Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn - Người làm nó đau

Phiên bản Dịch · 2597 chữ

Lời của tác giả​

Tết đã đến gần, Huy dẫn Jolly và nó đi siêu thị mua đồ tết. Nó bảo rằng đây là lần đầu nó được đưa đi siêu thị nên nó rất vui. Huy hứa tết năm nào cũng đưa chúng nó đi như thế này và anh đã thấy được niềm vui trong mắt nó.

Nó vẫn chưa rõ thân phận thật của Huy và Jolly, nó chưa biết gia thế nhà họ đồ sộ cỡ nào. Jolly cố tình dọn ra phòng trọ ở cùng nó vì cô không muốn nó thấy được sự giàu sang của cô. Cô không cho nó biết về gia thế thật cũng có lý do cả. Sống mười lăm năm trước khi gặp nó, cô không hề có một người bạn thật sự nào. Họ chỉ kết bạn với cô vì nhà cô giàu, họ chỉ muốn lợi dụng cô. Khi Jolly quen nó, quý nó như một người bạn thì cô sợ rằng nó cũng như những người khác, nên cô đã quyết định giấu. Và chỉ khi giấu, cô mới tìm được người bạn thật sự, là nó. Đến khi cô đã thật sự tin tưởng nó thì cô đã quen với việc giấu thân phận của mình, khó nói ra sự thật.

Nó đứng đó, chỉ nhìn Jolly và Huy chọn đồ. Thấy vậy, Huy kiếm một cái áo dạ rất đẹp đưa ướm cho nó:

- Em xem, cái này rất hợp với em đấy. Tôn được dáng.

Nó cười nhạt lắc đầu bảo:

- Em không thích cái này.

Nó tìm một cái áo rẻ nhất và đưa ra. Nhìn thái độ của nó, Jolly và Huy hiểu nguyên do. Nó sợ tốn chi phí của Huy đây mà, nhưng nó đâu biết rằng số tiền đó đâu đáng gì với anh. Huy bật cười nhìn nó:

- Em cứ tự do mà chọn đi, ở đây hôm nay giảm giá những 75% cơ, nên em không phải lo.

Nó có vẻ tin liền cùng Jolly đi chọn. Đúng lúc ấy nó nhận được điện thoại của Huân. Nó bắt máy:

- Alo, em chào thầy ạ.

- Em có rảnh không? Tôi muốn cùng em đi sắm tết. Em biết đấy nhà tôi không có người phụ nữ nội trợ, tôi chả biết sắm gì để đón bố mẹ đến thăm cả. Tôi chỉ nghĩ được đến em thôi.

Nó ậm ừ tắt máy rồi nhìn Jolly và Huy lưỡng lự xem có nên đi hay không. Jolly mỉm cười cố đẩy nó đi:

- Đi đi, giúp thầy ấy để bù cho việc thầy ấy giúp mày học.

Nó chần chừ một lúc rồi nói lời tạm biệt. Jolly vui vì điều ấy.

Đến nhà Huân, thấy anh đã đợi sẵn ở cửa để chuẩn bị đi. Anh dắt con xe SH bảo nó ngồi lên rồi ân cần cài mũ bảo hiểm cho nó.

- Giữ chắc nhé, thầy đi hơi nhanh.

- Dạ, em biết rồi.

Anh phóng xe đi. Nó bảo anh:

- Thầy là thầy giáo sao lại phóng xe nhanh vậy?

- Ai bảo là giáo viên thì không được phá cách? Ai bảo là giáo viên thì không được bày tỏ tình cảm với người mình thích?

Nó trầm ngâm ngẫm nghĩ lời Huân. Nó vẫn chưa biết anh đã thích nó, nó đơn giản chỉ là đang đi sắm tết cùng thầy giáo để giúp anh. Nó lựa chọn mấy món đồ trang trí tết rồi thực phẩm chuẩn bị đồ ăn cho ngày tết. Trông nó chọn thật chuyên nghiệp, Huân chỉ đi theo sau mà cười vu vơ.

Sau khi mua xong, anh chưa về ngay mà dẫn nó đi dạo phố. Mấy ngày nữa mới là tết nhưng hiện tại, không khí tưng bừng đã bao trùm mọi nơi.

Nó và Huân đi qua chỗ ông thầy bói duyên, ông ta vội giữ hai người lại nói:

- Ấy ấy đừng đi vội hai bạn trẻ. Thầy có thể bói cho hai con một quẻ, nào lại đây!

Nó phớt lờ ông thầy bói:

- Mê tín.

Nó định quay lưng bỏ đi thì Huân kéo tay nó lại.

Ông thầy bói lẩm bẩm mấy câu thần chú gì đấy rồi lúc sau phán:

- Hai con chắc là vợ chồng trẻ, quẻ cho thấy hai con sẽ sinh quý tử vào năm sau. Thật tốt đúng không nào? Ha ha ha!

Huân phì cười quay sang nhìn nó, nó thì chả mấy bận tâm, đôi mắt vẫn vô cảm, lạnh lùng.

Thấy vậy, anh đề nghị:

- Em giúp tôi nốt việc nữa nhé! Tôi muốn em nấu bữa tối để bố mẹ thầy đến. Tôi không giỏi mấy khoản này.

Chẳng nhẽ lại từ chối, nó gật đầu đồng ý. Hai người cùng về nhà Huân. Huân xách hộ nó đống đồ lỉnh kỉnh vào trong còn nó thì đeo tạp dề vào bếp. Anh không làm gì cả, chỉ ngồi chống má nhìn nó làm. Nó làm rất nhanh, rất cẩn thận. Từng cử chỉ, từng động tác của nó đã in sâu vào trong tâm trí Huân.

Lúc này trông nó như người vợ đảm đang lo toan việc nhà còn anh là người chồng nhàn rỗi ngồi nhìn vợ. Trông thật ấm cúng!

Đúng lúc nó quay ra thì bắt gặp Huân đang nhìn mình chăm chăm. Nó hỏi:

- Mặt em dính gì sao ạ?

- Không, em cứ làm tiếp đi Thanh.

Nó tiếp tục với công việc không để ý sự tồn tại của anh. Đến tầm tối, coi như mọi việc đã xong đúng lúc bố mẹ anh đến.

Nó định đi về thì Huân ngăn lại.

- Đã tối rồi, em cứ ở đây ăn cơm cùng tôi luôn. Rồi tôi sẽ đưa em về!

- Thôi, không cần đâu thầy ạ. Gia đình thầy ngon miệng!

- Em không định làm tôi bẽ mặt trước bố mẹ đấy chứ. Hôm nay tôi bảo với bố mẹ rằng sẽ ra mắt bạn gái.

Mẹ Huân thấy nó liền vui mừng thốt lên:

- Ôi bạn gái con đây ư, Huân? Thật đáng yêu!

Nó nhìn chằm chằm anh, cần một lời giải thích. Anh chỉ mỉm cười kéo nó ngồi xuống bàn ăn. Anh cười tươi rói giới thiệu với bố mẹ:

- Thưa bố thưa mẹ, đây là bạn gái con Trần Vĩ Thanh.

Nó cố gượng cười nhìn bố mẹ anh. Cũng không thể làm mất mặt anh ở đây được, nó miễn cưỡng chấp nhận sự thật và trổ tài diễn suất. Nó niềm nở chào hỏi bố mẹ anh:

- Con chào hai bác ạ, con là bạn gái của anh Huân. Anh ấy nói hôm nay hai bác đến thăm nên con đã đích thân vào bếp đấy. Con mời hai bác nếm thử!

Bố mẹ anh nhìn nhau cười vui sướng rồi nhìn anh:

- Huân à, con bé dễ thương quá! Con phải giữ chặt nó đấy biết chưa.

Huân cười ú ớ, mặt lộ rõ sự thích thú với nó:

- Tất nhiên con sẽ giữ chặt cô ấy rồi, cô ấy là bảo bối trong lòng con mà.

Bố anh nhìn nó hỏi:

- Thế con bao nhiêu tuổi rồi? Con đã có công việc chưa? Bố mẹ con đã đồng ý cho hai đứa chưa?

Nụ cười trên môi nó vụt tắt, thấy vậy anh xua xua tay giải nguy:

- Cô ấy là đồng nghiệp của con, bố mẹ cô ấy cũng đã biết chuyện rồi không sao đâu bố à!

Bữa tối ấy nó cố nuốt trôi, cố tỏ ra bình thường hết có thể. Sau đó, anh đưa nó về. Anh cười bảo:

- Hôm nay cảm ơn em, bố mẹ tôi cứ bắt tôi phải sớm có người yêu nên... tôi đành phải nhờ đến em. Vì tôi cũng chỉ biết mỗi mình em có thể thôi.

- Thôi không sao đâu thầy. Coi như em đã làm một việc tốt.

- Em về nhà hay về khu trọ?

- Em... muốn về... nhà.

Giọng nó hơi đứt quãng, cũng không còn vui vẻ như lúc nãy nữa. Nó đượm buồn hơi dựa đầu vào lưng anh. Suốt chặng đường đi, nó không nói câu nào. Im lặng đến nỗi anh nghe rõ từng nhịp thở của nó.

Một buổi tối đáng nhớ của Huân. Anh chỉ định mời nó một bữa tối vui vẻ, ấm cúng nhưng không tìm được lý do. Anh sợ nó sẽ từ chối bằng mọi cách. Nhân tiện bố mẹ Huân muốn anh có bạn gái nên anh lấy cớ muốn nhờ nó đóng giả làm bạn gái mình.

Huân không hiểu tại sao lại có một con người lạnh lẽo mà lại mạnh mẽ đến vậy. Khi nhìn vào đôi mắt vô cảm ánh lên những tia bi đát ấy, anh chỉ muốn giúp nó được thấy vui vẻ hạnh phúc. Anh vui khi thấy nó cười.

Anh không dám chắc mình thích nó hay không? Thích một ai đó không phải một cái tội, nhưng trong hoàn cảnh này, nó là trò Huân là thầy hơn nữa nó mới chỉ là học sinh nên việc nảy sinh tình cảm giữa hai người cũng có thể coi là một cái tội.

Anh cũng không biết nó có thích mình không, nhưng nghe Jolly nói, nó đã từng yêu một người và người đó đã đóng cánh cửa trái tim nó lại. Cánh cửa trái tim đã đóng lại chỉ vì một người ư? Hẳn là tình cảm đã từng phải sâu lắng lắm!

----------

Tối ấy tại nhà nó. Khi nó vừa về thì mẹ nó gằn giọng quát:

- Mày giỏi lắm! Đi đàn đúm bây giờ mới về. Lớn rồi, tự làm tự ăn được rồi, mai đây sắp sửa cuốn gói đi đến nơi. Mày chỉ chơi bời thêm tí nữa thôi là bụng chửa phượt ra rồi đấy!

Vẫn là những câu nói nhàm chán quen thuộc. Nó khinh bỉ chẳng buồn để tâm. Đối với nó, đây không phải câu nói mang tính chất dạy dỗ, mà chỉ là câu nói vô vị vô nghĩa mang tính chất lăng mạ người khác.

Vĩ Thanh thản nhiên lướt qua mặt mẹ nó rồi lên tầng. Lên đến tầng hai, nó giáp mặt với bố. Bố nó hằm hằm sát khí nhìn nó quát:

- Nuôi mày thật là tốn cơm tốn gạo, để rồi m...

Uỳnh! Tiếng cửa phòng nó được đóng sầm lại ngay trước khi bố nó nói hết câu.

Nó mệt mỏi nằm dài ra giường nghĩ về chuyện bữa tối. Dù sao anh cũng chỉ là nhờ nó giúp đóng giả bạn gái thôi mà. Nó nghĩ trong đầu thế vì Huân cũng đã nói vậy, hoàn toàn không có ý gì khác.

Nhưng tại sao lòng nó lại nhói lên một thứ cảm xúc đã mất từ lâu? Nó vò đầu bứt tai, khua chân tay loạn xạ. Đột nhiên tay nó va phải thứ gì đó mềm mềm, bông bông. Thì ra đó là con thỏ bông mà người ấy đã tặng cho nó. Trên tai con thỏ còn thêu chữ "H - T". Bao nhiêu kỷ niệm, ký ức ùa về.

- Em có biết em giống con gì không?

- Em không biết.

- Em rất giống con thỏ, em thuần khiết như màu lông trắng của con thỏ, em ngây thơ đáng yêu cũng như chúng và em dễ để người ta yêu quý như chúng.

- Anh thấy em đáng yêu như thỏ á? Hay anh mua tặng em con thỏ bông đi!

----------

- Anh có biết anh đáng ghét lắm không?

- Tại sao?

- Tại có nhiều cô gái thích anh quá.

- Nhưng anh chỉ yêu mình em còn gì.

- Nhưng em vẫn thấy anh đáng ghét. Tại sao anh chọn em mà không phải người khác?

- Bởi vì em khác họ, đối với anh em là người đặc biệt nhất vì em làm trái tim anh nhung nhớ.

----------

- Mình chia tay đi!

- Anh... tại sao anh lại nói vậy?

- Anh đã chán em rồi.

- Anh...

- Tôi không ngờ em lại dễ dãi tới vậy. Tôi thấy em có chút xinh nên chỉ định làm quen vài hôm chứ đâu định yêu lâu dài hay trở thành bạn trai gì. Đối với tôi em vẫn chỉ là hạng xoàng, chân dài quanh tôi không thiếu.

- Anh là đồ khốn!

Ký ức tưởng như đã nhạt phai nhưng ai ngờ nó lại ùa về như thác đổ. Tình yêu ư? Hạnh phúc rồi lại đau khổ, vậy ra đó là tình yêu. Mà không, đó không phải tình yêu, đó là sự giả dối lừa gạt.

Không yêu nhưng sao lòng nó lại đau như vậy. Nó tự hỏi hắn đã bao giờ yêu mình dù chỉ một giây, một phút chưa? Hắn là kẻ vô tâm, tàn nhẫn, khốn nạn và nó tự nhủ mình sẽ phải quên hắn.

Lửa đã tắt làm sao cháy lại, Chia tay rồi, mãi mãi là xa!

Trời hết mưa, chưa hẳn đã nắng, Kết thúc rồi, chưa hẳn là hết yêu! *​

Mấy ngày Tết, nó không đi chơi ở đâu cả vì mẹ nó không cho đi. Jolly không có nó đi chơi cùng nên buồn lắm.

Tết năm nào cũng vậy, một là nó đón giao thừa một mình, bố mẹ nó ngủ, hai là nó ngủ bố mẹ nó đón giao thừa. Không năm nào nó được đón giao thừa cùng gia đình cả và nó cũng đã quen với việc ấy.

Cố nuốt trôi mấy ngày Tết như địa ngục, quả là không thích thú gì. Đối với nó, cứ mỗi ngày ở nhà là dài như cả thiên niên kỷ. Trong mấy ngày Tết này, Huân và anh em Huy có gọi điện hỏi thăm nó nhưng nó chỉ trả lời rằng chả có gì cả.

Cả ba người bọn họ, ba con người nhưng cùng một suy nghĩ. Họ hiểu nó đang phải trải qua những gì, tệ hại như thế nào. Tết này đối với họ cũng có phần buồn vì chuyện của nó. Đã tự lúc nào nó như trở thành một phần quan trọng trong lòng họ.

Tết đã qua mang theo luôn những nỗi buồn của nó về Tết. Ngày đầu tiên nó đi học sau kỳ nghỉ dài đó, nó đã ôm Jolly rất chặt như thể sợ mất cô vậy.

- Thôi nào mày, có gì từ từ nói chứ đừng hành hạ tao thế.

- Tao chỉ nhớ mày và anh Huy thôi mà. Rất nhớ!

Đang đến đoạn sến sẩm thì ngoài cổng trường vang lên những tiếng hét chói tai.

- Ôi! Phạm Duy Hoàng kìa!

- Ôi! Đẹp trai quá đi à.

- Anh ấy đẹp trai quá!

...

Phạm Duy Hoàng? Cái tên này... Nó và Jolly cùng hướng về phía cổng trường. Trước mắt chúng nó là hình ảnh một tên con trai rất lãng tử, mặt đẹp chất chơi, cao, trông ra dáng con nhà giàu mà lại giống dân chơi. Đi bên cạnh hắn là một tên khác trông cũng phớt đời không kém.

Nó đứng trân trân nhìn hắn, vẫn là cái dáng vẻ ấy, ngạo mạn nghênh ngang. Vẫn là khuôn mặt đẹp trai ấy, vẫn là những cử chỉ dịu dàng ấy... nhưng không phải với nó mà là với một cô gái xinh đẹp khác.

Hắn... kẻ đã làm trái tim nó tổn thương, kẻ đã mang đi sự ấm áp trong trái tim nó, kẻ đã biến tâm hồn nó trở lên lạnh lẽo.

Hết chương 4​

Bạn đang đọc Hãy để anh được yêu em lần nữa của Thủy Hàn (Eaquil)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daipham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.