Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Vừa rồi là ta hoa mắt sao?”

Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Dịch: MrLoha

Biên: tinhtinh

- Quỷ Ảnh Bộ? Thân pháp Hoàng giai cao cấp! Hèn gì hắn lại tự tin đến như vậy.

- Nghe nói bộ thân pháp Quỷ Ảnh Bộ này khống chế tất cả Linh khí lưu chuyển lên đôi chân, không để lãng phí ra ngoài một tia, hơn nữa tu luyện càng sâu thì linh khí gia trì có thể không phát tiếng động.

Lời nói của Tiêu Chiến khiến cho mọi người xung quanh xì xào bàn luận, bộ võ kỹ thân pháp này rất hiếm thấy, mà Tiêu Nhị lại biết bộ võ kỹ này nên mới được Tiêu Chiến coi trọng thu làm thân tín. Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Tiêu Chiến, Tiêu Nhị nhanh chóng đi lên phía trước. Vẻ mặt kiêu căng nhìn những người dong binh thất bại lúc trước, sau đó khom người chào với Tiêu Chiến, tự tin nói:

- Thiếu đoàn trưởng, ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó đã thấy ánh mắt của Tiêu Nhị ngưng tụ lại, nhìn về phía linh dược Lãnh Linh Hoa, chân hắn bỗng di chuyễn, linh khí màu xanh nhạt lưu chuyễn trên đôi chân hắn không lãng phí một chút nào.

Linh khí trên đôi chân của hắn mang theo hấp lực thật lớn, để cho toàn bộ người của Tiêu Nhị chạy trên vách đá thật vững chắc. Mọi người nhìn thấy công phu cao cường của hắn, không thể không tán thưởng bộ võ kỹ thân pháp kia.

- Vậy mà đã chạy được một nửa, cứ như vậy thì việc hắn hái được linh thảo chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

- Quỷ Ảnh Bộ đúng là danh bất hư truyền!

- Dong binh đoàn Thiết Lang quả thật là ngọa hổ tàng long a!

- Mới có một chút mà hắn đã chạy được một nửa độ cao rồi.

Nghe được tiếng than thở của mọi người xung quanh, trên mặt Tiêu Nhị tràn đầy vẻ đắc ý. Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên, khi Tiêu Nhị chạy gần tới chổ linh dược, hàn khí do linh dược Lãnh Linh Hoa phát ra tạo thành một tầng băng mỏng, nhìn rất bóng loáng, lúc Tiêu Nhị chạy lên đã không cẩn thận đạp lên tầng băng mỏng đó lập tức bị trượt chân, xém chút nữa là ngã xuống

.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tiêu Chiến nhướng mày, không vui nhìn Tiêu Nhị đang ở phía trên.

Trong nội tâm Tiêu Nhị lúc này không ngừng kêu khổ, hắn đã thử cả buổi mà vẫn không có cách nào tới gần được linh dược Lãnh Linh Hoa, mà khi Linh khí của hắn gần cạn kiệt thì hắn phải quay về a.

- Tại sao không ngắt linh dược hả?

Vừa xuống tới mặt đất thì Tiêu Chiến đã giận dữ chất vấn Tiêu Nhị.

- Thiếu... Thiếu đoàn trưởng, bên cạnh linh dược Lãnh Linh Hoa đã toàn bộ đóng băng, thuộc hạ... thuộc hạ không thể lấy được.

- Phế vật!

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Tô Tâm Nhu thấy hi vọng cuối cùng cũng muốn tan vỡ, hai chân đạp xuống đất liên tục như con nít.

Hôm nay nàng đi vào sơn mạch này là tìm vài loại thảo dược để chữa bệnh cho mẹ của nàng, cho nên linh dược đối với nàng rất quan trọng.

Khi mọi người ở đây không biết phải làm sao, thì Vân Phi Vũ tiến lên một bước, nói:

- Để ta thử xem.

Kỳ thật Vân Phi Vũ vốn cũng không muốn ra mặt, nhưng hết cách, cha của hắn quản tiền rất chặt, hắn hiện tại chỉ có tám mươi kim tệ, chút tiền ấy làm sao cho vay? Làm sao có thể trở thành đại chủ nợ?

- Tiểu huynh đệ, việc này quá nguy hiểm, nếu đang chạy lên mà linh khí không đủ, nửa đường sẽ bị rớt xuống mà chết đó.

- Đúng vậy a, tiểu huynh đệ, tuy rằng tiền thưởng rất nhiều nhưng mà cũng không nên vì thể mạo hiểm như vậy a. Người có thực lực cao hơn ngươi còn thất bại, ngươi mà đi lên thì chỉ làm trò cười cho người khác thôi.

Những người xung quanh nghe hắn nói vậy liền khiếp sợ, sau đó khuyên nhủ hắn không nên đi lên.

- Ngươi thật sự muốn đi lên? Không nên cậy mạnh a.

Ngay cả Tô Tâm Nhu cũng mở miệng nhắc nhở hắn. Dù sao tâm địa của nàng cũng rất thiện lương, nàng cũng không muốn vì nhu cầu của mình mà làm người khác bị nguy hiểm đến tính mạng.

- Vân Phi Vũ? Lại là ngươi?

Khi thấy Tô Tâm Nhu mở miệng, lúc này Tiêu Chiến mới nhìn về phía Vân Phi Vũ, lúc đầu có hơi sững sờ, sau đó hắn liền không khách khí cười khẩy nói:

- Ngươi không ở cửa tiệm của ngươi làm việc đi, chạy tới đây làm gì? Thằng phế vật như ngươi, nếu có thể chạy lên được một trượng, lão tử cắt đầu đem xuống cho ngươi chơi đá bóng!

- Chính mình không làm được thì đừng nghĩ người khác cũng không làm được!

Vân Phi Vũ khinh thường hướng Tiêu Chiến cười cười, mặt tràn đầy tự tin đi tới vách đá.

Khi Vân Phi Vũ cử động, Lan Khảo đại thúc cho rằng hắn quá lỗ mãng rồi. Còn về Tiêu Chiến, hắn coi như đây là một vở hài kịch, trong mắt của hắn đã xem Vân Phi Vũ là kẻ tàn phế rồi. Mà tên hộ vệ của hắn chỉ thiếu một chút là có thể lấy được linh dược, ai cũng biết Vân Phi Vũ ở bên trong thành Vân Châu nổi tiếng là một tên thiếu gia phế vật, trên mặt hắn biểu lộ đầy sự khinh bỉ.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về hắn với ánh mắt không tốt, đều cho rằng hắn quá hồ đồ.

Mọi người ở đây, có lo lắng cho hắn, có chế giễu hắn, cũng có người muốn hắn ngã chết.

Vân Phi Vũ nhẹ nhàng cười, sau đó sắc mặt của hắn nghiêm túc lại. Lập tức sử dụng Truy Tinh Đạp Nguyệt, linh khí trong tứ chi mãnh liệt như Vạn Tượng di chuyễn. Giờ phút này, hai chân Vân Phi Vũ tràn đầy lực lượng nhưng vẫn tạo được cảm giác nhẹ nhàng, như là đang ở trên mặt trăng không có trọng lực.

Tiếp theo hắn thả người nhảy lên, lấy một tư thế tiêu sái nhẹ nhàng bước lên một khối đá nhô ra trên vách núi, sau đó điểm nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng thoải mái nhảy cao lên mấy trượng. Hai chân Vân Phi Vũ đạp nhẹ lên những khối đá đó, không được bao lâu đã đi tới bên cạnh linh dược Lãnh Linh Hoa.

Yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

- Mới vừa rồi là ta hoa mắt sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta cũng không biết a, tên tiểu tử lại có thể làm được?! Làm sao có thể?!

- Vách núi cao như vậy mà tên thiếu niên đó lại có thể nhẹ nhõm đi tới!?

Với uy lực được nhân lên gấp đôi của Truy Tinh Đạp Nguyệt, giờ phút này Vân Phi Vũ mang đến cho mọi người ở đây cảm giác mơ màng khiếp sợ, còn về phần Tiêu Chiến, lúc trước trào phúng Vân Phi Vũ, giờ thì hắn có cảm giác khuôn mặt nóng rát và đau nhức như bị Vân Phi Vũ hung hăng tát lên mặt của chính mình.

Đặc biệt là Tô Tâm Nhu, thần sắc kích động và hưng phấn hiện lên trên khuôn mặt của nàng, càng làm cho Tiêu Chiến cảm thấy nhục nhã đến cực điểm.

“Xoạt——“Vân Phi Vũ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, đối với hắn, dường như đây chỉ là một việc hết sức bình thường. Trong sự khiếp sợ của mọi người, Vân Phi Vũ đã đưa linh dược Lãnh Linh Hoa đến trước mặt Tô Tâm Nhu.

- Dược thảo nàng muốn đây!

Tô Tâm Nhu sững sờ tiếp nhận dược thảo, trong mắt của nàng giờ phút này thì Vân Phi Vũ trở nên vô cùng thần bí.

Thậm chí sửng sốt một lúc thật lâu, Tô Tâm Nhu mới giật mình đáp lại:

- Cám ơn.

Bình thường đối với nhan sắc của nàng, người khác đều muốn lấy được lòng của người đẹp, nhưng Vân Phi Vũ lại không hề ưa thích nàng. Cho dù nhan sắc của ngươi có đẹp như thần tiên tỷ tỷ thì sao, ta cũng không quan tâm... Trong người có hệ thống bá đạo, việc thăng cấp mới đáng để ta quan tâm.

Cho nên Vân Phi Vũ đối với Tô Tâm Nhu có chút không kiên nhẫn đưa tay nói:

- Kim tệ, lúc trước ngươi nói nếu ai lấy được dược thảo sẽ được 100 kim tệ sao?

Mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt Tô Tâm Nhu có chút hoảng hốt nhìn hắn, trên gương mặt trắng noãn của nàng liền chuyễn sang đỏ ửng. Đối với một người luôn luôn bình tĩnh như nàng, thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn chằm chằm vào một người nam tử. Vân Phi Vũ đem lại cảm quá rung động quá lớn, mới hơn mười tuổi, thân pháp lại có thể lợi hại hơn cả cao thủ Luyện Khí cấp bốn. Thiên phú cỡ này có thể được gọi là yêu nghiệt rồi!

Đây có thể là phế vật tu luyện nổi tiếng trong lời nói của Tiêu Chiến được sao?

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 25
Lượt đọc 620

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.