Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh nhân cung.2

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Ô Lạt Na Lạp thị nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đen thẫm, chỉ thấy khuôn mặt buồn bã của bà. Giọng Ô Lạt Na Lạp thị khản đặc, "Hôm nay, ta không còn là quốc mẫu của Đại Thanh, không còn là hoàng hậu của tiên đế, càng không phải là ngạch nương của bất kì ai. Thân phận duy nhất còn ở lại với ta chính là phận nữ nhi của Ô Lạt Na Lạp thị." Bà ngưng lại rồi tiếp tục nói với giọng trầm trầm, "Năm ấy, Hiếu Cung Nhân thái hậu* nói với ta rằng, nữ nhi của Ô Lạt Na Lạp thị nhất định phải khẳng định địa vị giữa chốn thâm cung, nay ta đem những lời này nói lại với ngươi. Ngươi, có dám hay không?"*Hiếu Cung Nhân Hoàng hậu: Ô Nhã thị, mẹ ruột Ung Chính, trong phim Chân Huyên Truyện tên là Ô Nhã Thành Bích. Vì bảo vệ danh dự của dòng họ Ô Nhã và Ô Lạt Na Lạp đã che giấu tội ác của Nghi Tu.Trong lòng bỗng thấy kinh hoảng nàng hoảng sợ lùi về phía sau vài bước, không khỏi khiếp hãi, nói nhẹ nhàng: "Thanh Anh không dám trèo cao ngồi lên vị trí hoàng hậu, chỉ mong nhận được sự ân sủng từ hoàng thượng, làm một sủng phi đã đủ mãn nguyện."Khóe môi Ô Lạt Na Lạp thị nhếch lên, lộ vẻchâm biến, "Sủng phi? Ngoài trừ bản thân được sủng ái thì có cái gì? Ưu thế lớn nhất của sủng phi chỉ là được sủng ái, một nữ nhân, được sủng ái rồi thất sủng, khi ấy sống không bằng chết." Ô Lạt Na Lạp thị lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt nàng, "Ô Lạt Na Lạp thị chúng ta sao lại có kẻ thiển cận như ngươi chứ?"

Vẻ mặt Thanh Anh như đang bị thứ gì thiêu đốt, xấu hổ cúi đầu không dám nói lời nào.

Ô Lạt Na Lạp thị nói: "Đợi đến khi hồng nhan vào tuổi xế chiều, tâm cơ cùng quẫn, khi ấy ngươi định dựa vào cái gì tranh giành tình cảm? Cô mẫu hỏi ngươi, sủng ái là mặt ngoài, quyền thế là lớp lót trong, ngươi muốn cái nào?"

Sủng ái và quyền thế, là đóa hoa tươi đẹp nhất bừng nở trong lòng, mỗi đóa đều mang vẻ đẹp phù du, lay động nhân thế. Thanh Anh suy nghĩ trong chốc lát, thầm hạ quyết tâm, "Thanh Anh rất tham lam, đương nhiên muốn đạt được cả hai thứ. Nhưng nếu không thể, đương nhiên lớp lót trong mới là quan trọng nhất."

Ô Lạt Na Lạp thị gật đầu, "Lời này còn có chút tiền đồ. Nhân gian giống như cửa cung sâu tựa biển, đặt chân vào cũng lắm gian nan. Huống hồ con lại là cháu gái của ta, muốn có chỗ đứng trong hậu cung e càng khó khăn bội phần."

Thanh Anh bị nói trúng ý lòng, càng cúi mặt. Chỉ trong chốc lát, nàng ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Tuy khó nhưng khi Thanh Anh không có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước."

Ánh sáng của hy vọng lóe lên trong mắt Ô Lạt Na Lạp thị, nét mặt bà cuối cùng cũng tỏ vẻ vui mừng vài phần, nhu hòa nắm lấy tay Thanh Anh, "Muốn có chỗ đứng trong chốn hậu cung, ân sủng, hoàng tử, cố nhiên không thể thiếu. Thế nhưng Thanh Anh à, con phải âm thầm chịu đựng, càng phải nhẫn tâm. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tránh để lại hậu họa. Gọn gàng linh hoạt, không được để lộ khuyết điểm của mình. Con muốn lên cao không phải chỉ là cao một chút. Con cao một bước, người người sinh lòng đố kỵ lại muốn mưu hại con; nhưng khi con thắng bọn họ càng nhiều, trù tính con sẽ càng xa, khi ấy ngoại trừ khuất phục và ngưỡng mộ, bọn họ còn càng sợ hãi, hiển nhiên không dám ra tay hãm hại con nữa."

Thanh Anh có vẻ mơ hồ, Ô Lạt Na Lạp thị liếc mắt nhìn nàng, cũng không để ý đến, tiếp tục nói: "Trong hậu cung, ai ai cũng đều muốn được, không muốn mất. Thế nhưng Thanh Anh à, con phải hiểu rằng, làm người khi cần bỏ qua thì nên bỏ, có thế mới không còn phải e sợ điều gì." Ô Lạt Na Lạp thị khóc nức nở, "Ta thất bại vì chỉ quá chú ý đến hậu vị, quan tâm đến tình cảm của tiên đế, nên mới sa vào tình cảnh này."

Thanh Anh như thức tỉnh, "Cô mẫu ý là không muốn lại được?"

Ô Lạt Na Lạp thị gật đầu, thản nhiên nói: "Thứ ta có thể dạy con chỉ có thế. Bại tướng chỉ có thể nói ra những lời này, con thấy hữu dụng thì khắc sâu, vô dụng thì lập tức quên đi. Thời gian không còn sớm, con đi đi, nếu để kẻ khác chú ý, e khó tránh tội chết."

Thanh Anh đứng dậy xin cáo lui, "Thanh Anh đi trước, sau này nếu có dịp sẽ lại đến thăm cô mẫu."

Ô Lạt Na Lạp thị hờ hững: "Không cần, gặp lại càng gây thêm phiền toái."

Thanh Anh không nói gì, "Thái hậu cũng không nói rằng sẽ xử trí cô mẫu ra sao. Cô mẫu cứ an tâm tạm sống một thời gian rồi hãy tính."

Ô Lạt Na Lạp thị hất cằm, kiêu ngạo nói: "Ta đường đường là hoàng hậu đi vào từ cửa Đại Thanh, chẳng lẽ còn phải để bà ta trừng trị? Vậy bản thân con nên cầu nhiều phúc là hơn."

Thanh Anh lặng lẽ bái biệt, một mình đi ra ngoài. Khi bước đến cửa đại điện, Ô Lạt Na Lạp thị bỗng kêu lên một tiếng, "Thanh Anh." Giọng bà đầy nỗi thê lương, trái tim Thanh Anh khẽ run lên, lập tức quay đầu lại, Ô Lạt Na Lạp thị đau thương đến rơi lệ, "Ô Lạt Na Lạp thị đã có một khí phụ, không thể có thêm một khí phụ thứ hai! Con..."

Đó là lời nói được đúc kết từ máu và nước mắt cả đời của một nữ nhân!Thanh Anh cố giấu đi nước mắt, hết sức nghiêm túc nói: "Thanh Anh hiểu."Ô Lạt Na Lạp thị trở lại vẻ đạm nhiên vốn dĩ, chậm rãi bước lên ghế phượng, ngồi ngay ngắn trên ấy, lẳng lặng nói: "Con phải vĩnh viễn nhớ, con là nữ nhi của Ô Lạt Na Lạp thị."Sống mũi Thanh Anh cay cay, cảm nhận được nỗi xúc động vô hạn. Ô Lạt Na Lạp thị trên bảo tọa hoa niên héo tàn, nhưng phong thái vẫn đoan trang lộng lẫy như trước, phong thái quốc mẫu không hề yểu nhược. Thanh Anh không kìm lòng nổi bèn quỳ xuống dưới chân, khấu đấu ba lạy rồi quay người rời đi.A Nhược vẫn đứng đợi trên con đường dài sâu thẳm, trong tim như có con mèo nhỏ cào quấy, thấy Thanh Anh bước ra nàng ta mới thở dài một hơi, "Tiểu chủ, cuối cùng người cũng ra rồi."Thanh Anh vội hỏi: "Không ai nhìn thấy chứ?"A Nhược gật đầu, "Không có ai." Nàng ta khẩn trương choàng áo cho Thanh Anh, đỡ tay Thanh Anh đi về phía trước.Hai người vội vàng đi khỏi nơi ấy, không biết đi đã bao xa, mới cảm thấy trong lòng yên tâm. Lúc này A Nhược mới dám lên tiếng hỏi: "Lão chủ tử đột nhiên muốn gặp tiểu chủ, rốt cuộc là có chuyện gì?"Gió đêm khẽ thổi, vạt áo choàng nhẹ bay bay, phảng phất tựa như hồ điệp quay quắt tìm chốn đậu. Thanh Anh bước chậm lại, ngắm nhìn ngôi sao lạnh lẽo giữa bầu trời thăm thẳm đằng xa, bỗng cảm thấy một lòng có nỗi buồn vô hạn, nàng cúi đầu nói: "Lần này... Chỉ e là lần cuối ta có thể gặp cô mẫu."A Nhược kinh hãi, "Lão chủ tử người..."Thanh Anh nước mắt rưng rưng nói: "Tính cách của cô mẫu, nào chịu hạ mình để kẻ khác làm nhục nhã. Thà làm ngọc nát, chứ quyết không làm ngói lành."Nàng nhìn con đường dài thăm thẳm âm u giữa bầu trời đen như màu mực, dõi mắt nhìn về nơi xa, điện Thái Hòa tiền triều, điện Trung Hòa, điện Bảo Hòa vẫn rất náo nhiệt, pháo hoa đủ màu sắc rạng rỡ rực sáng trên bầu trời đêm vô tận ở Tử Cấm thành, cả bầu trời đêm được chiếu sáng tựa như ban ngày, ngay cả vầng trăng kia cũng vì phai màu mà trở nên u uất. Một con quạ chẳng rõ từ đâu bay đến, e là bị khói lửa hoa mỹ khiến cho kinh hãi, nó nặng nề vỗ đôi cánh đen bay xa dần.Thanh Anh không kìm được những giọt lệ, nàng cúi người, hướng về phía Cảnh Nhân cung quỳ xuống. A Nhược bị hành động của nàng làm cho kinh sợ, vội vã đỡ nàng dậy, "Tiểu chủ, mặt đất lạnh lẽo, người nên chú ý đến sức khỏe." Thanh Anh nắm lấy tay A Nhược, nàng đột nhiên đứng lên, không quay đầu trông lại.A Nhược yên lặng lắng trông Thanh Anh, thấy gương mặt nàng lạnh lẽo tựa sương đêm, trên mặt không có lấy một giọt lệ. Phía cuối chân trời, pháo hoa xán lạn rực rỡ, ánh hào quang chiếu đỏ thắm những dãy tường trùng điệp trong cung, ánh sáng biến ảo phả vào mặt nàng, càng làm nổi lên làn da trắng như tuyết, vẻ điềm tĩnh tựa giá băng.

Bạn đang đọc Hậu Cung Như Ý Truyện " Quyển 1" của lưu diễm tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi connguavang76
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.