Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha ra oai

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

- Lầm... Hiểu lầm!

Tiêu Thiên nhìn Vân Du Long, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi, Thương Minh như vậy mà cũng bị ăn đòn không dám phản kháng, mà lão chỉ có thực lực Linh Động ngũ giai, một quyền cũng đủ đem xương lão đập nát.

- Ah? Vậy ngươi nói một chút xem hiểu lầm gì?

Vân Du Long hỏi ngược một câu, miệng nhếch lên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Tiêu Thiên.

- Ta... Chúng ta không biết hắn là con của ngài!

- Cái này mà kêu là hiểu lầm sao? Vậy sao ngươi không nhận ta là tổ tông nhỉ?

Thân hình Vân Du Long lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trước người Tiêu Thiên, hai bàn tay đùng một tiếng, chưởng lực kinh người, thuần túy là lực lượng cơ thể mà không dùng tới chút linh lực nào.

"Ô...Ô..."

- Ah? Còn có lời muốn nói?

Vân Du Long thế như rồng, quyền chưởng không ngừng tung ra, đánh mặt Tiêu Thiên thành đầu heo, cuối cùng là đem lão đá xuống cổng thành, không biết sống chết.

- Thực sự là không ra gì, mấy người các người còn có cái hiểu lầm gì sao? Đều đến nói cho ta biết! Vừa hay ta sẽ giáo dục một thể.

Vân Du Long ngang ngược chỉ về phía mấy người còn lại.

Lúc này những người thực lực cường đại có liên quan đứng trên cổng thành, trưởng lão, đội trưởng biết rõ đầu đuôi sự tình đều rất thức thời lùi lại mấy bước, không dám nói nhiều.

Mồ hôi của Các chủ Thiên Tâm các không ngừng nhỏ giọt, khóe miệng co giật, ông biết rõ thực lực của Thương Minh, đều là Linh Động cửu giai, thực lực giữa hai người bọn họ không chênh lệch bao nhiêu, có thể bị nhục nhã như vậy mà không chút sức phản kháng nào, như vậy thực lực của Vân Du Long không biết đã khủng bố đến trình độ nào rồi.

Theo bản năng lùi lại mấy bước, lại không ngờ rằng, chính là mấy bước này, thật bất hạnh hấp dẫn ánh mắt của Vân Du Long qua đây.

- A, ngươi chính là Các chủ Thiên Tâm Các hả! Con gái của ngươi được đấy, làm con dâu ta được không, ta cam đoan để cho nàng làm vợ cả, không đúng, Uyển Bích chắc là vợ cả, vậy để cho nàng làm vợ hai là được rồi, không biết ý của Các chủ như thế nào?

- ...

Các chủ Thiên Tâm Các rất muốn cự tuyệt, thế nhưng ông ta không biết cự tuyệt thế nào, cường giả như vậy ông ta tốt nhất không nên trêu vào.

- Ngài là cha của Phi Vũ?

Tô Tâm Nhu yếu ớt hỏi một câu, bị nói ra làm con dâu trắng trợn như vậy, khiến cho mặt của nàng trong nháy mắt đỏ như một quả táo.

- Gọi cha chồng, hoặc là trực tiếp gọi cha cũng được, ta không ngại!

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tô Tâm Nhu, trên khuôn mặt của Vân Du Long khó xuất hiên một ít ôn nhu, thế nhưng uy áp trên người không giảm đi chút nào.

- Ngài... Ta và Vân Phi Vũ chỉ là bằng hữu mà thôi, không phải loại quan hệ như bá phụ nói.

Không hề che đậy nói thẳng như vậy khiến cho mặt của nàng như sắp nhỏ ra máu.

- Như nhau, như nhau, bằng hữu nam nữ nha, ta hiểu được người tuổi trẻ bây giờ đều phải lãng mạn, ta không can thiệp, không biết đến lúc nào ta mới được bế cháu trai đây? Ta đợi rất lâu rồi, tiểu tử này thật không có chí tiến thủ, nghĩ đến thời điểm ta bằng nó, mẹ của nó đang mang thai nó được chín tháng rồi!

Vân Du Long cười vài tiếng, hai mắt hướng lên trời mang theo hồi ức.

- ...

Tô Tâm Nhu đứng ở đó, hai tay che mặt không biết phải làm sao, nàng thật không ngờ, cha của Vân Phi Vũ thế mà... không đáng tin cậy như vậy.

- Đúng vậy, đúng vậy, Tâm Nhu tiểu thư ôn nhu lương thiện, mà Vân công tử anh tuấn tiêu sai, đúng là tuyệt phối.

Tư Đồ Nhất Bá cảm giác tìm được cơ hội rồi, nhanh chóng nói lời nịnh bợ.

"Ba... Ba..."

- Ai bảo ngươi lắm miệng, liên quan gì tới ngươi!

Một cái lại một cái tát, Vân Du Long ra tay liên tiếp, phen này, bất kể là lực đạo hay là số lượng, so với Thương Minh còn nhiều gấp đôi.

Cuối cùng, Vân Du Long giống như xách một con gài, đem Tư Đồ Nhất Bá ném ra cổng thành, phun ra một bãi nước bọt.

- Rác rưởi còn dám nói nhiều!

Nhẹ nhàng giải quyết, lúc này đây ông đưa mắt vào trên đám người phủ Thành chủ, bọn họ đứng ở bên cổng thành không dám di chuyển, sắc mặt ngưng trọng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

- Phủ Thành chủ, hừ hừ, đúng là một thế lực, ta cần một lời giải thích!

Cần một lời giải thích, đây là nói với Thần Phi, Thần Phi thật không ngờ, ngay từ đầu Vân Du Long đã chú ý đến tình cảnh ở đây, nhưng vì sao ông ấy lại lựa chọn lúc Vân Phi Vũ hôn mê rồi mới xuất hiện, là vì ở trước mặt Vân Phi Vũ ông vẫn ẩn giấu thực lực sao?

- Ngày mai, Thành chủ ta sẽ phát lệnh, sẽ điều tra tỉ mỉ mọi chuyện, sẽ trả cho công tử một cái công đạo.

Thần Phi hứa hẹn.

- Như vậy rất tốt, còn có các ngươi...

Vân Du Long lại quay đầu lại, nhìn về phương hướng Thiên Tâm các, Vạn Kiếm sơn, uy áp kinh người không ngừng ép xuống, những trưởng lão thực lực thấp của các thế lực dưới uy áp này, trực tiếp quỳ trên mặt đất, ngay cả Các chủ Thiên Tâm các, hai chân cũng không ngừng run rẩy, đau khổ chống đỡ.

"Phụt!" Một tiếng kêu đau đớn, mọi người kinh sợ, toàn bộ phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lần nữa xuất hiện vẻ kinh hãi.

- Mang theo người của các ngươi tới tiền trang ta bồi tội, ngàn vạn lần không nên để cho ta sốt ruột!

Vân Du Long ôm lấy Vân Phi Vũ, tay vung lên, uy áp trong nháy mắt tiêu tán, mọi người kịch liệt thở hổn hển, toàn thân trên dưới mồ hôi ướt đẫm.

Thân ảnh Vân Du Long chậm rãi biến mất, những người này như gặp phải ác mộng, rất lâu mới khôi phục.

- Tâm Nhu, đó là gia chủ Vân gia?

Các chủ Thiên Tâm Các thở một hơi dài nhẹ nhõm, hướng về phía Tô Tâm Nhu hỏi một câu.

- Vâng, con có gặp một lần.

Trên mặt Tô Tâm Nhu vẫn còn vẻ đỏ bừng, từ đầu đến giờ, nàng là người duy nhất không cảm giác được chút uy áp nào, đãi ngộ như vậy đã đủ nhìn ra một số chuyện.

- Chúng ta đi thôi, không nghĩ tới thành Vân Châu còn có cường giả như vậy, về sau nên kết giao thật tốt với Vân công tử.

...

Sự tình trên cổng thành, những dong binh cấp thấp căn bản không có cơ hội tham dự, đối với chuyện phát sinh ở đó cũng không hề hay biết.

Đương nhiên, những người đỉnh phong ở thành Vân Châu cũng không đi nói chuyện đó, dù sao cũng là mình bị xấu, bị một người đánh mà không có sức phản lại, lại còn không hề dùng tới linh lực đánh, khuất nhục như vậy, bọn họ chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ai bảo bọn họ yếu đây?

Sau một đêm này, nguyên bản phải là ăn mừng, thế nhưng cao tầng ai vầ nhà nấy, náo nhiệt này cũng chỉ có dong binh sống sót sau vụ tai nạn, để cho bọn họ ăn mừng trong thành Vân Châu.

- Các người có nghe nói gì không? Lần này ma thú rút lui hình như là công lao của công tử nhà họ Vân?

- Hắn? Không phải hắn giết Tử Tiêu thú rồi chạy trốn sao? Hắn quay lại, là cảm giác lương tâm cắn rứt sao?

- Hừ, người như vậy, coi như đã cứu thành Vân Châu chúng ta thì cũng là một tội nhân, nhiều người chết như vậy là do đầu sỏ là hắn gây ra, ngày mai, chúng ta phải đem tiền trang nhà hắn phá hủy!

Dong binh trên đường không ngừng nhốn nào nói về một chuyện.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.