Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể bán chịu chứ? Ta không mang tiền!

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Dịch: Tĩnh

- Tiên nữ làm sao có thể so với Đóa Nhi tiểu thư, tiểu thư còn đẹp hơn tiên nữ gấp trăm nghìn lần!

- Đúng vậy đúng vậy, không người nào có thể sánh được, cô nãi nãi, ngài xem người xinh đẹp như ngài, có thể bố thí cho ta một tí được không?

- ...

- Một đám bạch nhãn lang, ta là lão đại của các ngươi đấy!

Đổng Đại nhìn biểu hiện của đám người Viên Đồng, rất là bất đắc dĩ lấy bàn tay to che đi khuôn mặt.

- Cút, tất cả đều cút, đều là của ta, ai cũng không thể đoạt!

Một Dung Đóa Nhi cầm Trư Can trên tay, đối với khen ngợi của đám người kia lựa chọn không nhìn, ăn một mình.

- Con bà nó, cô nãi nãi hạ thủ lưu tình!

- Hạ thủ lưu tình a...

Mắt thấy mọi thủ đoạn đề vô dụng, nhất thời đám tiểu đệ kia khóc thiên khóc địa.

- Khóc cái quỷ gì? Trù phòng vẫn còn, các ngươi đi vào đấy mà ăn, ta còn có chuyện cần đàm luận với Mộ Dung tiểu thư, các ngươi nên đi ra ngoài!

Vân Phi Vũ bưng Hồng Thiêu Nhục ra, nhìn dáng vẻ đám tiểu đệ quỷ khóc sói tru, mắng một tiếng.

Mà lúc này đây, chỉ nghe thấy một tiếng cửa phòng mở, dĩ nhiên là Đổng Đại đi trước một bước vào trù phòng, dường như còn nghĩ đến đóng cửa lại.

- Con bà nó, đại ca, ngài không thể làm như vậy!

Tiếp theo sau đó là Viên Đồng, phát hiện cửa đóng lại thì gào kêu đau.

Một đám tiểu đệ bắt đầu xô cửa.

Vân Phi Vũ nhìn dáng vẻ của bọn họ, bất đắc dĩ cười cười, từ từ đem đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, sau đó nói với Mộ Dung Đóa Nhi:

- Để Mộ Dung tiểu thư chê cười rồi!

- Không có việc gì... Ừ, Ăn ngon quá...

Mộ Dung Đóa Nhi căn bản không để ý đến lời nói của Vân Phi Vũ, nàng chỉ lo há to miệng, vừa ăn vừa nói, không nghe rõ lời nói phát ra.

Thời điểm nàng nhìn thấy Hồng Thiêu Nhục ở trước mặt Vân Phi Vũ, miếng thịt óng ánh trong suốt, xuyên thấu qua lớp màu đỏ, bóng loáng non mịn, hương thơm phát ra còn nồng nặc hơn vài phần so với Trư Can trong tay mình.

Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng tràn ngập kinh ngạc, con ngươi xinh đẹp trợn lớn, khát vọng nhìn Vân Phi Vũ.

- Hồng Thiêu Nhục, mời thưởng thức!

Vân Phi Vũ nhìn bộ dáng cười khờ khạo của nàng, đem Hồng Thiêu Nhục đẩy đến trước mặt Mộ Dung Đóa Nhi, không nói thêm gì nữa.

- Woww, thực sự là tuyệt hảo, vào trong miệng liền tan, đây là thịt gì?

Một Dung Đóa Nhi gắp một miếng lên, bỏ vào trong miệng, hai mắt cũng biến thành hình trái tim, sau đó miệng không thể ngừng ăn.

- Thịt Cương Châm Chiến Trư!

Vân Phi Vũ đáp.

- Trời, từ lúc nào thịt trư cũng có thể ăn ngon như vậy, ô ô, quá ngon rồi!

Mộ Dung Đóa Nhi là một kẻ tham ăn, đã từng ăn qua không ít sơn hào hải vị, thịt ma thú cấp cao cũng từng ăn kha khá, thế nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, những thứ ma thú cấp thấp này thịt cũng có thể ngon như vậy.

Vân Phi Vũ buồn cười nhìn Mộ Dung Đóa Nhi, phát hiện nàng ăn nhiều đồ như vậy mà bụng vẫn như cũ không chút biến hóa, giống như căn bản chưa từng ăn.

Chẳng lẽ đây chính là thể chất của những kẻ tham ăn? Ăn bao nhiêu cũng không béo lên? Đúng là thể chất thần kỳ.

Lối ăn của Mộ Dung Đóa Nhi khá là khó coi, thế nhưng dung mạo nàng đẹp cho nên nhìn mỹ nữ ăn cũng là một sự hưởng thụ, Vân Phi Vũ cũng không có quấy rầy nàng nữa, yên lặng ở đấy chờ nàng ăn xong.

Biết trong thời gian ngắn Mộ Dung Đóa Nhi sẽ không đi, cho nên Vân Phi Vũ đã đem đồ ăn chuẩn bị cho Băng lão đi ủ ấm, trong lúc nhất thời sẽ không lạnh, mà bắt đầu chờ Mộ Dung Đóa Nhi đem đồ ăn xử lí xong.

- Thần ơi, ta thật sự không thể ăn nữa rồi, Tiểu Vũ tử, ta có thể đóng gói không?

Mộ Dung Đóa Nhi thở một hơi dài, con ngươi xinnh đẹp nhìn Vân Phi Vũ, cõi lòng đầy chờ mong.

- Được, nhưng ta cũng có một yêu cầu!

- Yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, chỉ cần ta có thể tiếp tục ăn đồ ngon như vậy!

- Về sau mời ngươi không được gọi ta là Tiểu Vũ tử, gọi Vân Phi Vũ, hoặc là Phi Vũ cũng được, không được phép gọi Tiểu Vũ tử!

Sắc mặt Vân Phi Vũ nghiêm lại, nói rất là chậm rãi cẩn thận.

- Là yêu cầu như thế sao? Ta đáp ứng, nhưng ta có thể hỏi là tại sao không?

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vân Phi Vũ, Mộ Dung Đóa Nhi mỉm cười, khẽ lật bàn tay một cái, đem đồ ăn còn dư thu vào trong nhẫn trữ vật.

Vân Phi Vũ dĩ nhiên không chịu đem sự tình tiểu Hoàng để lộ ra ngoài, theo quan sát của hắn, nếu như mình nói ra thì chắc chắn Mộ Dung Đóa Nhi sẽ ác ý đem cái tên này gọi tới cùng, cho nên bỏ qua rồi nói:

- Không có gì, chỉ là ta không thích!

- Có tính khí, vậy ta gọi ngươi là Phi Vũ!

Mộ Dung Đóa Nhi cũng không quá quan tâm vào điều này.

- Được, đây là thứ Băng lão đặt hàng, ngươi cất đi, nhất định phải ăn khi còn nóng, nếu không... Mùi vị sẽ không còn ngon!

Vân Phi Vũ đem đồ giao cho nàng, vẫn không quên dặn dò.

- Đây là Khiếu Hoa Kê? Mở Hồng Nê ra là ăn được ngay hả? Ta có thể nếm thử một chút không?

Liên tiếp hỏi ba vấn đề, ánh mắt Mộ Dung Đóa Nhi lại phát sáng, lộ ra khát vọng vô hạn.

Nghe được những lời này, đến lượt Vân Phi Vũ sửng sốt, cái quái gì, nàng vẫn còn ăn được tiếp?

- Mộ Dung tiểu thư, loại mỹ thực này nên một vừa hai phải, cẩn thận hại bụng, hôm nào có thời gian ta sẽ chế biến cho ngươi!

- Được, về sau gọi ta là Đóa Nhi thôi, nếu ngày hôm nay ta ăn cũng được kha khá thì ta đây sẽ trở lại ăn vào hôm khác, ta cáo từ trước!

Mộ Dung Đóa Nhi nói xong thì thu hồi Khiếu Hoa Kê và Khảo Nhục ở trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Vân Phi Vũ biến sắc, nữ nhân này nói đi là đi sao, hoàn toàn không giống với dự tính ban đầu của mình a!

Theo đạo lý mà nói, một kẻ tham ăn giống như Mộ Dung Đóa Nhi, chắc chắn sẽ cầu mình làm thêm nhiều món ngon hơn chứ?

- Đóa Nhi cứ rời đi như vậy?

Vân Phi Vũ không xác định hỏi một câu.

- Ngươi còn có chuyện gì?

Vẻ mặt Mộ Dung Đóa Nhi hết sức nghi hoặc.

Vân Phi Vũ nhìn sắc mặt của Mộ Dung Đóa Nhi, trong lòng nhất thời rầu rĩ, nữ nhân này căn bản không có ý nịnh bợ mình.

- Cái này... Cái này...

Vân Phi Vũ không biết nên nói chuyện này như thế nào, hắn không muốn mất đi đơn sinh ý này, cho nên trong lòng rất xoắn xuýt.

- Có gì cứ nói thẳng, đừng dông dài!

Mộ Dung Đóa Nhi nhướng mày, hơi không vui, nàng ghét nhất dáng vẻ rề rà của nam nhân, vừa nhìn chỉ muốn đánh.

- Vậy ta đây nói thẳng, ngươi ăn hai món, tổng cộng mười kim tệ!

Vân Phi Vũ cắn môi, đem lời nói ra.

- Hả... Cái này... Đòi tiền sao?

Mặt Mộ Dung Đóa Nhi hơi đỏ, rốt cuộc biết ý Vân Phi Vũ, tuy rằng hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng nàng càng không vui, nàng là đại tiểu thư Mộ Dung gia, từ khi nào thì bị đòi tiền, quan trọng nhất là trên người nàng chưa bao giờ mang theo tiền, trong trữ vật của nàng chỉ là một ít y phục sặc sỡ.

- Hắc hắc, tuy rằng làm ăn nhỏ, nhưng Mộ Dung cô nương cũng thấy đấy, cửa hàng này của ta vừa mới khai trương, quỹ còn thiếu thốn, việc tiêu dùng thì nhiều, xin thứ lỗi!

Sắc mặt Vân Phi Vũ cũng hơi hồng, mở miệng ra nói mười kim tệ khiến hắn cũng hơi ngại, nhưng vì đại kế cho vay thì cũng chỉ đành mặt dày.

- Có thể bán chịu chứ? Ta không mang theo tiền!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.