Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 1445 chữ

"Sư phụ, con phải đi!" Hoàng Việt khẽ nói, Vân Du chưởng môn nghe xong, nhìn về Hoàng Việt, có chút đau lòng, nhưng vẫn ráng động viên: "Tốt, nam nhân chí tại bốn phương, chỉ cần con bảo trọng, đi chu du thiên hạ vẫn là rất tốt mà!"

Trong lòng Vân Du chưởng môn lúc này cũng đầy cảm khái, hắn thân là tiền bối, nhưng bước ra khỏi vòng ngoài Thiên Đảo cũng không được mấy lần, vòng trong tuy rằng hắn cũng đi sơ qua nhưng cũng không dám thâm nhập quá sâu, đằng này Hoàng Việt còn rất nhỏ, vậy mà đã đi đến Minh Giáo, lại còn muốn tiếp tục đi vào vòng trong phiêu bạt, đứa trẻ này đúng là trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ thì ông đã hoàn toàn tin tưởng Hoàng Việt đã đột phá đến Hậu Thiên hậu kỳ, cũng tin tưởng những gì Minh Vĩ đại nhân nói là thật, quả thật giờ phút này Hoàng Việt ngoài mang trọng trách bảo vệ giang hồ nước Việt ra, còn phải lo cho an nguy của thiên hạ, ông cũng nghe qua Dương Siêu Quần tính cách không tốt lắm, lần này Hoàng Việt chọc đến hắn, nhất định hắn sẽ không dễ dàng tha thứ, ông cũng chỉ mong lần đi này, Hoàng Việt chỉ cần có thể giữ được tính mạng, tu vi thì tăng tiến chút đỉnh là đã tốt lắm rồi, hơn nữa, nếu chỉ bế quan một chỗ, hẳn là đối với người như Hoàng Việt cũng không phải là phương án quá khả thi, dù rằng ông rất muốn giữ Hoàng Việt ở lại nhưng rời đi mới là lựa chọn chính xác nhất cho hắn.

Hoàng Việt nhìn bộ mặt quyến luyến của Vân Du Chưởng Môn, khẽ cắn răng, sau đó dứt khoát đứng dậy, hắn không có nhiều thời gian, không biết đến khi nào Dương Siêu Quần sẽ hành động, tốt nhất là quay về Trung Nguyên càng sớm càng tốt.

"Không ngủ rồi hãng đi sao?"

"Ân, sư phụ, con đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên, thức vài đêm không hề gì!" Hoàng Việt cười hì hì, Vân Du chưởng môn nghe vậy cũng không giữ hắn lại, khẽ nói: "Ừm, ta chờ con trở lại!"

Hoàng Việt không nói gì thêm, liền rời khỏi phòng, chuyến đi này, một khi hắn trở lại, hoặc là đã đột phá đến Bán Bộ Tiên Thiên, bình định được Võ Lâm Trung Nguyên, hoặc là hắn không quay trở lại được nữa, dĩ nhiên Hoàng Việt cũng không cho rằng sẽ xảy ra chuyện thứ hai, nếu không hắn đã viết một bức di thư để khi mình chết sư phụ có thể gửi cho cha mẹ mình rồi.

Chuyến đi này, phải nói sẽ cực kỳ hung hiểm, dù sao Dương Siêu Quần cũng đã đột phá đến một tầng thứ của cảnh giới mới, Hậu Thiên đĩnh phong và nửa bước Tiên Thiên, về bản chất có sai biệt cực kỳ lớn, Hoàng Việt không biết khác nhau như thế nào nhưng hẳn là rất rất lớn đi, nếu có người nói Dương Siêu Quần một mình có thể chấp hai ba mươi cao thủ Hậu Thiên đỉnh phong thì Hoàng Việt cũng chưa chắc sẽ không tin tưởng.

Tuy rằng thực lực của Hoàng Việt so với cao thủ cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong thì không kém là bao nhưng đó là chỉ về nội lực, nếu lĩnh trọn một đòn của Dương Siêu Quần không biết thể chất của Hoàng Việt có thể chịu nổi không, dù sao nội lực của Hoàng Việt ở trước mặt nội lực của Dương Siêu Quần hiện tại chỉ là tờ giấy trắng, có khi Dương Siêu Quần đã sở hữu một loại năng lượng mới hơn xa nội lực, haiz, Hoàng Việt chỉ tiếc là không thể hỏi hệ thống, nhưng không sao, cùng lắm là vừa thấy Dương Siêu Quần thì hắn sẽ tìm cách trốn vào Linh Điền Không Gian là được, quá lắm thì bế quan vài năm không ra, dù sao vài tuần nữa không làm gì hắn cũng có thể kiếm được 10 ngàn tỷ tích phân, đến khi đó Âm Dương Chân Kinh tầng 3 có thể sớm giúp hắn đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tiên Thiên nhanh hơn vài chục năm cũng không biết chừng...

"Hệ thống, không thể giúp ta tra khảo một ít về cảnh giới Tiên Thiên sao?" Trên đường bước đến chuồng ngựa, Hoàng Việt liên hệ với hệ thống, giờ phút này nó đã định ngủ rồi đi, nhưng Hoàng Việt cũng muốn chắc ăn hơn trong chuyến đi lần này, nên vẫn là cố hỏi.

"Ân, không thể đâu!" Hệ thống lạnh nhạt đáp lại.

Hoàng Việt cũng biết, đây không phải là hệ thống không muốn giúp mình, mà là nó cũng có nỗi khổ a, thôi thì đành chờ một thời gian vậy, đợi Dương Siêu Quần làm loạn giang hồ rồi, nghe một ít tin tức của dân giang hồ đồn đãi về hắn thì chắc là cũng biết được đại khái đi, chỉ không biết là ai sẽ là chuột bạch để Dương Siêu Quần thử đao, haiz, thiện tai, thiện tai a...

Hoàng Việt cũng lập tức đi ngay trong đêm, có Vân Du chưởng môn ở vòng ngoài, hẳn là ba người Đại Tông Sư hợp lực, cho dù có kẻ nào đến cũng cầm cự được một thời gian, dù sao Minh Vĩ đại nhân cũng rất sớm sẽ quay lại, giờ phút này, chắc bọn họ đang lênh đênh trên biển đi, đôi lúc Hoàng Việt cũng cảm thấy kỳ quái, hòn đảo này đúng thật là thần kì, không biết có phải là thần tác của vị tiền bối nào tạo ra hay không? Liệu rằng Địa Cầu đã từng xuất hiện cao thủ cảnh giới phía trên Tiên Thiên chưa, chứ Hoàng Việt không nghĩ rằng nơi đặc biệt như thế này là thiên nhiên tạo ra đâu a, dù sao thế gian này cũng không thiếu nhà khoa học đỉnh tiêm, nền khoa học kỹ thuật đã phát triển rất xa rồi, chẳng lẽ thứ như ngăn cản từ trường mà không biết tại sao sao? Thậm chí Hoàng Việt còn nghĩ tới một thứ đáng sợ hơn, đó là đây là do những vị cường giả cực kỳ cường đại của dị giới, như trong truyện thì người ta có thể ngao du tinh không, không biết ở Dị Giới có ai đã làm được như thế chưa, biết đâu vị nào đó cao hứng đến đây, và tạo ra nơi như Thiên Đảo này, như là Lạc Long Quân chẳng hạn, có khi tồn tại trong truyền thuyết này thật sự có thật đó à, nếu là ngài ấy, thì động cơ đúng là không nghi ngờ gì nữa...

Thật ra, Dương Siêu Quần là mối lo khá xa, người Hoàng Việt lo lắng hơn chính là cô gái Mộ Hoa kia kìa, mình đúng là quên giúp cô ta dịch dung, không biết cô ta có bị Dương Siêu Phong ghi thù, sai người đi tìm không nữa, phải biết chỉ cần tìm được Mộ Hoa nghĩa là tìm được Phong Mậu luôn đó à, nhưng Hoàng Việt cũng không cho là kỹ năng lẩn trốn của bọn họ kém như vậy, ít nhất cũng phải một thời gian sau mới tìm được đi, dù sao dung mạo của Mộ Hoa cũng không quá xinh đẹp, chỉ cần làm xấu đi một chút là có thể tránh khỏi ánh mắt người đời được rồi.

Nhưng để chắc ăn, Hoàng Việt vẫn là phải hỏi hệ thống: "Hệ thống, Mộ Hoa và Phong Mậu đã trốn đi đâu!"

"Kí chủ, bọn họ giả làm Cái Bang, tuy rằng ăn mày nhưng ngày đêm trải qua rất tốt, Phong Mậu dạo gần đây cảnh giới rất tiến triển!"

"Ha ha, không làm ta thất vọng!" Trong lúc buồn thì cũng có tin vui này, làm Hoàng Việt cũng càng thêm lạc quan, đúng là hắn phải càng ngày càng cố gắng, giúp cho Võ Lâm có ngày yên bình, tuy rằng lo cho chuyện của thiên hạ vốn không phải là lý tưởng của Hoàng Việt nhưng nếu làm được như vậy thì tích phân sẽ càng nhiều chứ sao? Đến khi đó đừng nói là Tiên Thiên, có khi hắn tới Dị Giới rồi vẫn ngày ngày ăn điểm tích phân đó, hắc hắc...

Bạn đang đọc Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân sáng tác bởi tieulinhnhi98
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangson0311
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.