Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đau khổ

Phiên bản Dịch · 981 chữ

“Xoảng” Cái gió tre rơi xuống đất từ trong lăn ra ba chiếc bánh bao và một chai rượu thuốc.

“Chết!.. Chết rồi! Hà Lôi chết rồi!” Hà Nhu chạy như bay ra khỏi cánh cửa, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại xem hắn có ý định diệt khẩu không.

Hà Hạ xoay người nhìn vào cái kẹp tóc, mỉm cười cay đắng : “Nguyệt nhi, ca xin lỗi ca... ”

Hà Nguyệt nhanh chóng tỉnh hồn lại, nắm lấy cổ tay của cậu ta và nói: “Ca cai, chạy đi! Nguơi đã giết Hà Lôi, Hạ gia sẽ không tha cho huynh đâu ”

Mặc dù tiểu cô lương nhìn nhỏ nhắn, dễ thương , nhưng tu vi Trúc cơ tầng ba vẫn ở đây, lớn hơn hẳn so với Hà Hạ. Và thế là hắn bị kéo thẳng về phía cứa sau Hà gia.

Khi đến cửa sau, Hà Nguyệt lấy ra một chiếc ví màu hồng và nhét nó vào tay Hà Hạ: “Ca trong này có ba mươi đồng tiền đủ cho ngươi chạy trốn khỏi nơi đây. Ngươi đi nhanh đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu! ”

“Đi đâu! Giết người Hạ gia mà nói đi là đi hả?” Một giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc vang lên. một lực ép mạnh mẽ trên đè lên cơ thể, khiến anh ta nằm bẹp xuống.

Một đoàn người từ từ đi qua. Người đi đầu là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Hắn là một trong những đỉnh cấp thiên tài của Hà gia Hà Dương, trúc cơ tầng mười. Và bên cạnh hắn là người bảo vệ cá nhân, Hà Lâm-một kết đan tầng bảy mà gia tộc phái để bảo vệ cho hắn.

Vâng! Lí do khiến Hà Hạ không thể đứng dậy chính là do Hà Lâm tỏa ra khí thế của kết đan. Sự nghiền ép tuyệt đối về tu vi khiến ad của chúng ta phải nằm ngoan như một con cún.

Một giọng nói cao cao tại thượng mang đầy chế nhạo và khinh bỉ dành cho Hà Hạ:“Giết Hà Lôi, theo gia pháp, phải chết. Xuống địa ngục đoàn tụ với cha mẹ mày đi.

“Đừng” Hà Nguyệt ngồi phịch xuống đất, nước mắt như mưa.

Khuôn mặt của Hà Dương nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Hắn nhìn lên rồi nhìn xuống Hà Nguyệt cả người toát lên sự dâm dê đồi bại :“Ngươi muốn ta tha cho hắn! Tốt... Ta có thể cho ngươi cơ hội, làm tiểu thiếp của ta. Tên rác rưởi này sẽ được sống ”.

Cơ thể nhỏ nhắn ấy run rẩy, không để muội muội mình đồng ý Hà Hạ đã thét lên“ Mặc kệ ta, đi đi, đừng đồng ý với hắn”

“Ha ha ha!” mỉm cười kiêu ngạo như kiểu không phục đến cắn ta a. Bên cạnh hắn Hà Lâm giận tím mặt, một con kiến hôi dưới uy áp của của bản thân có thể gào thét chẳng phải đánh mặt hắn hay sao. Nhưng chủ nhân chưa lên tiếng thì một bảo tiêu như hắn có thể làm gì chứ!!!

Muội muội Hà Nguyệt là một tuyệt thế vưu vật cho dù Hà Dương hay bất cứ đàn ông nào trong Hạ gia cũng muốn có được, nhưng do gia pháp của Hạ gia lên không thể dùng vũ lực với cô ấy. bây giờ có cơ hội, làm sao Hà Dương có thể buông tha chứ, Hắn đã quyết định nếu bắt được Hà Nguyệt, sau khi chơi chán thì sẽ thưởng cho thuộc hạ của mình.

Như quyết định được điều gì, cản môi, sau đó, có nhìn sang Hà Hạ-người đang nửa qùy nửa bò trên mặt đất:“Ca ca! Ngươi phải sống thật tốt, phải tự biết chăm sóc bản thân !!! ”

Lúc này, một lỗi tuyệt vọng dâng lên. Hắn cố gắng trèo lên, nhưng một cỗ uy áp kinh khủng giáng xuống “Phụt! ” một ngụm máu tươi phun ra.

“ Phế vật, phụ mẫu ngươi vì cứu ngươi mà chết, muội muội ngươi vì cứu ngươi mà phải làm tiểu thiếp của người khác. Nếu ta là ngươi thì sẽ đi tự tử rồi. Ha! Hahahaha... ”

Hà Dương nhìn Hà Nguyệt nở một nụ cười: “Nếu đồng ý thì hãy qùy xuống và gọi chủ nhân ta sẽ không giết hắn! ”

Ngay cả khi chết, Hà Hạ cũng không muốn muội muội vì cứu mình mà bị sỉ nhục nhưng có thể làm gì bây giờ trước sức mạnh tuyệt đối, hắn cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực. Sự khao khát sức mạnh dâng lên vô bờ bến.

Hà Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mặt Hà Hạ. Cô đã không phải là một đứa bé, chẳng biết từ khi nào cô đã thích huynh ấy rồi. “Nếu có kiếp sau, muội hy vọng sẽ được là thê tử của huynh. ” Cô nói bé đến lỗi chỉ bảj thân nghe được. Một hàng nước mắt cay đắng chảy dọc theo khuân mặt, cắn chặt đôi môi đến chảy máu. Cô từ từ qùy xuống.

Hà Hạ muốn ngăn cản không, đáp án là có. Nhưng qua vụ đánh mặt lúc nãy Hà Lâm đã tập trung hơn, hắn không muốn đánh mặt hai lần.

Hai mắt đỏ bừng một dòng huyết lệ đang chảy xuống. Lại một lần nữa hắn thêm khao khát sức mạnh. Nếu có sức mạnh, phụ mẫu hắn không chết, muội muội hắn không phải nhận sự sỉ nhục này

“Không đừng đừng.... Mặc kệ ta đi đi”

“Hà Dương, Hà Lâm... Lão tử với ngươi không chết không thôi!!!”

“ẦM”

“ẦM”

“ẦM”

Mỗi động tác như cầm dao cắm vào tim hắn. Sát cơ, thù hận, điên cuồng dâng lên nhưng.....

Bạn đang đọc Mộng Thiên Thu của Zero nghĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cươngkevin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.