Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1.

Tiểu thuyết gốc · 4261 chữ

Trên sân thượng ,Trường THPT X.

 

Hồ Hoàng Phi đang ở đây nghe nhạc . (Cô có thân hình thon gọn ,hấp dẫn ,đôi mắt màu hổ phách, dáng người thon gọn. Tóc đen ngắn hơn vai một chút.)

 

Cô là một nữ học sinh lớp 11 giỏi giang , thành tích xuất sắc nhưng nổi tiếng rất khó gần ở trường. Lúc nào cũng giữ khoảnh cách với mọi người và có chút lập dị nhưng thành tích học thì ai cũng nể phục lại rất giỏi võ , ai cũng sợ.

 

Nhưng đâu ai biết đằng sau vẻ ngoài đó lại là sự nhục nhã, cô tên thật là Hồ Vy vì tin bạn mà cô bị bắt cóc rồi đem bán cho một người phụ nữ nhà giàu khiến cô đánh mất sự trong trắng ,bị người phụ nữ đó hãm hiếp .Vết sẹo dài cũng từ đó mà ra vì cô vùng vẩy muốn chạy trốn.

 

Vài tuần tiếp theo ở cùng cô ta , Phi rất hoảng loạn vì bị cô ta bạo hành ,đánh đập ,đôi lúc là làm tình một cách biến thái, sau nhiều lần tìm kiếm cuối cùng công an cũng giải thoát được cho cô. Chuyện đó , xảy ra giữa năm cô 15 tuổi và mất nữa năm còn lại để con bình tĩnh lại sau đó, cô được người bố đổi tên và chuyển đến ngôi trường này. Với tên mới là Hồ Hoàng Phi ,cô đã có lại cuộc sống học đường như bao người và thành thích cũng không hề bị sút vì năm đáng quen đó.

 

Trở về hiện tại , Hoàng Phi đang nghe nhạc thì cảm nhận có ai cũng đang ở đây quay lại thì thấy một cô gái đang hớt hải chạy tới. Hoàng Phi chưa kịp phản ứng cô gái đã chạy ù đến trốn sau lưng cô.

 

“Cô làm gì vậy?”

 

“Xin lỗi vì làm phiền nhưng chị giúp em thoát khỏi mấy anh lớp 12 với họ muốn đánh em ....họ đến rồi kìa...”

 

Cô gái run rẩy bám chặt vào người Hoàng Phi. Cô muốn tránh mấy vụ này nhưng nhìn cô gái đang cầu xin, Phi lại nhớ đến bản thân cũng từng bị thế mà quyết định giúp. Vừa lúc đó một vài tên lớp 12 đi đến thấy cô gái liền cười cười muốn tấn công.

 

Hoàng Phi liền kéo cô gái lại phía sau lưng mình rồi hỏi.

 

“Sao các anh lại muốn tìm em ấy?”

 

“Hoàng Phi đây không phải việc của mày

đi đi”

 

“Em ấy đã nhờ tôi, giờ nó là việc của tôi”

 

“Muốn chết sao? Nó là con mồi bọn tao muốn ,né đi”

 

“Không”

 

“Vậy thì đừng trách”

 

Mấy tên lớp 12 lao tới nhưng chuyện này cũng không khó. Một tên tát Hoàng Phi , cô chỉ cười rồi đấm thẳng mặt một tên khiến hắn gãy răng và tiếp tục với mấy tên kia nữa. Cả đám bị tẩn một trận thừa sống thiếu chết thì xin hàng và ngoan ngoãn hơn nhiều.

 

“Chị đại ,xin chị tha cho bọn em .Em không biết động nhầm người .Em xin lỗi”

 

“Vậy mới ngoan chứ! Cút đi”

 

“Dạ vâng”

 

Được tha cả đám đi ngay còn cô gái thì đã sợ mà ngồi bệt xuống từ lúc nào. Hoàng Phi quay sang nhìn cô rồi nói với giọng lạnh lẽo vô cùng.

 

“Họ đi rồi giải thích đi”

 

“Em là Chu Hoàng Kiều ,học sinh lớp 10 ở phòng 11. Em vô tình làm bẩn áo tên đầu đàn của nhóm học sinh kia từ đó chúng cứ bám theo em cứ sơ hở muốn bắt em phục vụ tình dục cho bọn chúng. May mà chạy nhanh chưa lần nào bắt được nên vẫn chưa mất đời con gái”

 

“Hiểu rồi. Cẩn thận.”

 

“Vâng. Em xin lỗi vì làm phiền chị Phi em đi ngay”

 

Hoàng Kiều vừa đi được vài bước thì Hoàng Phi kêu lại.

 

“Cho em này”

 

Hoàng Phi đưa cho Kiều cái móc khoá hình một con búp bê đen cô luôn đeo bên hông.

 

“Cho em sao?”

 

“Ừm thấy nó, họ sẽ không dám chạm vào em đâu ,bên cạnh con búp bê có một cây sáo nhỏ xíu. Cứ thổi lên sẽ có tôi đến”

 

“Sao em có thể phiền chị được”

 

“Vì tôi muốn , cầm đi”

 

Hoàng Kiều đành nhận cầm lấy cúi đầu cảm ơn rồi rời đi. Hoàng Phi tiếp tục nghe nhạc vừa nghe vừa ngẫm nghĩ.

 

“Chu Hoàng Kiều. Tên hay .... Con nhóc này cũng dễ thương ,đôi mắt màu hồng xám...”

 

Hoàng Phi lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến Hoàng Kiều nữa rồi đi về lớp vì sắp đến giờ học chiều rồi.

 

Sau một buổi học dài .Hoàng Phi mệt mỏi định ra về thì bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Cô đến phòng đi vào thì thấy Hoàng Kiều và đám kia thì biết là chúng báo rồi.

 

“Hồ Hoàng Phi , vào đây mau”

 

“Vâng. Dì 5 , gọi con có việc gì không?”

 

Hiệu trưởng hoá ra là dì 5 - dì ruột của Hoàng Phi. Cô đang tức giận liền hỏi tội Phi.

 

“Sao con lại đánh họ vậy? (nói nhỏ với Phi) Ta nhắc hoài là đừng gọi ta là dì khi ở trường mà...”

 

Hoàng Phi gãi đầu ngượng ngùng rồi nói.

 

“Em xin lỗi cô , em quên mất .Còn em đánh mấy anh là vì họ muốn hỏi muốn bắt Hoàng Kiều phục vụ tình dục cho mấy anh, em cản mà họ không nghe còn tát em. Không tin cô cứ kiểm tra camera ẩn của sân thượng và dọc hành lang sẽ rõ”

 

“Được ta kiểm tra ngay”

 

Cô hiệu trưởng kiểm tra camera. Đám kia liền sợ hãi vì ở hàng lang lên sân thượng chúng đã đánh Hoàng Kiều nhưng cô chạy thoát.

 

Mấy người lớp 12 kia nhìn Hoàng Phi với con mắt hận thù. Hiệu trưởng check camera thấy được hành vi của đám lớp 12 thì trực tiếp gửi  cho phụ huynh xem rồi mắng cho chúng một trận.

 

Hoàng Phi cản mãi hiệu trưởng mới dừng .Phi đưa cho mỗi người trong đám đó một ít tiền rồi nói.

 

“Tôi xin lỗi tôi hơi mạnh tay ,đây là tiền thuốc cầm lấy mua thuốc đi và đừng bắt nạt nữa. À quên cẩn thận với phụ huynh nha họ biết hết rồi đó”

 

Đám lớp 12 cầm lấy cúi đầu tạ lỗi với Hoàng Kiều rồi rời đi. Cô hiệu trưởng bảo hai người.

 

“Hai đứa về đi, muộn rồi”

 

“Dì giải thích với ba con vụ này nha”

 

“Được”

 

Cô hiệu trưởng chấp nhận rồi. Hoàng Phi liền rời đi Hoàng Kiều cũng đi theo . Cô muốn cảm ơn Phi nhưng cô đi mau quá nên không kịp đành về nhà.

 

Về đến nhà, mẹ Hoàng Kiều lo lắng sao cô về muộn hơn thường ngày thì cô đã thành thật kể lại chuyện đám lớp 12. Mẹ cô nghe vậy thì rất lo và hỏi.

 

“Con vẫn ổn chứ?”

 

“Con không mất gì cả. Chị Phi đã cứu con còn tẩn cho đám đó một trận nên bị hiệu trưởng gọi lên phòng may mà chị Phi giải thích kịp nên không sao”

 

“Vậy là an tâm rồi .Con phải cảm ơn cô ấy đàng hoàng đó”

 

“Dạ”

 

Hai mẹ con vui vẻ ăn cơm rồi ai làm việc nấy.Bên kia, Hoàng Phi cũng đã về nhà ba mẹ lo lắng hỏi sao cô về trễ. Cô kể rõ ,dì 5 cũng xác thực nên thoát được ,ba cô nói.

 

“Xử đám cô trai như vậy thì cứ mạnh tay ,nhưng con gái thì không được đánh. Con cũng nên cẩn thận ,ta không muốn chuyện cũ lặp lại”

 

Hoàng Phi biết ba nhắc tới chuyện đó thì càu nhàu đáp.

 

“Con hiểu rồi”

 

Mẹ Phi nhìn thấy thiếu thứ gì liền hỏi.

 

“Con búp bê đen có cái còi đâu Phi?”

 

“Con tặng cho Hoàng Kiều phòng điều bất trắc. Con sẽ đeo một cái khác mẹ không cần lo”

 

“Con búp bê đó là cách để cầu cứu đặc biệt. Khi con cho cô bé đó thì khi cô bé thổi chỉ có con nghe được. TẶng cho cô bé ấy đồng nghĩa con muốn bảo vệ cô bé ấy cả đời đó” - Ba Phi giải thích.

 

“Con hiểu rồi. Con muốn điều đó”

 

“ Tùy con. Cẩn thận là trên hết .Để ta lấy cho con cái khác”

 

Hoàng Phi nhận lấy con búp bê ba đưa rồi đi tắm rửa ăn tối. Cô làm xong bài liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong mơ cô lại mơ về cảnh tượng năm đó mà giật mình thức giấc mồ hôi đầm đìa.

 

“Lại mơ giấc mơ đó nữa”

 

Hoàng Phi đã mơ đi mơ lại cơn ác mộng đó không biết bao nhiêu lần. Cô ngồi một lát cho bình tĩnh rồi ngủ tiếp may lần này không mơ thấy nữa.

T2.

Sáng hôm sau.

 

Hoàng Phi lại đến trường như mọi ngày đang đi thì nghe thấy tiếng còi,cô đi thêm một đoạn phát hiện ra cô em Hoàng Kiều đang bị hai tên tấn công muốn trấn lột.

 

Hoàng Phi tiến tới xách cổ một tên trong hai trên đang mất tập trung đánh hắn bất tỉnh mà còng một tay lại . Tên kia thấy thế  lao tới muốn đánh Hoàng Phi nhưng cũng bị cô nhanh chân né được mà còng chúng lại rồi còng một tay khác của tên kia vào cây.

 

Hoàng Kiều một bên vẫn đau sợ hãi run rẩy. Hoàng Phi thấy vậy cũng không nở bỏ đi mà vuốt mái tóc của cô an ủi.

 

“Xong hết rồi , đi học thôi .Không sẽ trễ đó”

 

“Em... em... biết rồi em xin lỗi đã làm phiền”

 

“Không sao, tôi giao con búp bê cho em. Tôi sẽ xuất hiện khi em cần . Tôi đi trước đây”

 

Hoàng Phi vừa nói vừa thổi nhẹ vào tai Hoàng Kiều rồi đi mất. Cô nàng cố bình tĩnh lại rồi cũng đến trường trong lòng không ngừng cảm ơn Phi. Hai người có một buổi học bổ ích chỉ tội cho hai tên muốn trấn lột mà không coi ngày vẫn bị còng với cái cây trên đường không thoát được . Mãi có mấy anh cảnh sát đi qua giải thoát khi hỏi vì sao bị còng lại hai tên vô tình để lộ mình trấn lột tiền học sinh thì bị bớ luôn về đồn.

 

Đúng là xui quá chừng mà...

 

Sau giờ học sáng , Hoàng Phi đi ăn trưa rồi lên sân thượng tìm một góc khuất để ngồi mát nghe nhạc. Đang nghe thì có người đến . Cô nhìn lên thì thấy đó là Hoàng Kiều . Trên tay đang cầm một thứ gì đó.

 

“Em đến đây làm gì?”

 

“Em muốn cảm ơn chị và mang cho chị chút quà mong chị không chê”

 

“Quà ?Cho tôi sao?”

 

Hoàng Phi tự dưng có chút háo hứng, mong chờ mà nhìn Hoàng Kiều.

 

“Đúng ...Chị thử đi”

 

Hoàng Kiều ngồi xuống bên cạnh rồi đưa hộp quà nhỏ cho Hoàng Phi. Cô cũng nhận lấy rồi mở ra thì rất thích thú.

 

“Là bánh quy hình động vật”

 

“Đúng vậy, em khôgn biết chị thích gì nên em làm bánh quy không biết hợp khẩu vị của chị không?”

 

Hoàng Phi không nói gì đút cho Hoàng Kiều một cái bắt cô nàng ăn. Một lúc ,Kiều vẫn không sao thì Phi  ăn thử vài cái rồi nói.

 

“Khá ngon”

 

“Vậy chị phai ăn hết nha. Em không có bỏ gì hại vào đâu đừng lo”

 

Hoàng Phi ăn tiếp. Hoàng Kiều ngồi bên hỏi cô.

 

“Chị Phi”

 

“Có việc gì?”

 

“Em chỉ thắc mắc em thổi còi nay ở xa mà là chị lại nghe thấy vậy?”

 

Hoàng Phi nghe vậy thì giải thích cho Hoàng Kiều hiểu.

 

“Chiếc còi này rất đặc biệt nó dùng để cầu cứu. Khi thổi chiếc còi người tặng chiếc còi sẽ nghe thấy dù có ở xa thế nào ,tiếng còi còn giúp người tặng còi tìm thấy người thổi nữa và chỉ có người tặng chiếc còi mới nghe tiếng được. Nó còn một cách sử dụng khác là nếu thổi hai lần một hơi dài một hơi ngắn thì nói sẽ giúp người thổi tìm được người tặng còi”

 

“Em hiểu rồi ,thần kì thật. Nhưng như vậy thì em sẽ làm phiền chị mất”

 

“Không sao, tôi ăn xong rồi em về lớp đi” -Hoàng Phi nói với cái giọng lạnh lẽo.

 

“Em muốn ở lại đây một chút. Trên đây mát thật”

 

Hoàng Phi nghe vậy thì hơi bực mình. Áp sát Hoàng Kiều vách tường gần đó rồi thì thầm nói.

 

“Tôi nghĩ em nên về lớp đi”

 

Hoàng Kiều bị áp sát thì có chút đỏ mặt, sợ hãi mà hỏi.

 

“Sao vậy ạ?”

 

“Tôi muốn ở một mình. Em ở lại đây tôi thấy không quen”- Hoàng Phi hơi giận dữ đáp.

 

“Em hiểu rồi”

 

Hoàng Kiều biết Phi đang giận thì cúi đầu thoát ra rồi chạy mất. Hoàng Phi nhìn theo bóng cô nàng chạy đi cũng nguôi giận dần. Hoàng Phi thích ở trên đây một mình. Không bị ai làm phiền hay quấy rầy. Cô lại tiếp tục nghe nhạc , đọc sách. Và có một buổi học chiều bổ ích.

 

Vừa tan lớp thì cậu bạn bàn trên cùng gọi cô.

 

“Hoàng Phi ,có một em lớp 10 tìm bạn đấy”

 

Hoàng Phi nghe vậy xách cặp đi ra thì thấy là Hoàng Kiều. Mọi người cũng bị tiếng gọi thu hút mà ngó ra xem ai tìm Hoàng Phi.

 

“Chu Hoàng Kiều ,em tìm tôi có việc gì?”

 

“Em muốn rủ chị đi chơi”

 

“Giờ thì không được”

 

“Sao vậy ạ?”

 

“Tôi phải về nhà đúng giờ .Em cũng nên về nhà đi”

 

“Vậy thì thôi. Em biết rồi. Hẹn chị ngày khác”

 

Nói với nhau vào câu rồi hai người đi mất. Thấy Hoàng Phi trò chuyện nhẹ nhàng với cô học sinh lớp 10 thì mọi người ngạc nhiên và bàn tán.

 

“Cô gái lớp 10 này là ai vậy? Người nổi tiếng khó gần lại rất nhẹ nhàng với em ấy”

 

“Con nhóc đó thật có phước ...Hoàng Phi cũng rất đẹp đó...”

 

“Cô nhóc ấy có khi nào là bạn gái Hoàng Phi không....?”

 

Mọi người bàn tàn xôn xao một hồi rồi ai cũng ra về.

 

Hoàng Phi và Hoàng Kiều về nhà của mình  rồi tắm rửa, ăn uống và làm bài tập như mọi khi nhưng có vẻ có gì đó đã dần thay đổi rồi.

T3.

Ngày mới bắt đầu khá yên bình.

 

Hôm nay ,Hoàng Phi thức dậy. Cô xuống nhà thì biết ba đã đến công ty làm rồi. Ba cô là giám đốc một công ty máy tính lớn nhất nhì thành phố nên khá bận rộn . Mẹ cô thì đam mê sách nên đã mở một thư viện gần nhà.

 

Nay là thứ bảy nên Hoàng Phi ra thư viện giúp mẹ xếp lô sách mới vào kệ. Hôm nay , thư viện khá vắng chỉ có vài người ra vào. Đang làm thì có người vô thư viện. Hoàng Phi nhìn thử thì thấy là Hoàng Kiều.  Cô nhóc cũng thấy H. Phi nên đi đến.

 

“Chị Phi, chị làm ở đây sao?”

 

“Đây là thư viện mẹ tôi mở tôi phụ xếp sách thôi. Em làm gì ở đây ?”

 

“Em tới để tìm chị Phi đó”

 

Hoàng Phi ngạc nhiên hỏi.

 

“Tìm tôi ?Có việc gì sao? Sao em biết tôi ở đây?”

 

“Em muốn rủ chị đi chơi ,em tìm ra chị nhờ cái còi á”

 

Hoàng Phi lại đề phòng vì có người chủ động mời cô đi đâu đó. Cô dè dặt nói.

 

“Cái này, tôi không quyết định được ,tôi hỏi mẹ đã. Em cầm giúp tôi”

 

Hoàng Phi đưa mất quyển sách đang xếp dỡ cho Hoàng Kiều rồi định đi vào thì đúng lúc mẹ cô đến.

 

“Con xếp xong cho mẹ chưa Phi?”

 

“Còn hai quyển nữa. Em ấy rủ con đi chơi ,con đi với em ấy được không?”

 

Hoàng Phi vừa nói vừa chỉ vào Kiều. Mẹ cô rất ngạc nhiên hỏi.

 

“Cô gái đó là ai?”

 

“Là cô học sinh lớp 10 con cứu hôm trước đó”

 

“À, ra vậy. Hai con cứ đi đi, nhớ về đúng giờ và an toàn”

 

“Vâng chúng con đến chiều sẽ về...” -Hoàng Kiều đáp.

 

Mẹ Phi chấp nhận. Hoàng Phi được mẹ cho phép thì xếp nốt hai quyển sách còn lại rồi ra ngoài với Hoàng Kiều.

 

“Chúng ta đi đâu?”

 

“Đi ...đi...”

 

Hoàng Kiều cứ nhập ngừng mãi. Hoàng Phi  đi theo cô đến một con hẽm thì bị đánh úp bởi một nhóm mấy anh lớp 12.

 

May mà học võ nên né được. Hoàng Phi hoang mang nhìn sang Hoàng Kiều thì thấy cô đang khóc ,vừa khóc vừa xin lỗi vì đã lừa cô.

 

Chưa kịp để Hoàng Phi suy nghĩ đám học sinh lớp 12 đã lao vào đánh hội đồng cô. Nhưng đứa ăn tẩn lại là đám đó.

 

Hoàng Phi đánh cho chúng nằm hẳn ra đường thì mới nhận ra vài gương mặt thân quen.

 

“Tôi có cảnh cáo một lần mấy anh không nhớ sao?”

 

“Tôi xin lỗi. Không dám bật lại nữa”

 

Hoàng Kiều lo lắng mà khóc lớn. Hoàng Phi đi lại dỗ dành thì cô nàng mếu máo nói.

 

“Em xin lỗi .Em bị ép phải làm vậy. Mấy anh ấy đã rạch một vết vào sau vai em, và ép em phải mang chị đến...”

 

Hoàng Phi giờ đã hiểu mọi chuyện mà dỗ dành Hoàng Kiều để cô nín khóc.

 

“Không sao ổn cả rồi. Đừng ân hận nữa, tôi đánh bọn chúng te tua rồi. Cho tôi xem vết rạch được chứ?”

 

Hoàng Kiều kéo một bên áo xuống thì thấy vết rạch dài đã được khâu và băng bó lại đàng hoàng .

 

“Em đến trạm xá để băng bó rồi sao?”

 

“Dạ”

 

“Họ có thắc mắc vết thương do đâu mà có không? Gia đình em biết chưa?”

 

“Mọi chuyện diễn ra lúc sáng sớm nay nên gia đình không biết .Bác sĩ cũng không thắc mắc”

 

“Vết thương băng bó thì ổn rồi giờ tôi sẽ giúp em trả thù”

 

Hoàng Phi nói xong giúp kéo bên áo của Kiều lên rồi giận dữ đi đến chỗ đám mới bị đánh mà hỏi.

 

“Ai đã rạch lên người em ấy?”

 

“Không không phải bọn tôi là Anh Vũ đó”

 

Một tên trong số mấy anh vừa bị đánh đã sợ hãi mà phản bạn ,chỉ ra kẻ làm việc đó. Tên kia biết mình gặp hoạ vì ngu rồi thì sợ hãi mà van xin.

 

“Xin hãy tha lỗi cho tôi mà ....tha lỗi cho tôi....”

 

Hoàng Phi không nói gì chỉ từ từ tiến lại lấy trong túi ra một con dao nhỏ ,sắc rồi xé rách áo của anh ta.

 

“Đừng đừng mà....tôi sai rồi...đừng rạch đau lắm”

 

“Đau ...biết đau sao anh lại rạch em ấy... lúc đó Hoàng Kiều chắc  cũng đau lắm anh có tha cho em ấy đâu....Có làm có chịu ...”

 

Hoàng Kiều thấy Hoàng Phi định rạch thì khuyên ngăn nhưng không thành tên kia đã bị rạch một vết tương tự như cô.

 

Hắn ta đau đớn mà la hét. Hoàng Kiều sợ hãi mà nói.

 

“Sao chị lại làm vậy ?Mình em chịu là được mà”

 

“Hắn có quyền gì chứ ?Làm sai thì phải chịu phạt”

 

Hoàng Phi không nói thêm lấy ra một hộp cấp cứu từ túi xách nhỏ cô mang bên người . Đeo bao tay y tế vào ,điều chỉnh lưu lượng phù hợp rồi tiêm cho anh ta một mũi gây mê. Bắt đầu khử trùng dụng cụ, bề mặt xung quanh vết và tiến hành may lại vết thương cho hắn ta. Mấy người kia chỉ biết sợ hãi mà nhìn Hoàng Phi làm.  Một lát sau , Hoàng Phi đã may xong kiểm rất lại vết thương lần nữa ,vệ sinh rồi băng bó lại cho hắn.

 

“Xong rồi. Lần sau đừng tự chuốc phiền phức nữa.”

 

“Chị có chắc anh ta sẽ ổn không?”

 

“Đừng lo .Chú và dì của tôi là bác sĩ giỏi nhất nên tôi cũng được ông ấy dạy mấy việc này phòng trường hợp khẩn cấp rồi sẽ ổn thôi. Mấy anh mang anh ta đến viện hoặc trạm xá đi nếu không an tâm”

 

“Được ,được”

 

Mấy anh 12 liền khiên tên Anh Vũ đi trạm xá còn Hoàng Phi thì dẫn Hoàng Kiều đi. Cô nàng vẫn còn khóc thút thít, nói.

 

“Em xin lỗi vì đã lừa chị ..”

 

“Không sao, ngoan ,chúng ta đi ăn đi. Tôi đói rồi .Em mời tôi một bữa coi như đền bù”

 

“Dạ”

 

Hoàng Kiều để chuộc lỗi đã dẫn Hoàng Phi đến một quán mì nổi tiếng ở gần đó để hai người cùng ăn trưa. Ăn xong lại dẫn cô chị đi dạo trong công viên ,ăn kem,chụp ảnh.... Đến xế chiều thì Hoàng Phi gọi điện cho mẹ rồi bảo mình còn chút việc cần làm nên về trễ một chút được mẹ cho phép nên cô  cùng Hoàng Kiều về nhà cô nàng.

 

“Con về rồi sao Kiều?”

 

“Dạ. Đây là chị Phi”

 

“Ồ, vậy sao vào nhà đi”

 

“Con xin phép”

 

Hai người vào nhà rồi mẹ Kiều cảm ơn Phi vụ lần trước nhưng cô không mấy quan tâm , chỉ nói.

 

“Chuyện lần trước không có gì đâu bác nhưng chuyện cả ngày nay thì có sao đó”

 

Mẹ Kiều ngay vậy thì hoảng hốt mà hỏi.

 

“Có chuyện gì sao?”

 

“Dạ. Chuyện là....”

 

Hoàng Phi kể hết lại cho mẹ của Hoàng Kiều nghe chuyện đã xảy ra mà cô nàng muốn giấu. Mẹ cô hoảng hốt kiểm tra vết thương sau vai rồi lo lắng hỏi.

 

“Còn đau không Kiều? Vết thương dài quá”

 

“Con không sao ,hơi ê thôi”

 

“Con đó chẳng thể tự lo gì cả còn xém hại người ta nữa”

 

“Đừng trách em ấy . Con đã trả lại cho tên kia đủ rồi ,con chỉ nói để bác kiểm tra ,thay băng vết thương cho mau lành thôi. Con xin phép về trước. Mai con lại đến coi lại vết thương một chút”

 

“Bác nhớ rồi .Cảm ơn con về cẩn thận”

 

Hoàng Phi đi rồi mẹ của Hoàng Kiều giúp cô tắm và thay băng vết thương. Vừa làm vừa nói.

 

“Cô bé ấy thật tốt . Giúp con mấy lần rồi đó Kiều, phải biết ơn Hoàng Phi đó. Vết thương trên sau vai của con không sâu lắm nhưng cần được chăm sóc kĩ..”

 

“Con xin lỗi lại làm mẹ lo rồi..”

 

“Không sao cả. Con ổn là được...”

 

Hai mẹ con nói chuyện một lát rồi Hoàng Kiều ăn tối rồi làm bài.

 

Bên kia, Hoàng Phi tìm đến trạm xá hỏi phòng bệnh của Anh Vũ thăm anh ta.

Vừa thấy  Hoàng Phi anh ta đã hoảng loạn.

 

“Bình tĩnh đi tôi không đánh anh đâu. Tôi chỉ đến xem vết thương tôi khâu có bị sao không?”

 

“Ngươi...”

 

Anh ta không biết nói gì thì một trong mấy anh bị đánh lúc sáng đi vào nói thay.

 

“Vết thương được khâu rất tốt ,an toàn và sạch sẽ nên Anh Vũ không sao cả.  Hoàng Phi đừng lo”

 

“Gia đình anh ta đâu?”

 

“Họ biết anh ta lại gây rối ,rạch vai người khác để rồi bị rách lại thì trả tiền viện xong bỏ về rồi tôi ở lại chăm thay”

 

 

“Hiểu rồi. Tôi đến đưa thêm tiền thuốc.Anh ta bị thế là do tôi nóng giận quá”

 

Hoàng Phi đưa một ít tiền trả tìm thuốc cho Anh Vũ rồi về nhà. Vừa đến nhà ,ba mẹ hỏi Hoàng Phi.

 

“Con có việc gì mà về trễ vậy?”

 

“Tắm rửa,ăn uống xong con sẽ kể ba mẹ nghe “

 

Ba mẹ cô cũng đồng ý. Cô đi tắm cho khoẻ ,ăn uống xong mới ngồi kể cho ba mẹ nghe về chuyện đã xảy ra.

 

Ba mẹ cô có chút không tin nên Hoàng Phi đã đưa ra vài tấm hình chụp vết thương của Hoàng Kiều ,tình trạng tên kia trong trạm xá và lời xác minh của Hoàng Kiều mà cô ghi âm lại.

 

Ba mẹ cô đã tin. Mẹ cô lo lắng nói.

 

“May mà con đánh lại được không thì tiêu rồi. Chỉ tội cho Hoàng Kiều vết rạch không sâu nhưng dài , không cẩn thận thì có sẹo mất”

 

“Con phải cẩn thận hơn nữa .Con đi làm bài tập đi rồi ngủ cho khỏe “

 

“Dạ”

 

Hoàng Phi nghe theo mà đi làm bài tập rồi nhanh chóng ngủ say.

 

“Không....không tôi không muốn ....tha cho tôi đi....”

 

Hoàng Phi nói mớ rồi giật mình tỉnh giấc . Cô lại mơ giấc mơ ám ảnh cảnh năm đó mà hoảng hốt thức giấc giữa chừng .

 

“Chết tiệt ...chẳng lúc này được ngủ ngon”

 

Hoàng Phi lăn qua lăn lại mãi mới ngủ được trở lại mà không gặp giấc mơ kia nữa.

Bạn đang đọc Hãy Thổi Còi Tôi Sẽ Đến Bên Em. sáng tác bởi TieuGiao2k8
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuGiao2k8
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.