Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Hai Tận Thế

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Phòng y tế trở nên yên tĩnh một lần nữa.

Lâm Tử Lạc đang nhắm mắt bỗng nhiên mở miệng nói: “Xử lý vết máu cùng thi thể này một chút đi.”

Lão đại lên tiếng, ai dám không nghe.

Nữ bác sĩ và y tá bắt đầu xử lý vết máu.

Hai công nhân bảo trì đưa xác chết đi nơi khác rồi dùng chiếu bọc lại.

Sau khi họ hoàn thành công việc, Lâm Tử Lạc mới mở mắt.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người nữ bác sĩ.

Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra tư liệu của cô.

"Thông tin cơ bản

Biệt danh: Chung Dạ Tuyết

Chức danh: Không có

Cấp bậc: 0."

Quả nhiên, hắn đã cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc. Hoá ra tận thế ở kiếp trước, hắn đã từng gặp cô.

Chung Dạ Tuyết. Chức nghiệp ẩn - Thần Y giả.

Lâm Tử Lạc nhớ cô rất rõ bởi cô chính là người đã giúp hắn chữa trị vết sẹo trên mặt.

Lúc ấy, Lâm Tử Lạc tràn đầy hy vọng khi tìm thấy Chung Dạ Tuyết nhưng lại bị cô dội gáo nước lạnh, cô nói rằng vết sẹo này vĩnh viễn không thể chữa khỏi.

Dù vậy, sau này, trong những lần Lâm Tử Lạc bị thương nặng đều nhờ Chung Dạ Tuyết chữa trị.

Tuy nhiên, đến cuối những ngày tận thế Lâm Tử Lạc mới quen biết Chung Dạ Tuyết. Vào thời điểm đó, bất cứ ai cũng đã phải trải qua những ngày tận thế tồi tệ.

Khi ấy, gương mặt và khí chất của Chung Dạ Tuyết khác biệt rất nhiều so với hiện tại. Chính vì thế, lúc này gặp lại, Lâm Tử Lạc suýt nữa không nhận ra.

Vận mệnh thật kỳ diệu.

Ở ngày thứ hai tận thế, hắn đã có thể gặp được người quen. Tuy nhiên, Lâm Tử Lạc cũng không có bất kỳ ý định gì.

Hắn cũng không màng tới Chức nghiệp ẩn - Thần Y giả của Chung Dạ Tuyết. Trong suy nghĩ của Lâm Tử Lạc, chỉ những người có thực lực thì lời nói mới có trọng lượng.

Thần Y luôn được nhiều người tôn kính, có thể cứu mạng người nhưng lại dễ dàng trở thành một công cụ. Không có thực lực, sức mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác đoạt mạng.

Không giống như "Huyễn ảnh", chức nghiệp này cực kỳ sảng khoái.

Lâm Tử Lạc cũng kiểm tra thông tin của ba người còn lại. Đều là những người cực kỳ bình thường, cấp bậc vẫn ở vạch đích, chưa từng giết zombie.

Lâm Tử Lạc nhìn đồng hồ, bây giờ là 8h30. Ngoài màn đêm, zombie đã biến đổi, thuộc tính trở nên cực kỳ khủng bố. Trong phòng y tế, ai cũng có thể nghe rõ động tĩnh của chúng.

Như vậy, giai đoạn phân hoá đáng mong chờ đã đến! Lâm Tử Lạc lấy một xấp thẻ từ trong không gian lưu trữ, rút ngẫu nhiên 4 tấm.

Chà chà, sự kết hợp giữa rượu, thịt và rau!

Lâm Tử Lạc thả 4 tấm thẻ lên bàn. Trong nháy mắt, một bữa ăn thịnh soạn xuất hiện. Thức ăn đủ loại hương vị khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi.

Ba người đang núp ở góc phòng mở to mắt nhìn, bọn họ chỉ nhìn thấy Lâm Tử Lạc đi qua đi lại trong phòng, không hiểu hắn có ý đồ gì.

Thật không ngờ, những tấm thẻ mà Lâm Tử Lạc chơi đùa lại biến hoá thành một bàn thức ăn. Hơn nữa, những thức ăn này có vẻ rất ngon, mùi hương cực kỳ hấp dẫn.

"Òng ọc òng ọc"

Bụng cô y tá nhỏ phát ra tiếng kêu phối hợp. Lâm Tử Lạc làm như không nghe thấy rồi tháo mặt nạ xuống. Sau đó, hắn tự mình bưng phần "Hộp cơm gà cung bảo" lên ăn.

Cô y tá nhỏ nuốt nước miếng khó khăn, đôi mắt nhìn Lâm Tử Lạc rồi lại nhìn bát đồ ăn của hắn.

Ánh mắt hai thợ sửa chữa nhìn chằm chằm bát thức ăn, tiếng nuốt nước bọt của bọn họ còn lớn hơn nữ y tá.

Đến người tỉnh táo như Chung Dạ Tuyết cũng không tránh được bị thức ăn dụ dỗ. Không có cách nào khác, từ tối hôm tận thế giáng xuống đến tận bây giờ đã hơn 24h, hắn chưa có giọt cơm nào vào bụng.

Mặc dù đường glucose trong phòng y tế có thể giúp bọn họ bổ sung năng lượng nhưng khi nhìn thấy đồ ăn mĩ vị như vậy, ai có thể chịu nổi? Dù vậy, không ai dám hành động bồng bột, cũng không dám nói chuyện.

Ban nãy, cảnh tượng đẫm máu khi Lâm Tử Lạc giết chết chàng trai trẻ vẫn còn rõ ràng trong mắt họ. Không ai biết, nếu lỡ vị đại ca này không vui, có thể xuống đao chặt bọn họ không?

Rốt cuộc, sau khi Lâm Tử Lạc giải quyết xong thức ăn trên bàn, Chung Dạ Tuyết đã không nhịn được nữa.

Chung Dạ Tuyết đi về phía trước, nói với giọng nhẹ nhàng:

"Cậu lấy đồ ăn này ở đâu vậy? Liệu chúng tôi có cơ hội lấy được không?"

Trong lòng Lâm Tử Lạc thầm nghĩ, cá cắn câu rồi!

Không sai, hắn mang đống đồ ăn này ra là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của 4 người này. Tuy nhiên, gương mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Sau khi uống một ngụm canh bào ngư, Lâm Tử Lạc mới ngẩng đầu nhìn về phía Chung Dạ Tuyết.

"Muốn ăn đúng không?"

Lâm Tử Lạc mở miệng nói. Chung Dạ Tuyết gật đầu nhẹ. Ba người phía sau lưng cô đồng thời gật đầu như gà mổ thóc.

"Rất đơn giản, chỉ cần giúp ta làm một việc là đủ."

Lâm Tử Lạc thản nhiên nói.

Chung Dạ Tuyết vội vàng đáp:

"Ngươi nói đi, có chuyện gì?"

"Rất đơn giản."

Lâm Tử Lạc lấy ra hai tờ giấy từ trong không gian lưu trữ.

Bạn đang đọc Hệ Thống Bàn Tay Vàng Tại Tận Thế của Một Thoáng Nhành Mai Xanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 535

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.