Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 4721 chữ

Chương 17

Làn gió mát lạnh ẩm ướt thổi qua các khớp ngón tay, má và tai Vince. Ống bô chiếc Harley kêu ầm ầm khắp khu Morning Glory Drive ở Kirkland, Washington, ngoại ô Seattle. Mũ bảo hiểm của Conner đập vào cằm Vince khoảng mười lần khi hai người họ từ từ lái xe đi đi lại lại trên con đường trước nhà Conner. Họ mặc áo khoác da giống nhau, nhưng áo của Conner chật hơn so với lần trước.

Đã năm tháng rồi kể từ khi anh rời Washington. Năm tháng mà cứ như nhiều năm trời.

Chiếc mô-tô đi chậm lại khi họ quay về ngôi nhà tách tầng với chiếc xe tải đi thuê trên đường lái xe.

“Thêm một lần nữa đi, cậu Vince!” Conner rống lên qua tiếng vang.

“Được thôi.” Anh quành chữ U và quay lại con đường rợp bóng cây. Vince không còn đếm được họ đi đi lại lại trên con đường này bao nhiêu lần rồi. Đến cuối cùng, khi anh dừng xe sau chiếc xe tải trên đường lái xe vào nhà, Conner phản đối.

“Cháu không muốn dừng lại.”

Anh tắt máy và giúp cháu trai mình xuống đất. “Lần tới cậu về thị trấn, chúng ta sẽ phải mua áo mới cho cháu.” Anh móc gót đôi bốt vào chân chống và gạt xuống. “Không chừng mẹ cháu sẽ để chúng ta đi công viên.” Autumn ghét chiếc Harley nhưng Conner thích nó nhiều đến mức cô luôn để họ đi xe trước nhà. Không nhanh hơn hai tư cây số một giờ.

Conner với tay lấy quai mũ dưới cằm. “Có lẽ cháu có thể lái xe.”

“Khi nào chân cháu chạm tới đất thì chúng ta sẽ nói đến chuyện đó.” Anh nhổm khỏi yên xe và vắt chân sang. “Đừng kể ẹ cháu đấy.”

“Hay cha.”

“Gì cơ? Cha cháu không thích xe mô-tô à?” Cũng dễ hiểu.

Conner nhún vai và đưa Vince mũ bảo hiểm. “Cháu không biết. Cha không có chiếc mô-tô nào.”

Đó là vì gã đó như đàn bà. “Đi bảo mẹ cháu là cậu sắp đi đi.”

“Cháu không muốn cậu đi.”

Vince đặt mũ bảo hiểm lên yên xe. “Cậu cũng không muốn.” Anh quỳ một gối xuống. “Cậu sẽ nhớ cháu lắm.” Chỉ áo anh kêu bục bục khi anh ôm lấy Conner. Chúa ơi, thằng bé vẫn thơm như cũ. Có mùi nước xả vải mà mẹ cậu dùng và mùi trẻ con.

“Khi nào thì cậu về nhà?”

Câu hỏi hay đấy. Anh không chắc nữa. “Khi cậu bán cửa hàng Gas & Go và kiếm được một đống tiền.” Chỉ có điều dạo này nơi đây không giống như nhà anh chút nào. Anh chẳng biết cái gì thì giống nhà nữa.

“Cháu có thể có một đống tiền chứ?”

“Chắc chắn rồi.” Cậu nhóc sẽ đưa nó cho ai nhỉ?

“Và cả chiếc Harley?”

Anh nhổm dậy và nhấc Conner qua vai. “Trừ phi một ngày nào đó cậu tìm được một cậu bé khác để trao lại.” Cháu trai anh hét lên khi Vince vỗ mông cậu hai cái. Rồi anh đặt cậu bé đứng xuống. “Giờ thì chạy đi tìm mẹ cháu đi.”

“Vâng.” Conner quay gót đôi giày vải hình Người nhện lại và đi tới cửa trước. “Mẹ ơi!” cậu hét toáng lên khi chạy lên bậc thềm.

Vince mở thùng xe chuyển đồ và lấy ra một cái thang. Anh dắt chiếc Harley vào trong, đặt giữa tường xe và một cái ghế sô pha da rồi cố định nó lại. Anh đã ở Washington ba ngày rồi. Uống bia với bạn cũ, đi chơi với em gái anh và Conner, đóng gói những đồ đạc cần thiết như giường, ghế da và chiếc ti-vi HD bốn mươi tư inch lên xe tải.

“Conner nói anh muốn có một cậu con trai? Em biết mình không nên xen vào, nhưng anh thực sự nên có vợ trước khi có con.” Vince ngoái ra sau nhìn cánh cửa mở rộng của chiếc xe tải lớn. Ánh nắng mặt trời giữa màn sương rọi vào mái tóc đỏ của em gái anh. “Vợ à?”

“Anh cần có một người nào đó trong đời.”

“Em quên dì Luraleen rồi đấy,” anh đùa.

Cô giả vờ nhăn nhó. “Một người mà không bị ho do thuốc lá và có gan ngấm rượu. Em ghét phải nghĩ đến cảnh anh cô đơn và sống cùng dì Luraleen.”

“Anh đã chuyển khỏi nhà dì ấy.” Anh nghĩ đến Sadie. Anh không hề cô đơn kể từ cái ngày xe anh bị hỏng ở ven đường cao tốc. “Anh chẳng bao giờ cô đơn.”

“Chẳng bao giờ sao?” Chúa ơi, anh đã quên mất là mình phải coi chừng lời nói khi ở cạnh em gái. Cô biết anh quá rõ và chú ý từng từ một. “Anh đã gặp người nào đó rồi à?”

“Tất nhiên.” Anh nhổm dậy và đi tới cánh cửa đang mở. “Anh luôn vậy mà.”

Autumn khoanh tay trên ngực, không hề thấy thích thú và trừng mắt nhìn anh - kể cả khi anh đứng lù lù áp đảo cô - theo cái cách cô vẫn luôn trừng mắt quở mắng anh. Hồi họ còn bé đã thế. “Anh đang gặp gỡ ai đó nhiều hơn một hai lần à?”

Anh nhảy xuống, nắm lấy cánh cửa phía trên đầu và kéo nó xuống. Anh khóa cửa và nhún vai. Autumn hiểu rõ anh hơn bất kỳ ai trên hành tinh này, nhưng có những điều mà ngay cả cô cũng không biết. Những điều mà không một ai biết hết.

Trừ Sadie. Cô biết. Cô đã thấy anh trong tình trạng thảm hại nhất. Vô dụng và bị khóa chặt trong cơn ác mộng. Chúa ơi, anh ghét việc cô đã thấy mình như thế.

“Vinny! “ Cô nắm lấy cánh tay anh.

Cô đã xem sự im lặng của anh như lời thừa nhận. “Chuyện kết thúc rồi,” anh nói, hy vọng cô sẽ bỏ qua chủ đề này dù anh biết cô sẽ không làm vậy.

“Anh đã hẹn hò với cô ấy bao lâu?”

Anh không thèm giải thích rằng anh và Sadie chưa bao giờ thật sự hẹn hò. “Anh đã gặp cô ấy vào buổi tối anh đến Lovett.” Anh nhìn đôi mắt xanh lục của cô. “Chuyện đã kết thúc vài tối trước.” Khi cô thấy anh không che đậy và đáng thương. Cô nói cô yêu anh. Anh không biết làm sao điều đó lại khả thi nữa.

Cô há hốc miệng. “Hai tháng. Với anh thế là lâu đấy. Rất lâu luôn. Như mười bốn năm tính theo tuổi đời loài chó.”

Vince thậm chí còn không thể tức lên bởi vì cô rất nghiêm túc và dù ít dù nhiều đấy cũng là sự thật. Dù vậy anh không thấy như thể mới hai tháng trôi qua. Anh cảm thấy như thể mình đã biết cô cả đời, nhưng cũng còn lâu mới đủ. Anh quay lại và ngồi lên thành xe.

“Sao anh lại chia tay cô ấy?” Autumn ngồi xuống cạnh anh, và đáng ra anh phải biết là cô sẽ không bỏ qua chủ đề này mới phải.

Cô hiểu thấu anh. Biết rằng anh là người thường phá vỡ mọi thứ. “Cô ấy nói cô ấy yêu anh.” Đó không phải là lý do thực sự, nhưng em gái anh không biết chuyện những cơn ác mộng và anh cũng không định kể với cô vào lúc này.

Môi cô nở nụ cười toe toét. “Anh đã nói gì?”

“Cảm ơn em.”

Autumn há hốc miệng.

“Sao nào?” Cảm ơn em đâu có tệ chứ. Nó không hay ho gì, nhưng còn hơn là không nói gì hết.

“Rồi sao nữa?”

“Rồi anh đưa cô ấy về nhà.”

“Anh nói cảm ơn rồi đưa cô ấy về nhà sao? Anh ghét cô ấy à?”

Ghét Sadie sao? Anh không ghét Sadie. Anh không thực sự chắc chắn về cảm giác của mình, trừ vài cảm xúc bối rối lạ lẫm. Cả cảm giác kinh hoàng quặn dạ dày lẫn nhẹ nhõm đến tận xương khuấy đảo và bùng cháy trong đầu lẫn ngực anh. Làm sao anh lại thấy vừa kinh hoàng vừa nhẹ nhõm vì chuyện đã kết thúc chứ? Chẳng hợp lý gì hết. “Anh không ghét cô ấy.”

“Cô ấy đã hét câu đó khi đang” - Autumn nhìn quanh để tránh những đôi tai tọc mạch - “trên giường à? Bởi vì nếu người ta hét câu đó khi đang quan hệ thì có lẽ nó không có nghĩa lý gì hết.”

Anh suýt bật cười. “Cô ấy không nói câu đó khi đang quan hệ.”

“Cô ấy xấu lắm à?”

“Không.” Anh nghĩ đến mái tóc vàng và nụ cười tươi tắn của Sadie. Đôi mắt xanh dương trong vắt và cái miệng hồng hồng của cô. “Cô ấy rất đẹp.”

“Ngu ngốc?”

Anh lắc đầu. “Thông minh và hài hước, và em sẽ rất vui khi biết anh không làm quen với cô ấy trong quán bar. Cô ấy không phải người tình một đêm.” Mặc dù khi bắt đầu thì là như vậy.

“Em đoán như thế là có tiến triển, nhưng vẫn đáng buồn.” Vẻ buồn bã chân thành làm khóe miệng Autumn trĩu xuống. “Khi anh khóa mọi thứ lại thật chặt để đau đớn không thể thoát ra ngoài, anh cũng sẽ ngăn cản một số điều tốt đẹp tiến vào.”

Anh nhìn vào mắt cô, sẫm hơn mắt anh vài tông, và một nụ cười bối rối làm môi anh nhếch lên. “Gì vậy? Em là Oprah da trắng à?”

“Đừng đùa, Vince. Anh rất giỏi chăm sóc người khác. Rất giỏi đấu tranh cho người khác, nhưng không phải cho bản thân anh.”

“Anh có thể tự lo ình.”

“Em không nói đến những vụ đánh nhau ở quán bar. Chúng không tính.”

Anh cười khẽ và đứng dậy. “Tùy xem em có nằm bên thua cuộc hay không.”p>

Cô đứng lên, và anh vòng tay quanh người cô. “Vậy cái đám cưới em quyết tâm tổ chức sẽ diễn ra vào lúc nào?”

“Anh biết đấy, nó sẽ diễn ra vào tháng Bảy để mặt Sam không quá thâm tím rồi còn chụp ảnh đám cưới. Tất cả những gì anh phải làm là có mặt và đưa em đi dọc lễ đường. Em sẽ lo liệu hết mọi thứ.” Cô ôm anh. “Lúc ấy anh sẽ vẫn ở Texas à?”

“Ừ. Anh nghĩ ít nhất là trong năm tới.” Anh thả tay xuống và nghĩ đến Sadie. Anh tự hỏi cô sẽ ở lại Lovett hay đã rời thị trấn rồi.

Một chiếc xe bán tải màu đỏ lăn bánh trên đường và rẽ vào đường lái xe vào nhà. Autumn ngẩng lên nhìn Vince và cảnh cáo, “Hãy tử tế vào, em nói thật đấy.”

Vince mỉm cười khi Sam Leclaire, gã cầu thủ khúc côn cầu thành công, cha Conner, hôn phu của Autumn, em rể tương lai của anh, và là một thằng khốn đúng nghĩa, ra khỏi chiếc Chevy đi về phía anh. Sam cao hơn Vince vài phân và dẻo dai như một tên côn đồ đánh nhau trên đường phố bằng tay không. Vince sẽ vô cùng sung sướng được đánh hắn nhừ tử, nhưng anh biết Sam sẽ không bao giờ gục ngã dễ dàng. Vào lúc này, một bên má hắn bầm tím. Bây giờ là tháng Tư. Mới đầu mùa giải. Sau một hai trận đấu nữa, hắn sẽ có thêm một con mắt đồng bộ.

“Trông anh khá hơn so với lần cuối tôi gặp anh đấy.” Sam giơ tay ra, và Vince miễn cưỡng bắt tay.

Lần mới đây nhất Vince gặp Sam, cả hai người họ đều đang nhừ đòn. Sam thì do công việc còn Vince thì do đánh nhau ở quán bar. “Trông cậu tệ hơn đấy.”

Sam bật cười. Một người đàn ông hạnh phúc với một cuộc đời tươi đẹp. Vince không nhớ nổi lần cuối cùng mình cảm thấy như vậy là khi nào. Trước khi anh rời đội, chắc chắn là thế. Có lẽ có vài tia sáng le lói của hạnh phúc khi ở Texas.

Sam choàng tay quanh vai Autumn. “Anh cần nói chuyện với anh trai em.”

“Riêng à?”

“Ừ.”

Cô nhìn từ người này sang người kia. “Liệu mà cư xử đấy,” cô ra lệnh. Rồi cô ôm Vince chào tạm biệt. “Gọi cho em khi anh tới Texas để em khỏi lo lắng nhé.”

Anh hôn đỉnh đầu cô. “Được rồi.”

Hai người đàn ông quan sát Autumn đi lên thềm nhà rồi đi vào trong.

“Tôi yêu cô ấy,” Sam nói. “Anh không cần phải lo lắng về cô ấy và Conner.”

“Con bé là em gái tôi và Conner là cháu trai tôi.” Vince khoanh tay ngang ngực và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dương của tên cầu thủ khúc côn cầu.

Sam gật đầu. “Tôi chưa bao giờ nói cảm ơn anh nhỉ.”

“Vì cái gì?”

“Chăm sóc gia đình tôi khi tôi chối bỏ trách nhiệm. Khi mà tôi không biết tất cả những gì tôi muốn, tất cả những gì quan trọng, nằm ở đây trong ngôi nhà bốn mươi tuổi ở Kirkland này. Chứ không phải là một căn hộ cao tầng ở trung tâm thành phố.”

Một căn hộ cao tầng từng chứa đầy các siêu mẫu và người mẫu Playboy cho tới mùa thu năm ngoái.

“Không phải nơi anh sống,” Sam nói thêm. “Mà là người anh sống cùng mới quan trọng. Tôi sẽ sống ở bất cứ nơi đâu mà em gái anh và Conner muốn.” Anh ta cười toe toét. “Dù vậy tôi phải thú nhận rằng, tôi thích có một bồn tắm mát xa lớn hơn so với bây giờ.”

Dù nói ra điều này khiến anh muốn chết, Vince vẫn nói, “Không có gì.” Và dù cho nó khiến anh muốn chết, anh vẫn nhắc nhở mình rằng đây là lý do anh rời Seattle năm tháng trước. “Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi thích cậu.”

Sam bật cười. “Tất nhiên là không.” Anh ta đập vai Vince. “Anh là một gã người nhái phải gió.”

Vince cố không mỉm cười nhưng đành chịu thua. “Rất mừng được biết chúng ta có cùng quan điểm, đồ ẻo lả.” Anh bước tới bên cửa lái xe của chiếc xe tải đi thuê. Anh vẫy tay chào tạm biệt em gái và cháu trai đang nhìn anh từ cửa rồi quành chữ U hướng về Texas. Nhà. Về thị trấn Lovett bé nhỏ thích ngồi lê đôi mách và cửa hàng Gas & Go.

Nhà. Điều đó đã xảy đến lúc nào vậy? Khi nào thì Lovett, Texas, bắt đầu giống như nhà anh? Và liệu bây giờ nó có còn như thế nữa hay không? Giờ đây khi mà Sadie không còn là một phần trong cuộc sống của anh nữa? Anh nghĩ đến cảnh không bao giờ gặp lại cô, không bao giờ thấy cô đi vào cửa hàng Gas & Go, không bao giờ thấy cô nhìn anh hay cơ thể cô ép vào anh, không bao giờ cảm nhận được bàn tay cô đặt trên mặt anh hay giọng nói êm ái của cô vang lên bên tai hay trên cổ anh, và anh lại thấy cái cảm giác nhẹ nhõm hoảng loạn xuất hiện trong dạ dày.

Em gái anh đã hỏi về vụ chia tay. Chẳng có vụ chia tay nào hết. Những gì xảy ra trong góc tối nhà anh giống một sự hủy diệt hơn. Anh đã tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, vô phương hướng, bối rối và hết sức sợ hãi.

Và nhục nhã. Sadie là người cuối cùng trên trái đất này mà Vince muốn nhìn thấy anh trong tình trạng đó. Anh đã nhìn vào đôi mắt xanh lo lắng của cô và cảm thấy như mình vừa chìm nghỉm trong những sự việc bất thường không đoán biết nổi và anh đã làm những gì mình từng được huấn luyện. Làm nổ tung và giết sạch mọi thứ trong tầm nhìn. Anh nghĩ đến khuôn mặt cô. Cái cách cô nhìn anh khi họ vội vã mặc đồ. Chờ anh nói một điều gì đó mà anh không thể. Một điều mà anh chưa hề nói với bất kỳ ai ngoài gia đình mình.

Cô nói cô yêu anh, và anh đã làm tổn thương cô. Anh thậm chí còn không phải nhìn vào mắt cô khi thả cô xuống JH cũng biết mình đã làm tổn thương cô sâu sắc đến thế nào, và làm tổn thương Sadie là điều cuối cùng anh muốn. Lần đầu tiên trong những cuộc thỏa thuận với phái nữ, anh quan tâm người đó nói thế nào về mình. Anh chỉ không biết mình sẽ làm gì. Nếu có thể làm bất kỳ điều gì. Có khi tốt nhất là anh chẳng làm gì hết.


Sadie ấn nút trên cửa chiếc Saab và cửa sổ xe trượt xuống vài phân. Gió mát lùa vào qua khe hở và mơn man má cô. Ngọn gió bắt được vài sợi tóc vàng, quét chúng lên mặt cô khi cô hướng về Lovett và về nhà.

Nhà. Không giống ngày này vài tháng trước khi cô lái xe về Lovett, cô không cảm thấy lo lắng và bồn chồn muốn bỏ đi nữa. Cô cảm thấy yên bình với quá khứ của mình. Cô không cảm thấy bị gò bó hay trói buộc. Được rồi, có lẽ vẫn hơi thấy thế, nhưng tương lai của cô rộng mở và điều đó cho phép cô hít thở khi ngực cô thít chặt lại.

Trong tuần vừa qua, cô đã ở Arizona, vứt bỏ các cây chết và đóng gói đồ đạc. Cô hoàn thành nốt vài chuyện đang dang dở, rao bán ngôi nhà nhỏ của mình trên thị trường và thuê một công ty vận chuyển.

Ngày thứ hai sau đám tang cha cô, cô đã gặp Dickie và các thành viên còn lại của ban quản lý và quản đốc cũng như các luật sư khác nhau ở Amarillo. Cô gặp gỡ họ trong những ngày sau đó, trước khi đi Arizona, và cô đã được biết rất nhiều điều về việc điều hành trang trại. Cô biết mình có cả tấn thứ khác phải học, nhưng phải thú nhận rằng, cô thích công việc kinh doanh. Tất cả những năm trời chẳng kiếm được một bằng cấp nào đang tỏ ra có ích. Chà, trừ phần Thây ma trong lớp Truyền thông. Cô không biết làm sao mà việc nghiên cứu về các bộ phim thây ma và tác động của chúng đến xã hội lại có ích cho được, nhưng ai mà biết liệu có một thảm họa diệt chủng nào có thể xảy ra trong tương lai hay không chứ? Cô chưa khi nào nghĩ đến sẽ có một ngày mình thật sự muốn sống ở JH. Chưa bao giờ hình dung ra ngày đó, nhưng cô đang trông mong đến lúc tán gẫu với những người cho vay tiền như khi cô còn là một đại lý bất động sản. Làm việc với những kỳ hạn nộp tiền không thể du di hay có khả năng du di, và giữ ọi thứ có tổ chức. Cô có thể tham gia không nhiều thì ít vào việc điều hành trang trại JH tùy ý muốn. Cô thật sự chưa quyết định sẽ tham dự vào bao nhiêu, nhưng cô đã đi đến kết luận rằng mình rất giống cha. Cô yêu JH, nhưng ghét lũ gia súc. Lũ động vật ngu ngốc, bốc mùi chỉ để nướng, làm giày và những cái túi chất lượng cao là tốt mà thôi.

Cô rời đường cao tốc, đi qua cánh cống của JH. Không giống lần cuối cùng hai tháng trước, không có chiếc xe tải màu đen nào bị hỏng ven đường. Không có anh chàng to con, mạnh mẽ nào cần đi nhờ vào thị trấn.

Cô không thể ngừng băn khoăn liệu Vince đã từ Seattle về hay chưa. Dù điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Mối quan hệ bạn bè tiện lợi đã kết thúc. Chấm dứt. Bị chôn vùi. Anh không hề thử gọi điện hay thậm chí là nhắn tin cho cô từ buổi tối hôm đó, và cô ước gì mình có thể rút lại những lời đã nói tối hôm ấy. Cô ước gì mình không bật ra là mình yêu anh. Chủ yếu là, cô ước gì điều đó không phải sự thật.

Dẫu vậy, sự thật vẫn không thể chối cãi.

Anh mặt trời chiều muộn chiếu sáng rực qua kính chắn gió đằng trước, và cô kéo tấm che mặt xuống trước những tia nắng chói chang. Cô đã yêu một anh chàng vô cảm. Một người đàn ông không thể yêu lại cô. Một người đàn ông đã kéo cô vào, chỉ để đẩy cô đi. Sau khi cô nói cô yêu anh. Trong cái ngày tồi tệ nhất của đời cô. Điều đó khiến anh cũng gần như là gã khốn tệ hại nhất hành tinh.

Ngoài cha mình, cô đã nhỏ cho anh nhiều nước mắt hơn bất kỳ người đàn ông nào trên hành tinh này. Chắc chắn là hơn những gì anh đáng được nhận. Trái tim cô tan nát, mệt mỏi, và không có ai để cô trách cứ ngoài bản thân. Anh đã nói thẳng với cô là mình không phải tuýp đàn ông dành cho các mối quan hệ tình cảm. Anh đã bảo cô là anh sẽ thấy chán và đi tiếp. Cô ước gì mình ghét được Vince, nhưng cô không thể. Mỗi lần gợi ra được cả một đầu đầy tức giận với anh, và cô thì không gặp khó khăn gì để làm thế, hình ảnh trần trụi, hít mạnh không khí vào phổi và nhìn thẳng những thứ mà chỉ mỗi anh nhìn thấy lại bước vào đầu cô, tim cô lại tan nát. Vì cô và vì anh.

Lại một lần nữa cô yêu một anh chàng bị ức chế tình cảm. Lần này cô yêu sâu đậm và mạnh mẽ hơn, nhưng cũng như cả những anh chàng thiếu cảm xúc khác từng chiếm chỗ trong đời mình, cô sẽ quên được anh.

Cô đỗ chiếc Saab lại trước nhà chính, cầm lấy túi du lịch và ví từ ghế sau. Hai bà Parton vẫn đang ở đâu đó trong nhà, nhưng ngôi nhà im ắng khi cô bước vào. Một bản sao di chúc của cha cô nằm trên cùng chồng thư và các tài liệu khác trên chiếc bàn ở lối vào. Cô thả túi xuống và mang chồng thư vào bếp. Cô lấy một lon Diet Coke trong tủ lạnh và đi tới góc ăn sáng nơi mà Vince từng ngồi, nhai nuốt bữa ăn đặc biệt dành cho những người chăn gia súc của bà Carolynn.

Cô lật di chúc của cha, trong đó có cả bức thư mà ông đã viết cho cô, và mỉm cười. Không giống những người họ Hollowell khác trước đây, cô sẽ tân trang lại căn nhà. Cô sẽ xếp kho tất cả đồ đạc trong phòng ngủ của cha và chuyển đồ của mình vào. Chiếc ghế da bò và tất cả ảnh chân dung lũ ngựa của ông cũng sẽ được chuyển vào đấy. Nếu sống ở JH, cô muốn biến nó thành nhà mình. Cô cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến việc dỡ số tranh khổng lồ ở hành lang trên gác xuống. Nếu và vào lúc cô có con, cô không muốn các vị tổ tiên ấy dọa nạt con mình như họ đã dọa cô.

Cô lật đến đoạn di chúc chuyển tiền ột người thừa hưởng vô danh, vốn cô cứ tưởng nó dành cho con mình sau này. Cô đưa chai Coke lên môi và cau mày. Cô không biết liệu mình có nghe nhầm di chúc hay nó bị đọc sai, nhưng đoạn di chúc này nói về một khoản ủy thác được lập ột người thừa hưởng vô danh. Người đó được sinh ra vào mùng mười tháng Sáu năm 1985 ở Las Cruces, New Mexico.

Mùng mười tháng Sáu năm 1985? Điều đó có nghĩa quái gì chứ? Las Cruces, New Mexico? Quỹ ủy thác này không liên quan gì đến cô hết. Cô được sinh ra ở Amarillo. Và nó cũng chẳng liên quan gì đến bất kỳ đứa con nào mà cô có thể có trong tương lai. Chuyện này là sao? Cửa kính ở sau nhà đóng sập lại và Sadie nhảy dựng lên.

“Cô đã thấy cháu lái xe về,” bà Clara Anne nói khi vào bếp. “Nếu cháu đói, cô có thể lấy cho cháu vài món trong nhà bếp.”

Cồ lắc đầu. “Cô Clara Anne, cô cũng có mặt khi di chúc của cha cháu được đọc.”

“Chắc chắn rồi. Một ngày mới đáng buồn làm sao.”

“Cô có nhớ khoản này không?”

“Gì cơ, cháu yêu?” Bà Clara Anne cúi xuống trên tập tài liệu và tóc bà hơi vắt sang một bên. Bà lắc đầu. “Đó là gì vậy?”

“Cháu không chắc lắm, nhưng vì sao cha cháu lại lập một quỹ ủy thác ột người thừa hưởng vô danh được sinh ra ở New Mexico vào ngày mùng mười tháng Sáu năm 1985 chứ?”

Bà nhăn mũi nhăn mày. “Trong ấy ghi thế à?”

“Cháu nghĩ vậy. Cô có nghe thấy đoạn này được đọc trong văn phòng luật sư ngày hôm đó không?”

“Không, nhưng cháu không thể tin vào cô. Ngày hôm đó cô đã vô cùng đau buồn.” Bà đứng thẳng người dậy. “Ngày mùng mười tháng Sáu năm 1985,” bà cân nhắc và búng lưỡi vào răng. “Cô tự hỏi nó có liên quan gì tới Marisol không? Bà ta đã vội vã rời đi.”

Sadie hạ chai Coke xuống bàn. “Ai cơ ạ?”

“Hỏi ông Koonz ấy,” bà Clara Anne gợi ý rồi cắn môi.

“Vâng. Bà Marisol là ai?”

“Cô không có nhiệm vụ nói mấy chuyện này.”

“Cô đã nói rồi. Bà Marisol là ai?”

“Bà vú em mà cha cháu đã thuê sau khi mẹ cháu mất.”

“Cháu từng có một bà vú sao?”

“Trong vài tháng thôi, rồi cô ta đã bỏ đi. Hôm nay cô ta vẫn còn ở đây, thế mà hôm sau cô ta đã đi rồi.” Bà Clara Anne khoanh tay dưới ngực. “Khoảng một năm sau, cô ta quay lại cùng một đứa bé. Chúng ta chưa bao giờ tin đứa bé đó là của cha cháu.”

“Gì cơ?” Sadie đứng lên trước khi cô nhận ra là mình vừa bật người dậy. “Đứa bé nào?”

“Một cô bé. Ít nhất thì tấm chăn có màu hồng. Nếu cô nhớ đúng.”

“Cháu có em gái sao?” Chuyện này điên rồ thật. “Thế mà bây giờ cháu mới được nghe về chuyện đó sao?”

“Nếu cháu có em gái thì cha cháu hẳn đã nói với cháu rồi.”

Cô lấy tay vuốt mặt. Có thể nói. Có thể không.

“Và cháu không nghĩ tất cả mọi người trong thị trấn sẽ nói về nó sao?” Bà Clara Anne lắc đầu và buông tay ra. “Đến giờ họ sẽ vẫn bàn tán xôn xao ở quán Wild Coyote ấy chứ.”

Nói vậy cũng đúng. Nếu ông Clive Hollowell có một đứa con riêng, thì đó sẽ là chủ đề bàn luận ở mọi bàn ăn tối trong thị trấn suốt cả thế kỷ. Đến bây giờ chắc chắn cô cũng sẽ được nghe nói rồi.

“Nhưng rồi, cô và cô Carolynn là hai người duy nhất ở đây khi Marisol xuất hiện ngày hôm đó. Và bọn cô chưa bao giờ nhắc đến nó hết.”

Bạn đang đọc Hãy cứu em của Rachel Gibson
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.