Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tranh nhau mua!

Phiên bản Dịch · 1963 chữ

Dịch: tinhtinh

Nguồn: TruyenYY

Nguyên bản khoảng cách ban đầu của Lý lão tam và Vương lão đại là mười trượng, thế nhưng chỉ trong một cái nháy mắt Lý lão tam đã xuất hiện trước mặt Vương lão đại, thậm chí gió lạnh được trường kiếm tạo ra cũng thổi bay tóc của Vương lão đại.

Nhưng mà đúng lúc này, Vương lão đại quát lên một tiếng lớn:

- Thiết Lang đại ca!

Nghe thấy lời đó, con ngươi của Lý lão tam rụt vào, một loại dự cảm chẳng lành xuất hiện và lan truyền ra toàn thân hắn, mà trong thời điểm Vương lão hô lớn, một đạo tiễn quang nhanh như chớp xẹt qua thân thể Lý lão tam.

- Ngươi...

Tiễn lực cương mãnh trong nháy mắt phá hủy phòn ngự của lớp áo choàng mà Lý lão tam đang mặc, sau đó tiến vào trong thân thể, khiến cho cả người Lý lão tam bị đẩy ra phía sau hàng chục mét.

Cảm nhận được lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đang lộn xộn khiến hắn vô cùng đau nhức, Lý lão tam không cam lòng nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa đằng sau một bụi cây, lại có mấy người từ đó bước ra, trên người có dấu hiệu đặc trưng của Thiết Lang, điều này khiến cho tim Lý lão tam trong phút chốc như rơi vào hầm băng.

Hắn không nghĩ tới huynh đệ nhà họ Vương lại liên thủ với lính đánh thuê của dong binh đoàn Thiết Lang.

Nhưng bây giờ hối hận cũng quá muộn, phổi của Lý lão tam cũng gần như bị phá vỡ khiến cho hắn hô hấp cũng khó khăn.

- Ha ha ha, huynh đệ, quả nhiên là người của dong binh đoàn Thiết Lang có khác, thật lợi hại, vừa rồi làm ta đây sợ muốn chết.

Vương lão đại cũng bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy đầy sau lưng, nếu như vừa rồi Thiết Lang đoàn ra tay muộn một chút thì có lẽ người nằm dưới đất bây giờ chính là mình.

- Hừ! Cũng chỉ là một tên dong binh thực lực cấp ba mà thôi, sao có thể là đối thủ của Thiết Lang đoàn chúng ta.

Lúc này một người thấp nhất của Thiết Lang đoàn tiến lên, đi đến đạp một cước lên người Lý lão tam đã tắt thở, sau đó khom lưng tìm kiếm trên người Lý lão tam và móc ra được một túi tiền.

- Quả nhiên có!

Nhìn bình thuốc hắn vừa tìm được, trên mặt tên nhỏ con nhất của Thiết Lang đoàn lộ ra thần sắc vui mừng.

- Trương ca, vậy chúng ta...

Vương lão đại vừa nhìn thấy nét mặt Trương thủ lĩnh hiện lên vẻ mừng rỡ, không hề đề cập đến vấn đề chia chiến lợi phẩm, hắn có phần nóng nảy. Dù sao tin tức này cũng do mình cung cấp cho bọn họ đó.

- Hả? Lão tử giúp ngươi giết kẻ thù, ngươi còn không cảm tạ chúng ta thì thôi!

Nghe thấy lời như vậy, ba huynh đệ Vương gia nhất thời sửng sốt, lúc ban đầu bọn họ đã từng bàn bạc với nhau rằng sau khi giết chết Lý lão tam nếu lấy được chiến lợi phẩm thì chia 4:6, không tính những thứ kia, chỉ nói riêng bình Ngưng Huyết Tán cũng trị giá đến 50 kim tệ, vậy mà bây giờ tên họ Trương này không những không thèm nhắc tới mà còn mặt dày bắt mình phải biết ơn bọn họ.

Ngay lập tức Vương lão đại tức giận, tên họ Trương này bất quá cũng chỉ có thực lực Luyện Khí cấp hai, chỉ thương ỷ vào bản thân là thành viên của dong binh đoàn Thiết Lang mà ức hiếp bọn họ.

- Đại ca...

Ở phía sau, Vương lão nhị và lão tam nhìn thấy đại ca của mình tức giận thì nhanh chóng tiến lên khuyên giải.

Điều này cũng khó trách, hiện tại tên tuổi của dong binh đoàn Thiết Lang sáng như mặt trời ban trưa, ngoại vi sơn mạch đã bị chúng làm cho lũng đoạn, chiếm được vô số chỗ tốt, chỉ có vài năm mà đã phát triển mạnh như vậy, đã sớm trở thành một thế cực hùng mạnh. Vì thế cho nên những dong binh đoàn bình thường không dám mạnh mẽ chính diện đối kháng với bon họ.

Bây giờ, Vương lão đại cũng ý thức được điểm ấy, tuy hắn rất không cam lòng thế nhưng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nén cơn giận vào trong lòng.

- Hừ! Coi như ngươi thức thời! Chúng ta đi!

Tên Trương thủ lĩnh thấy Vương lão đại im lặng không dám ho he một câu, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó ra lệnh cho những tên phía sau cùng rời khỏi đây.

Gió lạnh gào thét, thỉnh thoảng có vài tiếng gầm rú của ma thú cao cấp vang lên, ba huynh đệ Vương gia cũng chỉ đành mang theo vẻ mặt xám xịt ly khai.

Nguyên nhân của việc này chính là từ thời điểm Vân Phi Vũ đem Ngưng Huyết Tán bán ra, không biết vì sao, Ngưng Huyết Tán từ thuốc đi cứu người lại trở thành công cụ giết người, mà cũng trong đêm này, cũng xảy ra vài chuyện tương tự như thế, bởi vì lợi ích, vì hiệu quả trị liệu, những dong binh mà mang theo Ngưng Huyết Tán trên người, đa số đều bị mai phục, nhưng cũng may có vài người có kinh nghiệm phong phú vì thế sớm đã đi tìm chỗ ẩn nấp, đây đúng là thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. (Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội)

...

Mà ở một nơi khác, chính xác là tại tiền trang Vân gia, Vân Phi Vũ đang ngồi ở trong phòng, mà trước mắt hắn là một đan lô màu xanh đã sớm bị phá hỏng.

Lò đan bị Vân Phi Vũ đặt ở một bên, đây chính là đan lô được dùng để luyện đan dược nhất phẩm.

Nguyên nhân chính là do Vân Phi Vũ luyện đan cả một buổi chiều, kỹ năng luyện chế của hắn cũng đã đạt đến nhất phẩm cao cấp, bởi vì đan lô kia không chịu được chế độ luyện đan liên tục như vậy, cho nên đã xuất hiện một vài khe nứt.

Bất quá, đan lô nhất phẩm cũng không đắt, chỉ khoảng 10 kim tệ mà thôi, hơn nữa giờ phút này trong không gian giới chỉ của hắn, những bình Ngưng Huyết Tán đã được chất thành một đống núi nhỏ, khiến cho Vân Phi Vũ sung sướng muốn chết, đây chính là những kim tệ vàng chói lọi đó a, ngày mai đem đi bán thì mình lại có vốn để cho vay tiền rồi.

Vào thời điểm này, Vân Phi Vũ cảm thấy những bình thuốc kia đã không còn là dược phẩm, mà đại diện cho những kỹ năng, điểm kinh nghiệm đó!

Bất quá, tại thời điểm trời mới vừa chạng vạng tối, Vân Phi Vũ đứng lên mà đi tìm tiện nghi cha của mình, không ngờ bên ngoài cửa đã có đầy những dong binh đang xếp hàng chờ mua thuốc.

Vân Phi Vũ không ngờ được những dong binh này lại nắm bắt thông tin nhanh đến như vậy, cho nên nhanh chóng đi ra ngoài giải thích và thông báo, ngày mai dược phẩm mới được bán.

Những người lính đánh thuê này tuy rất bất đắc dĩ, thế những cũng không còn cách nào khác, ai bảo thuốc của người ta tốt như vậy, thậm chí họ còn sợ ngày mai cũng không đến lượt mình mua được, cho nên lấy chăn chải ra và nằm trên đất tại một góc của tiền trang Linh Vân chờ đợi.

“230 bình Ngưng Huyết Tán, 150 Tĩnh Tâm Hoàn...” Vân Phi Vũ mê tiền dự tính, ngoài ra còn lưu lại chút ít cho bản thân, ngày mai bán dược phẩm đến cùng sẽ được bao nhiêu tiền, tạm thời hắn cũng không tính toán được.

Chẳng qua, việc luyện đan khiến cho hắn rất mệt mỏi, bản thân mình đã nuốt năm, sáu viên Tĩnh Tâm Hoàn mà tốc độ khôi phục linh khí cũng không kịp, mà trong thời gian luyện đan hắn vẫn phải nghỉ ngơi lấy sức.

Cho nên lúc này mới có thể luyện được nhiều dược phẩm như vậy.

Sau khi thu xếp xong mọi chuyện, Vân Phi Vũ tùy tiện ăn chút thức ăn, rồi nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi, linh khí trong cơ thể hắn đã cạn kiệt hoàn toàn, vừa lúc ngủ để khôi phục nó.

Sáng sớm hôm sau, quản gia dậy thật sớm rồi mở cửa lớn, đập vào mắt ông là hình ảnh những người dong binh nằm đầy ở bên ngoài, khiến cho ông giật mình, ông vội vàng đem cửa lớn đóng lại, sau đó chạy nhanh tới sân trước tiểu viện của Vân Phi Vũ.

Hiện tại có lẽ nằm bên ngoài kia chắc cũng khoảng mấy trăm dong binh, nếu ngộ nhỡ họ không mua được dược phẩm lại ồn ào cãi cọ, thì tiền trang nhà họ về sau còn làm ăn buôn bán thế nào!

Nhưng không đợi quản gia đi vào sân viện của Vân Phi Vũ, ông đã thấy được không ít gia đinh lục đục chạy từ trong sân đi ra, hơn nữa trên tay mỗi người đều bê một cái khay, trong khay là những bình thuốc đã được sắp xếp cẩn thận.

Ngay lập tức quản gia nở nụ cười, ông cũng không tiếp tục đi vào bên trong nữa mà quay về hướng cửa chính, tự mình mở rộng cánh cửa lớn ra, và sai khiến mấy tên gia đinh còn lại cũng đem ba cửa lớn còn lại mở hết ra.

Cửa lớn vừa được mở ra, những tên dong binh ở bên ngoài lập tức đứng dậy.

Quan trọng chính là bọn họ cực kỳ ăn ý, không có bất kỳ ai phát ra tiếng động, bởi vì người bên cạnh họ còn đang ngủ say, cho nên để giảm đi một ít người người cùng cạnh tranh với mình, tất cả bọn họ đều im lặng không nói, lặng lẽ đi tới trước cửa hàng tiền trang Linh Vân.

Điều này cũng khó trách, những dong binh này ngày bình thường đều là những người phóng khoáng cẩu thả, thế nhưng lúc này lại có hành động như vậy, từ trước đến này chưa từng xuất hiện cảnh tượng như vậy, cho nên có thể thấy đan dược lần này có tầm quan trọng như thế nào đối với họ.

Giờ phút này, Vân Phi Vũ quần áo xộc xệch ngồi trên ghế ở đại sảnh (phòng lớn), tuy linh khí của hắn cũng đã khôi phục lại được như cũ, thế nhưng nhìn qua thì thấy vẻ mặt của hắn vẫn cực kỳ xám xịt.

Tất cả hơn năm trăm bình thuốc, tất cả đều do chính tay hắn luyện chế, cái dkm cho dù có hệ thống trợ giúp, thì cho dù hắn là thánh thì tinh thần cũng vẫn mệt mỏi.

Thế nhưng trong lòng Vân Phi Vũ vẫn rất cao hứng, vừa rồi hắn bớt chút thời gian đi nhìn một chút, thấy những dong binh kia đã sớm đứng đợi, khiến cho hắn cũng được an ủi phần nào....

Lời Nhắn Chương 33
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đón đọc
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.