Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ

Tiểu thuyết gốc · 1112 chữ

Có những cuộc gặp gỡ đã được số phận an bài, dù bạn và tôi có tùy ý tránh né cũng không cách nào tránh được, đã là cuộc tương phùng thiên ý thì hãy thuận theo tự nhiên.

Một chiếc xe ô tô màu trắng đời mới với thiết kế tinh xảo chỉ giành cho hạng thương gia giàu có nức vách đổ tường sở hữu chúng, chiếc xe đang lưu thông trên con đường quốc lộ 1A, thì bắt ngờ bị một xe cần cẩu tụt phăng tông mạnh về phía trước, tên bên trong chiếc xe thượng hạng đời mới kia bị tông làm cho bất tỉnh, hắn máu me đầy người, người dân xúm lại xem đông đúc làm cho nguyên đoạn đường kẹt xe cả mấy tiếng mới được lưu thông trở lại.

Thấy chỗ đông đúc, Như Tâm lẫn qua dòng người thò đầu lên xem, thấy người trong xe máu khắp toàn thân, đang trong tình trạng bất tỉnh, chỉ thấy mọi người đứng chỉ chỉ chỏ chỏ, do kẹt xe quá đông nên công an đến cũng muộn, đến chừng đó chắc tên này cũng chầu ông bà rồi.

Cô nhanh chân chạy đến, đích thân kêu người điện xe cấp cứu rồi bản thân cùng hắn ta vào trong bệnh viện, lúc ngồi ở phòng chờ, bản thân cô gục lên gục xuống vì cơn buồn ngủ lẩn quẩn quay quanh, mắt thì nhắm nhưng đôi tai vẫn luôn hóng chuyện thiên hạ, cô nghe phong phanh chuyện tai nạn lần này, là do tài xế uống quá nhiều rượu mà còn tự tiện láy xe, trong lúc mơ màng bản thân đã tông vào người khác gây ra vụ tay nạn chán động này. Cô ngáp dài một tiếng, nước mắt ngắn dài đọng trên vành mi, mấy vụ tai nạn này cũng không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy được, còn nhiều vụ còn kinh tởm hơn nhiều.

Phải mất tận hai ngày, tên kia mới tỉnh dậy, cô phải chăm sóc hắn, trong giấy tờ cô là người giám hộ cho hắn, chắc tại lòng thương người của cô Tâm dấy lên trong lúc cấp bách, nên cô phải giúp đỡ hắn thôi. Cũng vì chuyện tốt này mà bản thân đã giúp hắn trả tiền viện phí, đã nghèo mà còn gặp cái eo, đúng là thói đời, tự tạo nghiệt mà, ai biểu mình tốt quá làm chi.

Trong giấy chứng minh ghi là Lê Thiên Đức, cô nghiên đầu ngắm nhìn hắn, hóa ra tên này cũng rất đẹp trai, da vẻ hồng hào, sống mũi cao cao, mặc dù bản thân hắn bị thương nhưng nhìn rất có sức hút, cô lấy ngón tay trỏ của mình duốt nhẹ lên chân mày nét mác của hắn, lông mài gậm gạp, càng tôn lên vẻ đẹp trai của hắn.

Hắn mở mắt nhìn cô, ánh nhìn đầy nội lực như nhát dao ghim thẳng vào tim cô, làm cô giật mình rút nhanh tay lại, cô nhanh chóng gọi bác sĩ, tình trạng của hắn đã ổn định, đợi quan sát thêm hai ngày rồi mới đưa hắn về.

Đưa hắn về! Đưa hắn về đâu, cô cũng chả biết, cô gắng gượng hỏi hắn, nhà ở đâu, hoàn cảnh thế nào?. Vậy mà chỉ cái nhích môi hắn còn không động đậy huống chi là mở miệng trả lời.

Mấy ngày sau, cô đưa hắn về phòng trọ của mình, hết cách rồi, bản thân vừa không có tiền trả viện phí, lại không biết hắn ở đâu, hỏi cũng chẳng thèm trả lời, lại không nhẫn tâm bỏ hắn ở lại một mình, bản thân nhất định sẽ cắn rứt lương tâm nên đành vậy thôi.

Mấy ngày đầu, hắn không thèm nói chuyện, chỉ nhìn cô thôi.

Ôi ánh nhìn ấy thật khiến cho con người ta đau tim mà.

Đến tận ngày thứ ba, câu hắn đầu tiên mở miệng ra không phải là cảm ơn cô mà là:

“Cơm khét rồi”.

Cô nấu đồ ăn dưới bếp, bản thân lại chạy lên xem tivi nên … đồ ăn thành ra như vậy ấy.

Trên bàn ăn, cô nhìn hắn chăm chăm, cuối cùng cũng mỡ miệng rồi hả, cô hỏi hắn về hoàn cảnh nhà cửa, để còn đưa hắn về, tiễn vong hắn lẹ, chứ nuôi cơm kiểu này có mong mà mạc. Hắn lắc đầu nói là không biết gì cả, cũng chẳng nhớ gì hết.

Sắc mặt cô mệt mỏi đến nhăn cả mặt, trong rất đáng yêu, hắn nhìn cô nhếch miệng cười một thoáng, nụ cười như băng lạnh ngày đông nhưng lại làm cho đối phương ấm áp tâm hồn vô bờ.

Thế rồi chẳng hiểu sau, cô lại giữ hắn ở nhà, hằng ngày ngoài việc học tập, cô thường dắt hắn đi chơi ở công viên, xem xem hắn có nhớ lại gì không, xem tivi cùng hắn, nấu cơm cho hắn ăn. Cô cũng hay khuyến khích hắn đi tìm việc làm, không thể ngồi yên như vậy được, hắn cũng nghe lời cô.

Hai người sống với nhau như cặp tình nhân trẻ trong mộng, hôm đó là thất tịch 7-7 ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau, hắn bất ngờ tặng cho cô chiếc nhẫn bạc, hột của nó là hình con rùa, cô hỏi tại sao lại tặng con rùa, hắn cười mà nói, vì cô ngốc và chậm chạm như con rùa vậy.

Cô đánh hắn một cái, hắn liền chụp tay cô lại, rồi vội đeo chiếc nhẫn ấy vào bên ngón tay áp út của cô

Đúng là vừa khích, hắn nói vì con rùa luôn sống lâu khỏe mạnh, nên luôn mong cô lúc nào cũng được như con rùa ấy.

Cô ngắm nghía chiếc nhẫn, hỏi hắn làm cách nào mà lựa được chiếc nhẫn vừa y như thế này. Hắn chỉ nhìn cô mà không đáp, kéo cô đi một mạch, thất tịch hôm đó, đúng là vui vẻ thật .

Mấy hôm sau, khi cô đi học về, lại cố tình mua món ăn mà hắn thích, nhưng khi bước chân tới nhà thì chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, cô tìm khắp nơi, hỏi thăm hàng xóm nhưng lại biệt tâm. Hắn đành lòng bỏ cô ra đi sao? Hay bản thân đã tìm được gia đình rồi nhẫn tâm vứt bỏ cô không từ mà biệt, trong lòng Như Tâm lúc này xuất hiện hàng loạt các câu hỏi mâu thuẫn, vừa lo lắng và đau lòng thấu ruột gan.

Bạn đang đọc Hậu Tấm Cám sáng tác bởi lucphuongnhatsinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lucphuongnhatsinh
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.