Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời lẽ bộc trực (Trực ngôn) 2

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Lang Hoa định thừa dịp dùng thiện buổi trưa đi thăm Nhị a ca, nhưng thái hậu ở đây, theo hiếu đạo nàng ta cũng phải tận tâm phụng dưỡng, một chút cũng không được sai sót. Đến giờ thiện thực, Lang Hoa thêm cơm, Hi Nguyệt chia thức ăn, Thanh Anh múc canh, người hầu hạ tuy nhiều nhưng một tiếng ho than cũng không nghe thấy, tĩnh lặng tựa chốn không người.Thái hậu nhìn Lang Hoa hầu hạ bên cạnh, bất giác hỏi: "Nhị a ca tuổi hãy còn nhỏ, sao con không hồi cung chăm sóc mà lại ở đây hầu hạ ai gia?"Lang Hoa mỉm cười, "Thái hậu có điều không biết, để có thể tận tâm quản lý mọi việc trong hậu cung thần thiếp ấn theo quy tắc của tổ tông, đưa Nhị a ca đến A ca sở cho các ma ma săn sóc."Thái hậu thoáng kinh ngạc, dường như việc này ngoài ý của bà, "Vậy sao? Con không tự mình trông nom nó hai ngày cũng không sợ nó không quen ở A ca sở sao?"Khuôn mặt Lang Hoa điềm tĩnh, dường như rất an lòng, "Theo bản triều gia pháp , một khi hạ sinh a ca hay hoàng nữ, nếu có ý chỉ, tần phi địa vị thấp phải giao cho tần phi địa vị cao hơn nuôi nấng; nếu không có ý chỉ thì đều giao cho các ma ma tại A ca sở trông nom, tránh để mẫu tử tình thâm, không thể toàn tâm hầu hạ hoàng thượng, cũng bỏ lỡ cơ hội khai chi tán diệp, nối dõi cho hoàng tộc. Thần thiếp không dám không làm gương, thế nên đều đưa Nhị a ca và Đại a ca đi rồi."Thái hậu trong giây lát, sau thở dài nói: "Vậy thật là làm khó cho con. Nói vậy Tam a ca của Tô thị cũng không nên giữ bên người nuôi dưỡng. Phúc cô cô, phân phó mệnh cho cách cách Tô thị mau chóng đưa Tam a ca đến A ca sở, cũng để nàng ta chuyên tâm hầu hạ hoàng đế."Phúc cô cô vâng lệnh phân phó, sau quay lại bên cạnh hầu hạ thái hậu.Theo quy tắc, thái hậu dùng bữa trước tiên sẽ uống một bát canh. Thanh Anh thấy trên bàn có một bát canh chân giò hầm măng trắng, những miếng măng trắng như tuyết nấu với chân giò hun khói tươi ngon, nước canh vàng óng khiến người vừa nhìn đã muốn ăn, liền dùng ngân chước như ý múc một thìa vào bát, gắp thêm một miếng măng đưa đến đặt trước mặt thái hậu.Thái hậu uống một ngụm, hơi cúi người, "Luận đến uống canh, không gì tuyệt hơn chân giò Kim Hoa hun khói phối với vị ngon của măng. Món canh này thơm ngon, măng cũng được hầm đến rất mềm. Chỉ là vị ngon đều đã thưởng thức, những món sau dù có ngon cách mấy, dẫu có biết vậy cũng không còn thấy ngon nữa."Phúc cô cô là lão ma ma theo hầu thái hậu đã nhiều năm vội cười bảo: "Thái hậu luôn thích món canh này, nhưng mấy ngày liền thương nhớ tiên đế hao tổn tinh thần, chuyện ăn uống vốn vô vị, hôm nay vừa bắt đầu đã thưởng qua canh ngon, e là những món sau đều không dùng được."Thanh Anh hoảng sợ, vội quỳ xuống nói: "Thần thiếp chỉ nhớ thường ngày thái hậu thích món canh này, mà quên mất khẩu vị của thái hậu, thần thiếp quá sơ suất."Hi Nguyệt thấy Thanh Anh như vậy, nhịn chẳng nổi bèn cười lạnh một tiếng, chỉ phó sống chết mặc bay.Lang Hoa cũng nói: "Chỉ là canh thôi mà. Măng dù tươi nhưng ăn nhiều hại dạ dày, không thích hợp với thái hậu."Thái hậu khoát tay, uể oải nói: "Bỏ đi. Ngươi cũng là hiếu tâm mà thôi, là tại bản thân ai gia không thiết ăn uống." Thái hậu liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, miễn cưỡng nói, "Cho người mang xuống đi. Ai gia nhìn cũng không muốn ăn."Hi Nguyệt cười lãnh đạm không thành tiếng, chậm rãi nói: "Gần đây thái hậu khó ăn uống phượng thể hao gầy, khó khăn lắm mới dùng chút ngọ thiện, vì hiếu tâm của muội muội mà mới uống một hớp cách đã không còn thiết ăn gì nữa. Buổi chiều hôm nay còn phải làm lễ thêm mấy canh giờ, muội muội định để thái hậu chịu đói như vậy sao?"

Thanh Anh cắn môi, khấu đầu nói: "Xin thái hậu thứ tội, không nên vì thần thiếp nhất thời phạm sai mà ảnh hưởng đến phượng thể thái hậu. Thái hậu muốn trách phạt thần thiếp cũng không oán than hối hận, nhưng xin thái hậu tĩnh dưỡng thân thể nhiều hơn một chút."Tinh thần thái hậu mệt mỏi, cũng không muốn dùng thiện. Lang Hoa thấy vậy liền múc một bát cháo, dùng ngân chước lấy một thìa nhẹ thổi rồi đưa đến tay thái hậu, "Dù thái hậu không muốn ăn uống nhưng xin người nên nghĩ cho tiên đế mà ăn một chén cháo chứ."Ánh mắt thái hậu lướt nhìn qua, miễn cưỡng nhắm mắt lại, nản lòng nói: "Ai gia không đói bụng."Phúc cô cô chau mày, khẽ nói: "Chủ tử nương nương, thái hậu đã nhiều ngày không ăn uống, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng chút cháo loãng, cháo nấu đặc thế này e là người không thể ăn được."Lang Hoa không nản lòng, mỉm cười nói: "Loại gạo dùng nấu cháo này là ngự điền mới tiến phẩm, hạt nào hạt nấy tròn mẩy trong suốt, ăn vào có vị ngọt, khi nhai vừa dẻo lại vừa mềm, nấu cháo là thích hợp nhất, vừa vào miệng đã tan. Hoàng thượng nhiều ngày đau buồn chuyện tiên đế băng hà, lại bận rộn chuyện triều chính nên không thiết ăn uống. Nhi thần dặn dò ngự thiện phòng nấu loại cháo này, hoàng thượng cũng có thể ăn vài miếng."Giờ thái hậu mới gật đầu, "Con là thê tử nguyên phối của hoàng đế, nên quan tâm nhiều đến hoàng đế, đừng để ngài quá suy nhược." Bà lại nói thêm, "Mà thôi, hoàng đế cũng đã cố gắng ăn uống, ai gia dù thương tâm cũng phải dùng một chút. Ta nếm thử."Lang Hoa không nén được vui mừng, nhìn thái hậu ăn vài thìa cũng yên tâm phần nào. Hi Nguyệt chu đáo chia thức ăn, cố gắng chọn những món nhẹ, trở lại đã thấy thái hậu ăn được gần nửa bát cháo.Lang Hoa lộ ra ý cưới, ôn nhu nói: "Canh của Thanh Anh muội muội thơm ngon, thêm chút cháo nhạt nhẹ nhàng vừa miệng, nếu những món sau cũng quá nhiều hương vị ấy mới thật là tổn thương khẩu vị."Khẩu vị thái hậu chỉ trong một lúc đã tốt lên, "Các ngươi đều có lòng. Ai gia dùng thử bát cháo này có vị gừng non, vừa dùng đã thấy vừa bụng, cũng khá dễ chịu."Chuyện này không nằm trong dự tính của Lang Hoa, nàng ta chưa hay biết gì, liếc mắt nhìn ngự thiện phòng thái giám đang hầu phía sau, hỏi: "Là duyên cớ gì?"Thái giám khom người đáp: "Nương nương dặn dùng gạo ngự điền mới tiến cung nấu thành cháo, nhưng dạ dày hoàng thượng lại mang tính hàn. Thanh Anh tiểu chủ biết được nên cố ý dặn chúng nô tài bỏ thêm một ít gừng non vào cháo, có thể làm ấm bụng. Hoàng thượng dùng thấy ngon, nên món cháo hôm nay dưa đến cho thái hậu cũng được nấu theo cách ấy."

Thái hậu than nhẹ một tiếng, "Con ngoan! Đây mới là dụng hết chân tình." Bà liếc mắt nhìn Thanh Anh, nói: "Lúc nãy bên ngoài đã quỳ, ở trước mặt ai gia cũng quỳ, còn không sợ đau chân mà hoàng đế đau lòng sao. Đứng lên đi."Lúc này Thanh Anh mới tạ ơn đứng dậy. Thái hậu dùng thoa cài tóc hình phượng hoàng điểm trân châu vén tóc mai sang một bên, nói: "Ai gia còn muốn uống chút canh, ngươi chọn một bát cho ai gia đi."Thanh Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, nàng tỉ mỉ suy xét, sau chọn một chén "Khoai mỡ hầm tuyết kê" múc cho thái hậu. Thái hậu vừa nhìn qua thì đôi mắt đã ửng đỏ, "Sao lại chọn canh này?"Thanh Anh cung kính đáp: "Khoai mỡ đề khí, tuyết kê bổ thân, thích hợp với phụng thể của thái hậu. Hơn nữa khi tiên đế còn sống, thần thiếp phụng bồi tiên đế và thái hậu dùng bữa, có từng nghe tiên đế dặn rằng loại canh này rất thích hợp với thái hậu. Hôm nay mời thái hậu dùng lại, coi như là người nhớ đến tâm sức của tiên đế, cố gắng giữ gìn sức khỏe."Thái hậu bỗng trầm ngâm, lấy khăn tay lau đi nước mắt nói: "Khi tiên đế còn sống, ngài rất thích loại canh này, luôn nói có thể dưỡng tinh thần, bồi khí huyết, cũng thường dặn ai gia phải dùng. Hôm nay nhìn lại, chỉ thấy cảnh thương tâm mà thôi. Huống chi tiên đế vừa băng hà, bàn đầy thức ăn thì hơn phân nửa là đồ mặn, ai gia sao có thể ăn vào? Thôi, thôi đi."Mấy câu nói này dù không phải là cự tuyệt dùng thiện, nhưng so ra còn nghiêm trọng hơn, Thanh Anh cảm thấy tai nàng nóng bừng, da đầu như thiêu đốt, đau nhức vô cùng, hơn nữa ngự thiện thang vì sợ nguội mà đựng trong những chiếc ấm bằng đồng đỏ nóng hổi đằng kia. Thanh Anh đang cầm một chén canh nóng hổi trong tay, thoạt đầu cảm giác các đầu ngón tay vừa nóng lại vừa đau, tựa như bị trùng cắn, sau dần mất cảm giác, chén canh trên tay giờ giữ cũng không được bỏ xuống cũng không xong, thật quá khó xử.Hi Nguyệt thấy thời cơ bèn chu đáo gắp một đũa long tu thái* đặt vào chén của thái hậu, "Miếng long tu thái này cũng vừa miệng, thái hậu nếm thử, dùng chút thức chay coi như không phụ tiên đế tâm tư."*Long tu thái là một loại đồ ăn, mình cũng không biết là gì.Thái hậu miễn cưỡng ăn một miếng, kéo tay Lang Hoa và Hi Nguyệt thở dài "Ai gia cũng chỉ thấy các con có lòng. Kỳ thực chuyện ăn chuyện uống có thể coi trọng bao nhiêu? Kỳ thực cần xem xét thế thời, chớ tự cho là mình thông minh!" Bà liếc mắt nhìn Thanh Anh, "Được rồi nào, còn bưng canh làm gì? Ví dụ như cháo, hoàng đế thích hợp thêm chút gừng non, ai gia chưa chắc đã như vậy. Có tấm lòng là tốt, nhưng chớ có làm chuyện như hôm nay với người ngoài, đã hiểu chưa?"Thanh Anh vốn chưa biết bản thân đã sai ở điểm nào, nhưng nghe được những lời này mới rõ nguyên nhân vì đâu, bất giác tựa sấm chớp đánh trên đỉnh đầu, nhu nhu quỳ xuống.

Bạn đang đọc Hậu Cung Như Ý Truyện " Quyển 1" của lưu diễm tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi connguavang76
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.