Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Ta gọi là Vân Phi Vũ!"

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Dịch: Tĩnh

- Đại đại ca, chúng ta cũng không biết là ai, lúc chúng ta đang chọn gà thì đám người kia thấy chúng ta cần rất nhiều, cho nên dự định ép bán, đại ca không phục rồi rùm beng lên, ai biết đám người kia lại đột nhiên động thủ, đem chúng ta vây lại, nếu không mua thì không cho đi!

Viên Đồng ủy khuất nói.

Vân Phi Vũ nhìn dáng vẻ của hắn cùng với dấu tay trên mặt kia, trong lòng bốc lên một luồng khí nóng, hôm qua mới thu được tiểu đệ mà ngày hôm nay đã bị đánh, nếu như hắn không đem danh dự tìm trở về, thì về sau những người này còn ai dám cùng mình lăn lộn, lập tức cũng không nói thêm nữa, hướng về phía Viên Đồng nói:

- Mang ta đi!

Ba người đi ra ngoài, cửa hàng cũng không đóng lại, khí thế hừng hực đi về phía thị trường giao dịch.

Thị trường giao dịch là một địa phương mà bình thường có nông dân bách tính bán nguyên liệu nấu ăn hoặc là một vài dong binh, nơi này không lớn mà cũng không nhỏ, đám người lui tới cũng không ít.

- Linh quả mới hái đây, hương vị ngọt ngào và ngon miệng, một ngân tệ một quả, mua đi mua đi!

- Giảm giá đây giảm giá đây, thịt heo vừa mới mổ nóng hổi đây.

Thị trường huyên náo, bảy mồm tám mỏ chõ vào, hiện tại với Vân Phi Vũ thì nơi đây giống như là chợ bán thức ăn ở địa cầu, đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, cái gì cần có đều có, nếu có thời gian thì hắn hy vọng có thể đi dạo một vòng, vạn nhất có thể đụng được bảo bối tốt!

Chỉ là bây giờ, hắn không có thời gian dừng lại, ở trên đường đi Viên Đồng đem chuyện tình nói lại một lần nữa, ở trong miệng của hắn thì tổng hợp thực lực của đám lính đánh thuê kia cũng không thấp, bộ dáng chắc là Luyện Khí cửu giai, Vân Phi Vũ tự nhiên không sợ, thể nhưng chỉ sợ Đổng Đại không nhịn được.

- Đến rồi, đại đại ca, chính là chỗ đó!

Vân Phi Vũ nhìn theo hướng tay Viên Đồng chỉ đến, quả nhiên, chỗ đó người đông nghìn nghịt, vây quanh một vòng lại một vòng.

Nhiều người như vậy, lẽ nào không có người nào ngăn lại?

Vân Phi Vũ đẩy đoàn người ra, rốt cuộc nhìn thấy tình trạng bên trong, Đổng Đại và một đám tiểu đệ bị người bao bọc vây quanh, căn bản không để cho bọn họ rời đi, ở phía sau đám người kia là một giỏ thịt gà, màu da vàng ố, rất rõ ràng là không còn tươi, trách không được bọn Đổng Đại không mua!

- Tiểu tử, nhìn người còn dám mạnh miệng, ở địa bàn của Uy ca ta mà ngươi còn dám ngang ngược, người sống đủ rồi sao! Đây là sườn gà, thứ ngươi cần phải mua, không mua cũng phải mua!

Nam nhân tự xưng là Uy ca này, mặt đầy râu vụn, nửa cánh tay trần trụi, cơ thể vạm vỡ, trên cổ còn mang theo chuỗi dây chuyền vàng dài, một dáng dấp đầy hống hách.

- Phi, Lý Uy, ngươi là đồ vô liêm sỉ, ép buộc mua bán, còn có vương pháp sao?

Đổng Đại phun ra một ngụm nước bọt, không chút nào bằng lòng thỏa hiệp.

- Vương pháp? Ở nơi thị trường này thì ta chính là vương pháp, hôm nay ngươi không phục thì ta dứt khoát đem ngươi khuất phục! Kêu lão đại của ngươi tới, ta tự mình nói chuyện với hắn một chút!

Lý Uy tiếp tục uy hiếp, miệng mở rộng cười toe toét, lộ ra hàm răng ố vàng, bàn tay nâng lên chuẩn bị đặt xuống.

"Bành!"

Một tiếng vang lớn, một bóng người màu xanh từ trong đám người vây xem đi ra, một chưởng đánh vào Lý Uy, ngay sau lại thêm một chưởng đá Lý Uy vào trên cửa.

- Dám đánh người của ta, ngươi đã xin phép ta chưa!

Người tới chính là Vân Phi Vũ, không chút lưu tình nào dứt khoát đá bay Lý Uy ra ngoài, đụng vào cột.

- Con bà nó, ngươi dám đánh Uy ca của chúng ta, các huynh đệ, lên cho ta!

Nhìn thấy lão đại bị đánh, một đám tiểu đệ không thèm nghĩ nhanh chóng vây quanh Vân Phi Vũ, không nói nhiều lời thẳng tay đấu võ.

Sắc mặt Vân Phi Vũ lạnh lẽo, sau khi đưa cho Đổng Đại một viên Tiểu Hoàn Đan thì nhanh chóng đáp trả, quyền cước tung ra không chút lưu thủ nào.

- A!

- Con bà nó!

...

Từng tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang lên, chỉ vài chiêu cơ bản, dễ như trở bàn tay đem bọn hắn nằm úp trên mặt đất.

- Người này là ai vậy? Lại dám động thủ trên địa bàn của Uy ca, lẽ nào hắn không biết Lý Uy là ai sao?

- Vừa nhìn biết ngay là người lỗ mãng, chỉ muốn làm anh hùng trong chốc lát mà không biết cuộc sống sau này của hắn nhất định rất thảm!

Đám người chứng kiến Vân Phi Vũ chẳng phân biệt tình huống mà dứt khoát động thủ, tuy rằng trong nháy mắt đem mấy người kia úp sấp trên mặt đất, thế nhưng họ không người nào dám vỗ tay bảo hay, mặc dù thực lực của Lý Uy không mạnh, nhưng thế lực phía sau hắn ta rất cường đại, đây chính là Vương gia trong tứ đại gia tộc.

Lý Uy ỷ vào có anh rể là đội trưởng đội hộ vệ của Vương gia, thực lực tuy không cao nhưng vẫn ở đây làm xằng làm bậy, người nơi này mặc dù giận nhưng không dám nói gì.

- Ngươi... Ngươi được, ngươi là ai!

Lý Uy chậm chạp từ dưới đất bò dậy, trên mặt hơi dữ tợn, giọng khàn khàn.

- Ta tên Vân Phi Vũ!

Vân Phi Vũ nhàn nhạt đáp một câu.

- Ha ha, Vân Phi Vũ, không nghĩ tới thời điểm này ngươi còn dám ra đây, dám đánh Uy ca, ngươi không muốn sống sao?

Một thanh âm quái khí từ phía sau truyền tới, nhìn chằm chằm vào Vân Phi Vũ, người này chính là Lý Thành, ngày hôm qua bị Trù Thần vỗ một chưởng làm cho choáng váng.

Hiện tại Vân Phi Vũ mới phản ứng kịp, xem ra chuyện hôm nay, cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.

- Thì ra ngươi chính là Vân Phi Vũ, tiểu tử, dám khiêu chiến Trù Thần coi như ngươi mạng lớn, thế nhưng dám khiêu chiến ta thì hôm nay ngươi tuyệt đối sẽ không bình an đi ra ngoài!

Vẻ mặt Lý Uy dữ tợn, giọng nói tàn nhẫn, lời lẽ gắt gao không cho Vân Phi Vũ cơ hội giải thích.

Được nuông chiều từ bé, hoành hành ngang ngược đã lâu, hắn ta không chịu nổi uất ức này.

- Phải không?

Vân Phi Vũ thản nhiên nó, vẫn đứng ở nơi đó, sắc mặt không thay đổi, Lý Thành này nhất định không biết chuyện xảy ra ở phía sau, nếu như hắn ta biết thì ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có can đảm ở chỗ này gây chuyện.

- Ha ha, hôm nay ta sẽ nhìn một chút, ngươi rốt cuộc là ai, ở chỗ này mà có người mà Lý Uy ta không chọc nổi sao? Các huynh đệ, bắn, giết chết càng tốt!ư

Lý Uy hướng về phía tiểu đệ đứng phía sau hô to một tiếng, sau đó tụ hợp linh lực, dự định xông lên cho tiểu tử này một chưởng.

- Hừ, tiểu tử, người quả là chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ!

Lúc này Lý Thành vẫn không quên trào phúng một câu, chứng kiến Vân Phi Vũ thành công chọc tức Lý Uy, trên mặt hắn ta hiện rõ vẻ tiểu nhân đắc chí.

- Lần này ta sẽ cho ngươi biết, ta không hề dễ chọc!

"Ông!"

Nhìn một đám người xông tới, Vân Phi Vũ vừa muốn hoàn thủ thì đột nhiên cảm giác được trước người xuất hiện một vách ngăn trong suốt, vũ kỹ hoa lệ đó chắn những người bên ngoài kia, không chút mảy may đi vào bên cạnh Vân Phi Vũ.

- Vân tiểu tử, quả nhiên ngươi là một sự tinh (người gây sự), đi tới đâu cũng gây phiền toán.

Một thanh âm cười nhạo từ không trung truyền tới.

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy lời này thì bất đắc dĩ lắc đầu, đem ánh mắt phóng lên, quả nhiên là người mà mình nghĩ tới, Trù Thần Bành Tổ, không nghĩ tới hắn vậy mà xuất hiện ở đây, lại còn ra tay giúp mình, điều này khiến cho Vân Phi Vũ hơi giật mình, cũng vì sự rộng lượng của Trù Thần mà tăng độ thiện cảm.

- Không phải ta gây sự mà là chuyện cứ tới tìm ta, ngài cũng thấy đấy, ta không hề đánh lại!

Vân Phi Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai, trả lời Trù Thần.

Lời Nhắn Chương 131
Goodnight!
Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.