc tính Lôi Điện, từ khi rèn nó tới nay, Vân Phi Vũ ngoại trừ dùng nó để làm trang bị khi đi ra ngoài chứ chưa từng dùng nó để đánh nhau lần nào.

Lúc này đây vừa vặn cầm đi phòng thân.

Tới cửa vào sơn mạch, lúc này sắc trời cũng dần tối, những dong binh ra vào không còn nhiều lắm, đại bộ phận dong binh đều đi ra. Nhìn những người lính đánh thuê này, kẻ buồn người vui, có người đi ra vết thương chồng chất mà tay không, còn có người thì lại thắng lợi trở về.

Những khách điếm xung quanh, lúc này người ra vào nhộn nhịp, thật vất vả mới có thể chen vào một khách điếm, Vân Phi Vũ nhanh chóng mua một bình rượu Tuyết Hoa thượng hạng. Chờ một lúc nữa sau khi đi vào sơn mạch, mang theo một ít rượu cũng tốt cho việc xua đi cái lạnh.

Đi ra khỏi khách điếm, Vân Phi Vũ đi tới lối vào sơn mạch.

Nói là cửa vào, thực ra chỉ là một đám cây cổ thụ, bởi vì nguyên nhân con người bây giờ xâm chiếm nhiều khu vực, số lượng ma thú hơi thưa thớt, hơn nữa tại đây căn bản không thấy tung tích ma thú.

Vân Phi Vũ vừa định đi lên phía trước, song chợt nghe thấy giọng nói từ phía sau mình phát ra.

- Hả, tiểu tử, người định vào núi buổi tối sao.

Vân Phi Vũ xoay đầu lại, nhìn thấy một nam tử ăn mặc quần áo cũ rách, nếu không phải bên hông treo một thanh đại kiếm cũ nát, hắn còn tưởng rằng đối phương là một nông phu đấy.

- Đúng, làm sao vậy?

Vân Phi Vũ hơi ngạc nhiên, bản thân hắn cũng không nhận biết người này.

- Chỗ này của ta có một ít hỏa thạch, nếu người lạnh có thể dùng nó để nhóm lửa, chỉ cần một đồng tiền thôi, được không?

Ngay từ đầu Vân Phi Vũ còn tưởng rằng người này gọi mình làm cái gì, không nghĩ tới lại là bán hỏa thạch, nhưng cái giá tiền này khiến cho Vân Phi Vũ lắc đầu, một đồng tiền có thể mua một xe hỏa thạch rồi, đây căn bản không phải thứ tốt gì, người này lại ra giá đắt như vậy.

- Cầu xin người, mua đi! Ta sắp chết đói, chỉ cần một đồng tiền thôi, được không?

Phỏng chừng nam tử này cũng hơi ngượng ngùng, trong chốc lát Vân Phi Vũ thiện tâm đại phát, nghĩ rằng người này cũng không dễ sống, ngay lập tức lấy ra một kim tệ

- Ừm, hỏa thạch người giữ lấy mà dùng! Đây là hai kim tệ người cầm lấy, chờ sau này người có tiền, đi tiền trang Linh Vân trả ta là được.

Lúc này Vân Phi Vũ thiện tâm đại phát, căn bản cũng không nghĩ tới trao đổi cái gì, chỉ là bản tính thương nhân ăn vào trong máu khiến cho cuối cùng Vân Phi Vũ vẫn khạc ra một câu, hy vọng người này sau khi có tiền sẽ trả kim tệ lại cho mình.

Nhưng mà, tại thời điểm Vân Phi Vũ đem kim tệ thả vào tay người lính đánh thuê, thì âm thanh hệ thống vang lên.

- Kí chủ và Thành Tam xác nhận quan hệ cho vay, mời trao đổi kỹ năng.

Ngay lập tức Vân Phi Vũ sửng sốt, cũng bởi vì một câu nói kia mà hệ thống dĩ nhiên lại xác nhận quan hệ cho vay giúp mình. Bất quá, hắn rất nhanh thì cười cười không coi trọng, bởi một tên dong binh nghèo khó thì sẽ có kỹ năng tốt gì, tiếp đó hắn đặt tư liệu của người này chung một chỗ nhìn qua.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của dong binh nghèo túng, Vân Phi Vũ đi vào bên trong sơn mạch.

Sơn mạch tại thành Vân Châu này, ở trăm năm trước cực kỳ hưng thịnh, bởi vì nơi này là biên giới giữa ma thú và nhân loại.

Tại trăm năm trước, là thời điểm ma thú cường thịnh nhất, đã không ít lần xâm chiếm địa bàn nhân loại, mà thành Vân Châu chính là ranh giới giữa ma thú và nhân loại, là địa điểm mà chiến tranh bạo phát rất khốc liệt, khi đó tại thành Vân Châu có không ít nhân loại thực lực đỉnh cấp.

Bất quá, cuối cùng bởi vì ma thú tan tác, thành Vân Châu cũng dần dần sa sút, dù sao nơi này cũng là chỗ nhân loại và ma thú từng khởi tranh, nói chính xác hơn chính là không biết lúc nào sẽ lại bạo phát chiến tranh, cho nên thành Vân Châu đã qua thời điểm huy hoàng nhất.

Nhưng giờ phút này Vân Phi Vũ không nghĩ nhiều như vậy, hôm nay bản thân mình đạt được hai kỹ năng cao cấp, đặc biệt là Cửu Cung Kiếm Pháp, Hoàng giai cao cấp, sợ rằng tại thành Vân Châu cũng không có nhiều.

Mà trên người mình vẫn còn một con át chủ bài chưa lật, Phong Lôi Thần Chưởng, cho nên đêm nay xông vào ngoại vi sơn mạch, căn bản là gặp thần sát thần, gặp phật giết phật.

Đại khái đi được khoảng một khắc đồng hồ, bước chân của Vân Phi Vũ chậm lại, bởi trong không khí đang tỏa ra một hơi thở nóng như lửa.

- Hả?

Vân Phi Vũ đem bình rượu Tuyết Hoa thu vào, sau đó từ từ rút Lôi Minh Kiếm, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

"Oa oa!" Tại thời điểm Vân Phi Vũ bày ra thế sẵn sàng chào đón quân địch, bỗng từ bên phải trong một bụi cỏ, một cái bóng đen nhảy ra, mang theo mùi tanh rất lớn, nhào về phía Vân Phi Vũ.

"Ầm!" Lôi Minh Kiếm trong tay chém ra một đường, cùng với cái bóng đen chưa rõ lai lịch đối đầu nhau, thậm chí trên thân kiếm còn phát ra từng đạo hỏa tinh (đốm lửa nhỏ).

"Ngao ô!" Bóng đen rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm gầm rú, lúc này Vân Phi Vũ mới nhìn rõ lai lịch đối phương.

- Kí chủ phát động hình thức mạo hiểm, ngài có muốn đoán định chủng loại ma thú trước mắt không?

- Đoán định.

Không nghĩ tới con có chuyện tốt như vậy, trong lúc vô ý lại mở ra một hình thức mới, Vân Phi Vũ để cho hệ thống bắt đâu đoán định.

- Liệt Hỏa Báo, ma thú cấp năm, đặc điểm: Thú trảo cứng rắn có thể so với vũ khí tam phẩm.

Vừa nghe thấy hệ thống giới thiệu, lúc này Vân Phi Vũ mới chợt hiểu, trách không được vừa rồi mình dùng linh lực cấp bảy bảo vệ Lôi Minh Kiếm, mà vẫn bị công kích của Liệt Hảo Báo khiến cho kiếm tóe ra hỏa tinh.

- Súc sinh!

Vân Phi Vũ khẽ quát một tiếng, không ngờ tới Liệt Hỏa Báo trước mắt có thực lực cấp năm, có lầm hay không thế, không phải mọi người thường nói ngoại vi sơn mạch tối đa chỉ là ma thú cấp ba sao?

Lời Nhắn Chương 62
Cảm ơn mọi người đã đón đọc!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.