Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất phát, Đại hội Đoán Tạo.

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Dịch và Biên: tinhtinh

- Vân công tử.

Tô Tâm Nhu vừa thấy Vân Phi Vũ, liền vui vẻ nói.

Đầu tiên Vân Phi Vũ có phần tò mò, vì hắn không thể nghĩ ra được Tô Tâm Nhu bằng cách nào mà có thể tìm đến nhà của mình, một lát sau hắn liền nhớ lại, hôm ấy lúc cho những người dong binh kia vay tiền, mình có lỡ nói ra tên nhà của mình.

- Ai, ta nói cô nương này, tại sao tùy ý vào trong nhà người khác như vậy?

Vân Phi Vũ bị quấy rầy làm tỉnh mộng đẹp, trong lòng hắn có chút không vui, hôm qua đã mệt mỏi cả ngày, ngày hôm nay hắn còn định chuẩn bị ngủ nướng cả ngày cho sướng đây.

Nghe thấy giọng Vân Phi Vũ có phần không thân thiện, nhưng Tô Tâm Nhu cũng không để bụng, nàng nhẹ nhàng nói:

- Tâm Nhu có chút đường đột, hy vọng công tử đừng trách.

Mấy tên gia đinh trong nhà hắn coi như cũng có chút nhãn lực, lúc này bọn hắn cuối cùng cũng đã nhận ra cô nương xinh đẹp trẻ tuổi trước mắt này, chính là Tâm Nhu tiểu thư của Thiên Tâm Các nổi tiếng quanh đây.

Lập tức tất cả mọi người đều khiếp sợ, Thiên Tâm Các là một tồn tại như thế nào? Không thể tin được đại tiểu thư của Thiên Tâm Các lại chủ động đến đây tìm Vân thiếu gia, hơn nữa giọng nói khách khí như vậy.

- Được rồi được rồi, nói đi, tìm ta có chuyện gì, nhanh nhanh, ta còn phải về đi ngủ.

Vân Phi Vũ giờ phút này vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn chỉ muốn nói nhanh một chút rồi về phòng ngủ tiếp.

Tô Tâm Nhu vừa nghe vậy cũng đoán được Vân Phi Vũ muốn về phòng ngủ, trên khuôn mặt liền tỏ ra sốt ruột, nàng vội vàng đi đến trước mặt Vân Phi Vũ và nói:

- Công tử hôm nay là ngày khai mạc của Đại hội Đoán Tạo nha, lần trước không phải là công tử đã từng rất cẩn thận nói rằng hai người chúng ta cùng nhau đi hay sao!

Lúc này Vân Phi Vũ mới nhớ lại, tinh thần hắn lập tức tỉnh táo!

Đúng rồi, tại sao mình lại quên chuyện này nhỉ! Đoán Tạo Đại sư đó! Nếu mình có thể đem tiền cho người ta mượn…

Vừa nghĩ tới đây, Vân Phi Vũ mặc kệ Tô Tâm Nhu, hắn vội vội vàng vàng chạy như bay vào phòng.

Trên gương mặt Tô Tâm Nhu hiện lên vẻ tò mò, nàng có phần nghi ngờ tại sao Vân Phi Vũ lại vội vàng như vậy, nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy Vân Phi Vũ khoác một cái trường sam màu xanh, giày cũng vừa xỏ một chiếc, một bên còn đang nhảy nhót cố xỏ nốt giày, hướng về phía bên ngoài đi ra.

Vân Phi Vũ vội vàng đi đến bên cạnh con ma thú Lão Ưng kia, quay đầu nhìn lại thấy Tô Tâm Nhu vẫn còn đứng yên tại chỗ, hắn vội vàng nói:

- Cô nương còn đứng yên đấy làm gì! Còn không mau nhanh đến đây!

Mặt Tô Tâm Nhu đỏ lên, con ma thú Ưng này vốn là tọa kỵ dành riêng cho mình mà, nhìn hắn hành động như thế này, chẳng lẽ hắn muốn mình và hắn cùng nhau cưỡi hay sao?

Ma thú Lão Ưng kia nhìn thấy chủ nhân của mình có vẻ như là bị bắt nạt, đột nhiên bắt đầu vẫy đôi cánh khổng lồ của mình, ngay lập tức trong viện liền nổi lên những cơn gió xoáy, quần áo của những gia đinh kia liền bị thổi bay kêu phần phật.

- Phi nhi, ngoan, Phi nhi, ngoan.

Tô Tâm Nhu mau chóng khuyên bảo đầu ưng thú của mình, sau đó đỏ mặt nhẹ nhàng nhảy một cái liên đi lên lưng chim ưng, chưa kịp đứng vững, liền cảm giác được cảm thấy phía sau có một người nhảy lên.

“Là hắn.”

Giờ phút này Tô Tâm Nhu cực kỳ lúng túng, đây là lần đầu tiên trong đời mình và một người nam nhân cùng nhau ngồi trên lưng Phi nhi, hành động như vậy đã vượt qua cả tưởng tượng ban đầu của Tô Tâm Nhu.

Lúc đầu chính mình chỉ là đến sớm, nghĩ thông báo cho người này một chút, không nghĩ đến người này tùy tiện, lại muốn cùng mình ngồi trên Phi nhi.

- Chờ cái gì ở đây nữa, còn không mau đi.

Đang lúc Tô Tâm Nhu lơ đãng phía sau truyền đến thanh âm của Vân Phi Vũ, nàng liền cảm thấy căng thẳng, lập tức một cảm giác kì quái truyền đi khắp cả người.

- Cái tên này!

Tô Tâm Nhu từ nhỏ đến lớn, chưa gặp chuyện như vậy bao giờ, lúc này trong lòng vừa giận tức vừa e thẹn, nàng hơi quay đầu lại, nhìn về phía người người bên cạnh này, đã thấy hắn đang kéo áo khoác bên ngoài của mình, nhìn thấy mình quay đầu nhìn hắn, vậy mà lại dùng một loại ánh mắt vô tội nhìn mình.

- Làm sao vậy?

Vân Phi Vũ tò mò hỏi.

- Không sao.

Tô Tâm Nhu trong lòng tức giận, nhưng lại không cách nào phát ra, nhưng khi nhìn hắn đối với mình từ trước tới nay không có ý nịnh bợ, muốn nói hắn không phải cố ý, lẽ nào hắn không biết vật cưỡi của nữ hài tử không thể tùy tiện ngồi hay sao!

Nhưng dù sao cũng đã lên rồi, huống hồ lại là chính mình chủ động tới tìm hắn, cơn tức này, nàng cũng chỉ đành nuốt xuống.

Ưng thú rất nhanh từ trong tiểu viện của Vân gia trang bay lên trời, khí áp to lớn, không biết có phải Ưng thú cũng cảm nhận được chủ nhân của nó cũng đang bực bội hay không, luồng khí xoáy lớn ép xuống một đám gia đinh và tỳ nữ của Vân gia, vẻ mặt mỗi người đều ngậm đắng nuốt cay, liền ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn, may là ưng thú bay nhanh.

Ưng thú rất nhanh bay lên không, cảm giác khiến người ta nghẹt thở, ngột ngạt cũng rất nhanh biến mất.

Mấy tên gia đinh Vân gia, giờ phút này hai mắt đều nhìn nhau, không hổ là tiểu thư của Thiên Tâm Các, đến ngay cả vật cưỡi, cũng khiến cho mọi người ngột ngạt không thôi.

Một đường đi theo hướng đông.

Vân Phi Vũ đứng trên lưng ưng thú, nhìn xuống cảnh vật phía dưới càng ngày càng nhỏ, đây chính là lần đâu tiên hắn trải nghiệm cảm giác bay trên trời, trong lòng không nhịn được cảm giác hét một tiếng thật to.

Có điều, dù sao đây là vật cưỡi của cô nương nhà người ta, cho nên Vân Phi Vũ cũng không thể mặt dày mà làm càn được, đành phải làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, cố gắng cảm nhận sự thoải mái khi bay trên trời đem lại.

Ưng thú tốc độ cực nhanh, rất nhanh Vân Phi Vũ cũng cảm giác được thân thể mình đang chậm rãi hạ thấp, bên tai cũng dần dần nghe thấy tiếng ồn phía bên dưới.

Đến khi ưng thú chậm rãi hạ cánh rơi xuống đất, Vân Phi Vũ lúc này mới phát hiện, mình đã đến hội trường của Đại hội Đoán Tạo rồi.

Từ trên lưng ưng thú nhảy xuống. Bên hông Vân Phi Vũ đeo Lôi Minh Kiếm, trên người mặc trường sam màu xanh, ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, rất có phong phạm bình xét tứ phương. Tô Tâm Nhu cũng từ trên lưng Phi Nhi trượt xuống, thấy ánh vàng ban mai chiếu trên khuôn mặt Vân Phi Vũ, quả nhiên người này cũng là người có tướng mạo anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang, khiến cho nàng nhất thời có chút ngây dại.

Có điều, ngay tại bên trong khán đài đại hội, giờ phút này cũng có mấy người thanh niên trên hông cũng dắt theo bội kiếm, ăn mặc xa hoa.

Ánh mắt của bọn họ giờ phút này đều đồng loạt, trừng trừng nhìn về phía Vân Phi Vũ, tỏ ra vô cùng âm nhu.

-Đây là người phương nào, vậy mà cùng đi với Tâm Nhu tiểu thư!

Một người nam tử dáng vẻ thô lỗ, âm thanh hùng hậu nhìn về phía Vân Phi Vũ, nhất thời trong mắt hắn lóe lên một tia đố kị.

Mà ở bên cạnh người này một người nam tử mặc áo choàng màu tím bên hông đeo một trường kiếm, rõ rang đó chính là người hôm trước cùng trong đoàn người đi hái thuốc, Tiêu Chiến-thiếu gia của Tiêu gia.

Chỉ thấy hắn khi nghe thấy từ trong lời nói nam tử bên cạnh có vẻ không thoải mái, trên môi lộ ra nụ cười lạnh, sau đó nói:

- Người này tên là Vân Phi Vũ, là con trai của một ông chủ tiền trang trong Vân Châu thành.

- Hừ! Chỉ là một con kiến hôi cũng chẳng khác gì đồ bỏ đi, làm sao có thể cùng Tâm Nhu tiểu thư ngồi cùng nhau?

Lúc này lại một đại thiếu gia trong thành Vân Châu lạnh lùng cắt đứt lời Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị người này cắt lời cũng không có tỏ ra khó chịu, ngược lại cười yếu ớt tiếp tục nói:

- Lưu thiếu, ngươi tuyệt đối đừng coi thường hắn, hắn không chỉ có thân pháp tuyệt vời, hơn nữa thực lực cũng không yếu, ngày ấy ta cùng với Tâm Nhu tiểu thư đi tìm Xà Dị Quả, gặp phải một con yêu thú Chiến Trư Luyện Khí cảnh cấp bốn, mà dùng sức một mình hắn đem con Chiến Trư này một chưởng đập nát, vậy mà lông tóc của hắn không mất một cọng.

- Ha ha, Tiêu lão đệ, ta xem đệ dường như sợ hắn một cách thái quá rồi, cũng bất quá chỉ là một con Chiến Trư mà thôi, giết thì giết, cái này cũng đem ra khoe khoang sao, huống hồ tên này xấu xí, trên người có một cái thanh kiếm giẻ rách, con của một ông chủ tiền trang, thì có thể có năng lực lớn đến đâu cơ chứ.

Nam tử khinh thường cười nói.

Lúc này mọi người cũng đều phản ứng lại, tất cả đều đáp lời.

- Ta nhìn qua cũng biết Thẩm huynh nói rất đúng, con trai của một ông chủ tiền trang, có thể có năng lực gì cơ chứ, như là ngươi và ta, trên người tùy tiện ném ra một cái vũ khí chứa thuộc tính, là có thể đem hắn đập thành bánh bao nhân thịt, có gì mà sợ chứ!

- Chính xác đấy, có điều nếu Tiêu Chiến coi trọng người này như thế, không bằng chúng ta đi gặp hắn một chút xem sao?

Cảm ơn các vị đạo hữu đã ủng hộ!

Nguồn: TruyenYY

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.