Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ tử gặp nhau

Phiên bản Dịch · 12756 chữ

Chương 67: Phụ tử gặp nhau


Hạo vương phủ...

“vương phi và mấy vị phu nhân, hôm qua đã đến Bích Vân Tự dâng hương không có trong phủ...”

Huệ vương phủ..

“Huệ vương đã đưa vương phi và tiểu quận chúa đến Quế Nam, nữa tháng sau mới về..”

Phủ tể tướng…

Cửa chốt then cài, vắng vẽ điều hiu không bóng người lui tới.

Bảy năm rồi nhiều thứ đã thay đổi ...

Thế lực của Ninh vương ngài càng lớn, dang tiếng của hắn ngày một tốt, cứu tế nạn dân phát chẩn chữa bệnh, xây cầu làm đường, chuyện tốt gì mà hắn không làm, đã trở thành một hiền vương trong mắt dân chúng.

Ngoại tổ phụ của hắn Đông Phương Bình tể tướng đại nhân, thì cáo lão hồi hương, không màn chính sự, tiêu giao thiên hạ.

Binh quyền của Mộ Dung gia ngày càng bị thu hẹp, rơi hết vào tay Ninh vương.

Tứ ca thì lại chọn làm một ẩn sỉ, ngâm thơ đối câu, thưởng lạc bên cạnh thê tử và hài nhi. Mấy năm nay đã không thượng triều

Trong triều trên dưới đều là người của Ninh vương, có thể nói hắn một tay che trời, dưới một người trên vạn người.

“cạch..! cạch..!!! ”

Dinh Hạo đang miên man suy nghĩ thì mấy thỏi bạc bất ngờ được ném xuống người hắn. Hắn kinh ngạc nhìn dân chúng đi đường...

"ầm..m...!!"

“cái này của ta..”

“của ta..”

Thấy Dinh Hạo còn đang chần chừ không nhặt ngân lượng, thì một đám hành khất từ đâu nhào tới, tranh đến sức đầu mẽ chán. Dinh Hạo cảm thấy tức giận vô cùng, hắn có chổ nào giống hành khất, nhìn đi…

Nhưng chính hắn cũng phải giựt mình với bản thân, y phục thì dính xìn đất, rách rưới lang thang, mặt mày dơ bẩn. So với đám hành khất thì hắn còn thảm hại hơn nhiều.

".. tất cả không phải do tên Lăng Thiên Phong đó ban tặng.."

Lăng Thiên Phong như người trong tối, còn hắn ngoài sáng. Bên cạnh tên Lăng Thiên Phong còn có đám tử sĩ vô cùng lợi hại, trước khi nghĩ ra cách để đối phó với chúng. Hắn không thể nào để cho mọi người biết hắn còn sống, chỉ có thể ẩn nhẫn.


“nhanh lên..nhanh lên..”

“tới ngay…”

Dù chỉ mới xuất hiện gần đây, nhưng danh tiếng cúa tửu lầu đã vang danh, không ai trong kinh thành là không biết đến bốn chử….

Tửu lầu Mạc Tỷ

Bên ngoài rất hào nhoáng với tấm bảng sơn son thếp vàng, vô cùng chói mắt. Bên trong thì trang trí rất thanh nhã không giống với những tửu lầu khác.

Ở sảnh giữa của Tửu lầu được dựng lên một đài cao, ngăn bởi tấm vải lụa màu trắng, không biết để làm gì. Vấn đề đó sẽ nói sao, vì tửu lầu hiện đang rất bận rộn...

"thức ăn của ta khi nào mới dọn lên.."

"có ngay..có ngay..."

Đại Mao chạy hục mạng, mồ hôi nhễ nhại, trong quán bao nhiêu là khách khứa, tửu lầu lớn như vậy, nhưng tiểu nhị nếu tính luôn cả hắn không quá ba người, bởi vì bà chủ của hắn….

“coi chừng…”

Mắt nhìn thấy ba vòi rượu xếp cao trên tay Nhị Mao, giống như đang diễn tạp kỹ, nghiên qua trái rồi nghiên qua phải mà lo lắng. Mạc Tuệ Tâm đang tiếp khách, cũng vội chạy đến đở lấy.

“không sao đâu, chuyện nhỏ..”

Nhị Mao miệng cười ha hả, chuyện này với hắn có là gì, vì hắn có thể cùng lúc ôm năm vòi rượu. Thấy Nhị Mao tự tin như vậy, Mạc Tuệ Tâm cũng thấy yên tâm.

Nhưng khi nàng vừa xoay lưng thì âm thanh vừa sống động vừa vang dội…

“choang…ng…ng!!”

Mạc Tuệ Tâm quay đầu ngoảnh lại thì, ruột thắt lòng đau...

“ngân lượng của ta…” Nàng ngẹn ngào thốt không nên lời.

Mạc Tuệ Tâm nhìn thấy những mãnh sành văng tứ tung, rượu chảy lênh láng trên sàn, và mùi hương ngào ngạt của rượu Mao Đài 5 năm mà tiếc đến đứt ruột.

Nhị Mao cảm thấy đất trời bắt đầu u ám rồi đây, mây đen đang kéo đến…

“một …hai….ba ! mỗi vòi ba trăm lượng…tổng cổng chín trăm lượng, trừ ba tháng lương..”

“Mạc Nương…”

Mặc cho tiếng kêu thê lương và ai oán của Nhị Mao, Mạc Tuệ Tâm vẫn một nước đi thẳng không ngoái đầu lại.

Tam Mao từ trong bếp gấp rút chạy ra…

“Mạc Nương ! Bạch sư phụ nói ... tháng sau tỷ mà không mời thêm trù sư , thì lão sẽ nghỉ việc..” Tam Mao nhăn nhó mặt mày nhìn Mạc Tuệ Tâm.

“ngươi nói với lão... tháng sau ta nhất định sẽ tuyển thêm người..” Mạc Tuệ Tâm nói xong gấp rút đẩy Tam Mao xuống bếp.

“lại là tháng sau, Mạc Nương … câu này tỷ nói suốt một năm rồi …”

“Bạch sư phụ cũng nói câu đó suốt một năm, ta thấy lão có nghĩ đâu, vậy đi...” Nàng vỗ vai Tam Mao như người lới dỗ dành trẽ nhỏ.

“như vậy là có tuyển thêm người không đây...” Tam Mao khó hiểu gãy đầu, quay sang nhìn Đại Mao và Nhị Mao.

Cả ba nhìn mà chỉ biết lắc đầu, bà chủ của hắn luôn coi tiền hơn mạng, khi nhắc đến ngân lượng thì tình cảm làm ơn đứng sang một bên…

“Mẫu thân ! là ai chọc giận người..” Mạc Tư Bảo vừa ăn táo vừa nhìn Mạc Tuệ Tâm, tròn xoe đôi mắt

“ngoài ngươi ra thì còn ai...còn không mau lên lầu đọc sách..”

Mạc Tuệ Tâm lữa giận đang cháy âm ỉ, vì ba vòi rượu Mao Đài mà nàng ủ suốt năm năm thành công cốc, đúng lúc Mạc Tư Bảo đâm đầu chạy tới, trở thành người xả giận cho nàng.

Mạc Tư Bảo như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, khuôn mặt tươi cười liền xụ xuống "hắn đã là gì chứ.."

“hai dĩa bánh mai quế, một tô canh gà nhân sâm, hai vòi ngũ gia bì, bàn số hai..”

“một con gà tiềm, một dĩa há cảo, một dĩa mì xào, hai bình trúc diệp thanh, bàn số bảy..”

“một dĩa yến xào, dĩa gà nướng, một tô di cá, ba vòi nữ nhi hồng, bàn số ba trên lầu..”

Mạc Tuệ Tâm nghe xong mà đầu óc quay cuồng, còn Mạc Tư Bảo nói xong liền đi thẳng lên lầu, nhưng khổ cho Mạc Tuệ Tâm trí nhớ của nàng không giống như Tư Bảo, nghe một lần là nhớ hết, vì vậy…

“bàn số hai….môt tô canh sâm, hai vòi ngũ gia bì, và…” Mạc Tuệ Tâm lẩm bẩm được vế đầu, còn vế sau thì hoàn toàn để trống.

“và cái gì…. Mạc Tư Bảo còn không mau lăn xuống đây..”

Mạc Tuệ Tâm đau đầu mà lớn tiếng quát tháo, còn Tư Bảo thì âm thầm cười khoái chí, chỉ có những lúc này, mẫu thân mới thấy được sự quan trọng của hắn…

“Mạc Nương ! sảy ra chuyện gì..”

Giọng nói ấm áp của nam nhân từ ngoài cửa vọng vào, một hán tử lấm lem bùn đất, râu ria bòm xòm, mặt còn có vết sẹo to tướng đang thông thả đi vào.

“Dinh đại ca..!”

“Dinh thúc thúc..”

Người bước vào chính là nhân vật chính của chúng ta Dinh Hạo.

“Dinh đại ca ! vừa rồi huynh đi đâu, sao không nói cho muội biết…” Mạc Tuệ Tâm không đợi Dinh Hạo bước tới đã hỏi tới tấp.

“ta đến Hạo vương phủ ghi danh tuyển phu…”

“tuyển phu…huynh nói thật…” Mạc Tuệ Tâm kinh ngạc lên tiếng, có chút thất vọng.

Giữa lúc này đây…

“Mạc Nương ! Tần Cương hắn lại đến...” Đại Mao hối hã chạy tới, có chút lo lắng

Mạc Tuệ Tâm lướt mắt nhìn sang phía Tần Cương, không phải vô cớ mà Đại Mao có biểu hiện này, tất cả đều có lý do, bởi vì mỗi lần hắn đến đều ....

“cút...!!”Tần Cương lớn tiếng quát tháo

“nhưng chổ này ta đến trước …”

Tần Cương mặt mày vẫn hậm hực vì màn thất bại nhục nhã ở giáo trường. Tâm trạng không được tốt mấy. Thật xui xẻo cho vị khách quan ngồi trước khán đài, vì Tần cương đã nhắm trúng cái bàn đó.

"Bịch..ch..!"

Đám nô tài theo sau Tần Cương không do dự mà nắm lấy cổ áo của vị khách quan kia ném xuống đất, vị khách quan hoảng sợ mà bỏ chạy, nhường chổ ngồi cho Tần Cương.

“sao vẫn chưa bắt đầu …”

“Mạc Nương đâu..”

Tần Cương vưa đặt mông xuống ghế, đã la hét lớn tiếng, thiếu việc chưa đập bàn phá ghế nữa mà thôi, Mạc Tuệ Tâm cảm thấy cơn đau đầu của nàng lại bắt đầu.

“Tư Bảo ! con đưa Dinh thúc thúc vào trong tắm rửa..”

“Dạ ! mẫu thân.”

“Cái tên Tần Cường này nhiều năm vẫn không thay đổi..” Dinh Hạo có chút lưỡng lự, bầu không khí đang căn như vậy, liệu một cô nương nhỏ nhắn như Mạc Tuệ Tâm có đối phó nổi không.

“Dinh thúc thúc không sao đâu, chuyện này thường sảy ra..”

“thường sảy ra…” Dinh Hạo còn muốn xem Mạc Tuệ Tâm làm sao đối phó với Tần Cương thì đã bị Mạc Tư Bảo kéo đi.

“đi thôi Dinh thúc thúc…”


Dinh Hạo ngâm mình trong dục bồn, hắn chưa từng nghĩ đến vẫn có thể gặp người "cùng quê". Còn tưởng hắn là người duy nhất xuyên qua thế giới này.

5 canh giờ trước...

Trưa trời nắng gắt, những tia nắng chói mắt khiến người dễ dàng mệt mõi, không ai dám ngẩn đầu lên. Nhưng có ai có thể ngờ đến trời đang nắng như vậy…

“ào…ào..!!”

Muốn mưa là mưa, mưa như trút nước, ào ạt như thác lũ…

“nếu lúc nãy tỷ chịu mua dù , thì..” Đại Mao khó chịu ca cẩm, chỉ có mấy đồng mà bà chủ của hắn cũng tiết kiệm , thật đáng nể.

“lãi nhãi cái gì, còn không tìm chổ trú mưa...” Mạc Tuệ Tâm bực bội, ai biết được trời đang đột nhiên chuyển mưa, mấy đồng không phải là ngân lượng sao.

“mẫu thân ! đằng kia có cái đình..” Mạc Tư Bảo hớn hở chỉ tay về phía đình.

“Mạc Nương ! hình như trong đình có người..”

“mặc kệ, cái đình to như vậy, chẳng lẽ của mình hắn…mau vào trong..”

Nhưng ông trời quả trêu ngươi, giữa lúc này thì…

"bịch..! bịch..!"

Có mười mấy tên hắc y nhân chắn ngay trước mặt , nhìn họ sát khí đằng đằng giơ cao thanh đao, mọi người không còn giữ được bình tĩnh.

“Đại Mao ! người quen của ngươi sao..” Mạc Tuệ Tâm nhìn thấy nhiều người như vậy, không chỉ tay mà chân đều run rẫy.

“…” Đại Mao ngay cả mở miệng cũng không dám, chỉ lắc đầu lia lịa.

“Mẫu thân ! bạn của người sao..” Mạc Tư Bảo cả người cứng ngắt chỉ có tay là cử động, nắm chặt lấy y phục của Mạc Tuệ Tâm.

“các vị đại hiệp ! chắc..chắc có hiểu lầm, chúng tôi không phải người mà các huynh cần tìm ...chúng ta đi thôi, đừng cản trở các vị đại hiệp đây tìm người..” Khiếu hài hước của Mạc Tuệ Tâm không đủ để giữ mạng nàng lúc này, thật tội nghiệp đám sát thủ vẫn tiến tới.

"xoẹt..!!!" vô số thanh đao chỉa về phía Mạc Tuệ Tâm khi nàng vừa kéo Đại Mao và Mạc Tư Bảo đi.

"bọn ta rất chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không tìm lầm người.."

"mẫu thân ! đã bảo người ra ngoài đừng quá hung dữ, để đắc tội với người khác, tốt rồi... bây giờ họ thuê luôn cả sát thủ lấy mạng người.."

“tên tiểu tử ! ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta làm gì mà đắc tội với ai, chắc chắn là ngươi bên ngoài trêu ghẹo nữ nhi người ta…hu..u…ta còn trẽ đẹp như vậy mà phải chết rồi sao..” Mạc Tuệ Tâm khóc bù lu bù loa, phấn trang điểm dầy cợm trên mặt, vì nước mắt của nàng mà lem lúa, trông rất dọa người.

Nghe từ "trẽ đẹp" từ miệng Mạc Tuệ Tâm, mà đám sát thủ phải kìm nén dữ lắm mới không đánh rơi đao. Không hiểu vì sao nữ nhân kia lại bỏ ra ngàn lượng vàng để thuê họ giết cái bà thím già xấu xí này.

“các ngươi cũng vì ngân lượng mà đến, đây là tất cả ngân lượng của ta, các người lấy hết đi..” Tiền đi liền khúc ruột, nhưng mạng vẫn quý hơn. Mạc Tuệ Tâm đau lòng móc ngân lượng ra, hào sảng lên tiếng.

“bọn ta không cần ngân lượng..”

“mẫu thân ! bọn họ không vì tài, chẳng lẽ vì sắc..”

“Sắc..!” nhìn tới nhìn lui, ở đây chỉ có nàng là nữ nhân. Mạc Tuệ Tâm bị Mạc Tư Bảo hù dọa sợ đến mặt mày tái mét.

“hu..u…!!! ta biết mình xinh đẹp động lòng nhưng chắc chắn không phải là khẩu vị của các vị đại hiệp đây ….đúng không..” hai tay chắn trước ngực, thủ thế phòng bị.

“ngươi yên tâm, bọn ta chọn nữ nhân cũng có tiêu chuẩn..”

“đừng nói nhãm nữa, mau nộp mạng..”

Đám sát thủ cầm đao xông thẳng vào Mạc Tuệ Tâm và Mạc Tư Bảo xuống tay không hề thương tiếc. Hai mẫu tử không chỉ chạy loạn xạ mà còn la hét ầm ĩ.

“á..á..!! cứu mạng..”

“cứu mạng..ng..”

Dinh Hạo thân nằm trên ghế đá dài, đang suy nghĩ làm sao vào thành mà không kinh động đến tai mắt của Lăng Thiên Phong.

Nhưng ầm ĩ như vậy , hắn không muốn cũng phải tỉnh dây, vừa nhìn thấy Mạc Tư Bảo thì hắn vô cùng kinh ngạc. Nhưng thanh đao của hắc y nhân từ sau đâm xuống đã gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn.

Dinh Hạo tung cước đá bay thanh đao của hắc y nhân, xoay người ôm chặt lấy Mạc Tư Bảo. Đám sát thủ liền tập trung hết lực lượng tấn công một mình Dinh Hạo.

“zá..a..a..! xông lên...”

"bốp..!"

"bịch..!!!"

Giao đấu không bao lâu, mười mấy tên sát thủ đều nằm xếp lớp trên đất, người nào chạy được thì chạy, người nào không chạy được thì được đồng đội khiêng đi.

“wo..o..! thúc thúc người thật lợi hại..” Mạc Tư Bảo vui mừng nhãy cẩng lên, ôm chặt lấy Dinh Hạo.

Mạc Tuệ Tâm thì kinh ngạc không thôi, dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy Dinh Hạo, nhưng khuôn mặt này…

“thật quá giống..”

Mạc Tuệ Tâm lao đến bên cạnh Dinh Hạo. Tận mắt nhìn người mà nàng mến mộ nhiều năm, không phải trên ti vi hay trên báo chí, nàng không thể kìm nén được sự vui mừng.

“nàng nói ta giống ai..” Dinh Hạo nhìn thấy sự cuồng nhiệt của Mạc Tuệ Tâm, có chút đề phòng.

“giống với Dinh Hạo…”

Mạc Tuệ Tâm nói tới đây liền dừng lại, tại sao nàng quên mất đây là cổ đại không phải thế giới hiện đại. Nhưng nàng không ngờ trên đời lại có hai người giống đến như vậy.

Hai từ Dinh Hạo từ miệng nàng nói ra, làm cho Dinh Hạo vui mừng phải bật cười. Hắn không ngờ có thể gặp người cùng quê.

...............

“ào …o…!!!!”

Bọt nước tung tóe, văng ra khỏi dục bồn. Dinh Hạo không nghĩ hắn lại ngủ quên , vừa mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt cười đến rạng rở của Mạc Tư Bảo.

“Dinh thúc thúc ! thúc đang nghĩ gì..” Mạc Tư Bảo không chỉ châm nước giúp cho Dinh Hạo tắm, còn giúp hắn chà lưng.

“Ấm….m…!!”

Dinh Hạo xoay người kéo ngã Mạc Tư Bảo vào dục bồn, đứa trẽ này thật đáng yêu, dù hắn vẫn chưa có cơ hội gặp chúng, nhưng hắn biết con của hắn nhất định cũng sẽ đáng yêu như đứa trẽ này.

Dinh Hạo và Mạc Tư Bảo chơi đùa đến quên cả giờ giấc…

Hắn rất thích Dinh Thúc thúc, một ngày nào đó hắn nhất định cũng sẽ lợi hại như Dinh thúc thúc, nếu người có thể là phụ thân của hắn thật là tốt.

………………….

Quay trở về sảnh lớn, cùng dõi theo Mạc Tuệ Tâm làm sao ứng phó với Tần Cương hống hách...

“cộp..! cộp..!”

Thân hình quyến rũ, dáng đi uyển chuyển lã lướt. Hắn thật rất tò mò dưới lớp son phấn lòe loẹt là một dung mạo thế nào. Khi Mạc Tuệ Tâm vừa đi tới, Tần Cương liền giơ "long chảo" ra kéo nàng vào trong lòng.

“Mạc nương ! sao lâu như vậy nàng mới ra..”

Mặc dù trang điểm dày đặc, nhưng hắn lại không ngửi thấy mùi son phấn thô tục trên người Mạc Tuệ Tâm, trái lại còn có mùi hương nhẹ nhàng của hoa mai..

“mùi hương trên người Mạc nương ...ta rất thích..”

“Tần công tử ! người khéo nói đùa, chẳng lẽ công tử lại có hứng thú với một đại thẩm như ta..”

Mạc Tuệ Tâm khóe léo mà đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục trên người “tên háo sắc đáng ghét, một ngày nào đó bổn cô nương sẽ cho ngươi biết tay..”

Dù có chút hụt hẫng, nhưng hắn vẫn không quên mục đích chính hôm nay đến đây là gì…

“ vũ cơ xinh đẹp của nàng đâu, bệnh hết rồi sao...không thấy ai ra biểu diễn…”

“Tần công tử ! người đừng nóng vội, ca vũ sắp bắt đầu..” Mạc Tuệ Tâm nhỏ giọng.

Có hai loại người không nên chọc một là tiểu nhân hay là người quyền thế, trùng hợp tên khốn Tần Cương này có cả hai. Đại Mao vội vã đi tới, không biết hắn to nhỏ gì với Mạc Tuệ Tâm, mà tâm tình của nàng trở nên rất vui vẽ.

“bốp..! bốp…!”

Sau hai tiếng vỗ tay của Mạc Tuệ Tâm thì dãi lụa màu trắng trên khán đài chầm chậm kéo lên. Vũ Khúc chính thức bắt đầu.

Tiếng trống tiếng nhạc và vũ khúc của mỹ nhân như nguyện vào nhau. Nam nhân nhìn không chóp mắt, đôi mắt tham lam dán chặt vào thân hình kiều mỹ đang uốn éo cũa mỹ nhân trên khán đài.

Không phải họ muốn so sánh nhưng kỹ thuật múa của những vũ cơ ở đây còn đẹp hơn rất nhiều so với những cô nương ở hai kỹ viện lớn nhất trong kinh thành là Phù Dung lầu, và Quốc sắc thiên hương lầu. Nghe đồn đều do Mạc Nương dạy, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Nương múa bao giờ...

"hay lắm..!”

“bốp..bốp…”

Những tràng pháo tay giòn giã, liên tục vang lên từ dưới khán đài, khi các vũ cơ kết thúc màn trình diễn đẹp mắt.

“đứng lại đó..”

Khi các vũ cơ chuẩn bị lui vào trong thì Tần Cương bất ngờ đứng dậy, lớn tiếng ngăn lai.

“Mạc nương ! ngày nào ta cũng đến đây ủng hộ tửu lầu của nàng, nàng có thể bảo Khấu Nhi mời rượu bổn công tử..”

Hắn còn tưởng Khấu nhi là người của Kỳ Giai Phi Vân, nhưng hóa ra không phải, tên đó chỉ là thích lo chuyện bao đồng. Nếu không thì Kỳ Giai Phi Vân đã không để nữ nhân của mình làm một ca cơ mua vui cho nam nhân, đã vậy tại sao hắn phải từ bỏ Khấu nhi xinh đẹp.

“Tần công Tử ! đây là Tửu lầu không phải kỹ viện, Khấu nhi cũng không phải là kỹ nữ thanh lâu, nếu muốn uống rượu Mạc nương có thể hầu ngài..” Mạc Tuệ Tâm đối đáp nhanh nhẹn, rồi nháy mắt với Khấu nhi.

" Khấu nhi muội vào trong đi.."

“đâu có dễ như vậy..”

“vèo..!!!”

Khi Khấu nhi vừa xoay lưng thì Tần Cương đã phi thân bay thẳng lên đài cao, nắm chặt lấy tay Khấu nhi không buông.

“Khấu nhi ! nàng càng ngày càng xinh đẹp, thử hỏi bổn công tử làm sao quên nàng đây..”

Tần Cương không chỉ nói còn giơ tay động thủ, cưỡng hôn Khấu nhi trước mặt bao nhiêu người.

“Á..á…!!!”

“ngươi…ngươi.. mau buông ra..”

Khấu nhi bị Tần Cương làm cho hoảng sợ, nàng la hét ầm ĩ. Bên dưới Mạc Tuệ Tâm cũng muốn lao lên, nhưng bị đám thuộc hạ của Tần Cương cản lại.

Quan khách xung quanh cũng lắm kẽ có quyền thế nhưng không có ai đứng ra lên tiếng nói giúp, thậm chí còn vô cùng im lặng, đơn giãn vì họ muốn xem kịch vui.

Thế nên chỉ có mổi mình Mạc Tuệ Tâm độc diễn…

“Tần công tử ! thân là công tử của Hình bộ đại nhân, lại cưỡng ép dân nữ biết pháp mà phạm pháp… nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tần đại nhân..” tiếng nói trong trẽo êm tai, nhưng nội dung thì khiến người ta nhức nhói.

"Tần đại nhân là vị quan chính trực được nhiều người kính trọng, những chuyện ngươi đang làm... sẽ hủy hoại thanh danh của Tần đại nhân, ngươi không cảm thấy có lỗi với phụ thân mình sao.."

Tần Cương tạm thả Khấu nhi ra, hắn nhìn Mạc Tuệ Tâm bên dưới với ánh mắt giễu cợt…

“Mạc nương ! nàng lo lắng cho danh tiếng phụ thân ta như vậy, khiến ta rất hiếu kỳ về quan hệ của hai người, chẳng lẽ…”

“nàng là nhân tình của phụ thân ta..”

Những lời nói khiếm nhã của Tần Cương không làm cho Mạc Tuệ Tâm cảm thấy khó xử, trái lại làm cho một người vô cùng khó chịu…

“Nghiệt tử ! ngươi còn muốn làm xấu mặt lão phu đến bao giờ đây..”

Tần đại nhân từ trên lầu đi xuống, mặt mày đen xì đầy oán khí, lão tức giận chỉ tay về phía Tần Cương, quát mắng thậm tệ.

“không phải hôm nay người đến Dịch quán gặp Thần vương, sao lại có mặt ở đây” Tần Cương không ngờ đến phụ thân hắn sẽ đến những nơi như thế này. Từ trên kháng đài hắn cũng phải trèo xuống…

“phụ thân..!” Tần Cương nhìn thấy Tấn đại nhân mặt mày đã xanh mét

“ha..a..! Tần Cương lần này ta xem ngươi chết như thế nào..” Mạc Tuệ Tâm thì cười đến khoái chí, thật ra nàng đã biết Tần đại nhân đang ở trên lầu, tất cả đều là Đại Mao nói cho nàng biết. Nếu không nàng đã không ca tụng lão như vị thánh.

“tại sao lão phu lại có đứa con như ngươi..”

Tần đại nhân nhìn thấy Tần cương lữa giận đã cuồng cuộng, tức giận giơ tay lên tát vào mặt của Tần Cương. Mạc Tuệ Tâm cũng vô cùng mong đợi đến giây phút này.

Nhưng giữa lúc cao trào…

“Tần đại nhân ! ở đây có rất nhiều người..”

Tần đại nhân vì quá tức giận mà không để ý đến hình tượng, bây giờ lão mới phát hiện tất cả ánh mắt đang nhìn lão, vội thu tay lại.

“Thần vương gia nói đúng, lão phu thật quá hồ đồ..”

“vậy lão phu xin phép cáo từ ..”

Tần đại nhân nghe thấy hữu lý, lập tức phất tay áo bỏ đi không quên kéo theo Tần Cương.

"còn đứng đó .."

"dạ phụ thân..." Tần Cương cuống cuồng chạy theo sau.

Khi lướt qua người của Mạc Tuệ Tâm, lão liền nỡ nụ cười thân thiện, những lời tán thưởng ca tụng của Mạc Tuệ Tâm khi nãy lão đều nghe hết, nên sinh ra hảo cảm.

Mạc Tuệ Tâm gượng cười đáp lại, tim thì đập nhanh hồi hộp, hai tay đều đổ mồ hôi. Những biểu hiện kỳ lạ này đương nhiên không phải vì Tần đại nhân, mà là vì vị vương gia tuấn mỹ trước mặt.

“ông trời ! có cần trùng hợp đến vậy không, bao nhiêu chổ hắn không đi, lại chọn trúng tửu lầu của nàng mà đến...nếu để hắn bắt được nàng chắc chắc sẽ đưa nàng trở về hoàng cung, nàng không đời nào để chuyện đó xảy ra...”

Mạc Tuệ Tâm chỉ muốn chuồn thật nhanh, nhưng hắn lại đang đi đến trước mặt nàng.

Khi nãy ở trên lầu cùng Tần đại nhân, nghe được giọng nói thật trong trẽo cảm thấy rất hiếu kỳ, về nữ nhân này, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đầy son phấn của Mạc Tuệ Tâm thì đã nãy ra cảm giác chán ghét.

“Thần vương ! đi thôi..”

Giọng nói lạnh băng này chính là của Kỳ Giai Phi Vân, nhưng từ đầu hắn chỉ nhìn mỗi Khấu nhi trên khán đài. Không phải là tha thiết đắm say mà là tức giận khó chịu…

Hắn không ngờ gặp lại nàng ở đây, giúp nàng chuộc thân, cho nàng ngân lượng. Nhưng nàng lại sa đọa đến đây mua vui cho đám nam nhân háo sắc, lại ăn mặc hở hang.

Khấu nhi đương nhiên cũng nhận ra hắn, nàng rất vui muốn xuống chào hỏi hắn, nhưng chưa gì tên Kỳ Giai Phi Vân đã đi ra tới cửa.

“Mẫu thân ! người xem…có phải Dinh thúc thúc đã tuấn tú hơn trước…”

Mạc Tư Bảo từ bên trong đi ra, chưa kịp nói xong đã bị Mạc Tuệ Tâm kéo sát lại , ôm chặt vào trong người…

“nàng không thể để hắn nhìn thấy Tư Bảo của nàng, Tư Bảo là báo vật của riêng nàng, nàng không muốn ai cướp nó đi..”

Ở tửu lầu mà lại nghe thấy giọng nói của trẽ con, cảm thấy rất kỳ lạ nên Lạc Tư Doanh liền quảnh đầu lại…

Nhìn thấy Mạc Tuệ Tâm đang ôm chặt Mạc Tư Bảo, không biết có phải hắn quá đa nghi, nhưng hắn lại có cảm giác nữ nhân này rất sợ hắn…

Nhìn Lạc Tư Doanh đi khỏi, Mạc Tuệ Tâm mới thở phào buông thả Mạc Tư Bảo ra.

“mẫu thân ! người lại bị sao nữa rồi..”

“mẫu thân không sao..”


Hoàng cung Lăng Thiên quốc…

Mặt trời lên cao, những tia nắng chói chang đang rọi chiếu khắp hoàng cung. Vẫn rộng lớn, uy nghi như năm nào...

“các vị đại nhân ! có chuyện bẩm tấu, không chuyện bãi triều..” Giọng nói cao lãnh của Quế công công từ trên cao vọng xuống..

Lăng Thiên Thần nhìn chúng bá quan vẫn giữ yên lặng, nên nóng lòng kết thúc buổi thượng triều, vừa định đứng dậy…

“Khải tấu hoàng thượng ! ngôi vị thái tử nhiều năm bỏ trống, tránh cho lòng dân không yên, xin hoàng thượng sớm sắc phong thái tử..”

“xin hoàng thượng sắc phong thái tử..”

“sắp phong thái tử…”

Một vị đại thần bước ra, hàng chục vị đại thần nói đuôi nhau. Lời nói khẩn thiết cầu xin vang vọng khắp đại điện. Lăng Thiên Thần đứng lại, lướt nhìn khắp triều thần.

“trẫm vẫn còn khỏe mạnh, chuyện sắc phong thái tử, đợi vài năm nữa hãy tính…bãi triều..” Lăng Thiên Thần lạnh lùng phất tay bỏ đi.

“bãi triều..” Quế công công lớn tiếng hô to, rồi cũng đi theo sau Lăng Thiên Thần, những tiểu thái giám cũng nối đuôi phía sau..

“hoàng thương..."

“hoàng thương.. ng..!!”

Trên dưới bá quan văn võ đang quỳ sát đất, nhìn theo bóng lưng của Lăng Thiên Thần khổ não kêu gào....


Chiêu vương cung

Tú Nương sau khi châm trà cho Đông Phương Thu Khuê và Lăng Thiên Thần thì lập tức lui ra ngoài, ngay cả Quế công công cũng đi ra.

Lăng Thiên Thần đang mệt mõi nằm trên ghế dài, nhắm mắt định thần. Còn Đông Phương Thu Khuê đang giúp hắn xoa bóp đầu.

“hoàng thượng ! người có tâm sự..” Đông Phương Thu Khuê vừa xoa bóp vừa lên tiếng.

“buổi thượng triều sáng nay, đám đại thần đó lại đem chuyện sắc phong thái tử ra nói...thật là đau đầu.." Lăng Thiên Thần thở dài lên tiếng

“nếu Ngạo nhi có thể nhanh chóng trưởng thành thì quá tốt..”

“hoàng thượng ! người muốn sắc phong Ngạo nhi làm thái tử..” Đông Phương Thu Khuê bất ngờ dừng động tác, sửng sốt lên tiếng.

“không được sao..” Lăng Thiên Thần mỉm cười nhìn Đông Phuơng Thu Khuê, đứa trẽ này tuy tuổi nhỏ nhưng rất có thiên bẩm, thông minh hiểu chuyện.

“nhưng còn Ninh vương..”

“Phong nhi lòng dạ thâm sâu khó đoán, trẫm không yên tâm giao ngôi vị hoàng đế cho hắn..”

Đông Phương Thu Khuê có chút lo lắng, nhiều năm rồi thế lực của Ninh vương ngày một lớn mạnh, nếu biết ý định này của hoàng thượng hắn sẽ tha cho Ngạo nhi sao, Hàn nhi của nàng đã mất, nàng không muốn những đứa cháu của nàng rơi vào nguy hiểm.

Lăng Thiên Thần không phải không biết nổi lo của Đông Phương Thu Khuê.

“nàng không cần lo lắng, trẫm tự có dự tính..”


Ninh vương phủ.

Đại sảnh…

“ha..ha…!!”

Tiếng cười nói rộn ràng, bên dưới hai hàng ghế chật kín khách ngồi, phục quan chói mắt của các vị đại thần.

“ vương gia! hai ngày nay ngươi không lên triều, người phải giữ gìn sức khỏe Lăng Thiên quốc không thể thiếu người..”

“đa tạ các vị đại nhân quan tâm..”

Lăng Thiên Phong,bộ dáng vẫn anh tuấn như xưa nhưng theo thời gian đã tăng thêm vài phần chững chạc, uy thế dù chỉ mặc bạch y đơn sơ.

Sau buổi thượng triều vừa rồi, đám đại thần quan phục còn chưa thay, chưa kịp trở về phủ đã chạy đến Ninh vương phủ, bợ đở lấy lòng Lăng Thiên Phong.

“hạ quan thật không hiểu, hoàng thượng sao vẫn chưa lập ngài làm thái tử, nhiều năm nay ngài đã giúp hoàng thượng giãi quyết rất nhiều việc lớn nhỏ, nên lập ngài làm thái tử từ lâu mới đúng.."

“đúng vậy ! ngoài Ninh vương ra không còn ai thích hợp với ngôi vị thái tử...”

“các vị đại nhân quá lời, bổn vương chỉ làm tròn chức trách được giao, không dám nhận công..” Lăng Thiên Phong đặt tách trà xuống, mỉm cười đạo mạo nhìn họ.

“Ninh vương ! là do ngài quá khiêm tốn…”

Lăng Thiên Phong đương nhiên nhận ra tấm lòng của đám "nịnh thần" này, dù không thích thú nhưng hắn đang cần đến sự ủng hộ, đành miễng cưởng tiếp chuyện.

“cũng không còn sớm, hạ quan xin phép cáo lui..”

“hạ quan cũng không làm phiền ngài nghĩ ngơi..”

Chưa tới nữa canh giờ sau thì đám người đó đã lần lượt đứng dậy, sau khi nhìn thấy họ đi hết thì Tiểu Thanh Tử mới lên tiếng.

“vương gia ! bọn người này đúng là gió thổi chiều nào nghiên chiều đó, trước đây khi tể tướng còn làm quan, thì họ ngày nào cũng đến phủ tể tướng nịnh hót, không bao giờ thấy họ đến Ninh vương phủ , bây giờ lại quay sang lấy lòng người, người nên cẩn thận..”

“ngươi yên tâm, bổn vương vốn không để bọn ruồi bọ đó vào trong mắt, nhưng lúc này bổn vương vẫn cần đến sự ủng hộ của họ..”

Lăng Thiên Phong nâng tách trà lên thưởng thức, nhớ đến nổi lo nhiều năm, như một căn bệnh lâu năm thỉnh thoảng vẫn trở chứng..

“đã có tin tức gì của hắn..”

“vương gia ! có lẽ Hạo vương thật đã chết, nếu không tại sao lâu như vậy chẳng có tin tức gì…” Tiểu Thanh Tử cảm thấy vương gia của hắn đã quá lo xa

Chuyên này Lăng Thiên Phong hắn cũng đã từng nghĩ, bảy năm không phải là ngắn, nếu tên đó còn sống, nhất định sẽ quay về đây tìm hắn báo thù, nhưng mà..

“một ngày chưa nhìn thấy xác hắn, bổn vương vẫn không thể yên tâm, hắn như khắc tinh trong đời bổn vương..”

Còn nhớ bảy năm trước vì không thể nào tìm thấy xác của tên Lăng Thiên Hàn đó, hắn đành tìm một thi thể có hình dáng tương đồng, giã làm Lăng Thiên Hàn để đánh lừa thiên hạ.

“vương gia ! vừa rồi có một tên hành khất đến phủ của Huệ vương, muốn gặp mặt tứ gia..”

“hành khất...diện mạo hắn ra sao..”Lăng Thiên Phong cảm thấy có chút hiếu kỳ

“nhìn không rõ, sau khi biết Tứ gia không có trong phủ thì hắn đã bỏ đi..”

“ngươi mau đi điều tra lai xem lịch của tên hành khất đó…”

“ thuộc hạ sẽ đi làm ngay..”

Tiểu Thanh Tử cúi người nhận lệnh, vừa đi rời đi thì Tử Dực hối hã đi vào, lập tức hành lễ với Lăng Thiên Phong…

“ tham kiến vương gia..”

“Tử Dực ! có chuyện gì..”

“ là việc sắc phong thái tử, thuộc hạ vừa nghe được…”

Bên ngoài đang yên bình tĩnh lặng không tiếng động lạ phát ra , thì..

“choang..ng…!!”

Âm thanh đồ đạt vỡ nát từ trong đại sảnh vọng ra.


Sáng ngày hôm sau..

Trời mới tinh sương, khách trong tửu lầu Mạc Tỷ cũng không quá đông, nhưng lại có tiếng người inh õi, hét la..

“đã sảy ra chuyện gì...” Tam Mao hốt hoảng chạy đến đở lấy hai người bị thương

Đại Mao và Khấu nhi hai người từ trên xuống dưới đều thương tích đầy mình, bầm dập đáng thương ...

“Tam Mao ! Mau đi gọi đại phu.. ” MạcTuệ Tâm lớn tiếng hối thúc Tam Mao bên cạnh

"dạ..a..!!" Tam Mao lập tức chạy như bay ra khỏi Tửu lầu

“Mạc Nương ! hai mươi vòi Trúc Diệp Thanh của ông chủ Tiềm thì sao, hôm nay phải giao đúng hẹn.."

Câu hỏi của Nhi Mao chính là vấn đề nan giãi khiến Mạc Tuệ Tâm đau đầu..

Từ trước đến giờ công viêc giao rượu đều do Đại Mao làm, nay hắn bị thương phải làm sao đây, Nhị Mao và Tam Mao ít khi ra ngoài không rành đường xá, nhưng họ đi rồi thì ai phục vụ trong tiệm đây.

“để huynh..” giọng nói cao lãnh từ trên lầu vọng xuống

Dù sao hắn cũng không thể ăn không ở không mãi , cũng nên làm chút chuyện cho người ta. Dinh Hạo từ trên lầu đi xuống như một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, Mạc Tuệ Tâm mừng rỡ lên tiếng.

“Dinh đại ca !”


Khổng gia

Mặt trời đứng bóng, trưa hè đang yên tĩnh nhưng phủ dệ của Khổng gia lại rất náo nhiệt, gia đinh chạy ngược xuôi, tấc bật tìm kiếm.

“mau bắt tên tiểu tử đó cho lão phu…” Khổng lão sư một tay ôm trán, mặt mày nhăn nhó, cao giọng lớn tiếng.

“dạ...! lão gia…”

Mấy tên gia đinh nhìn thấy cái trán sưng một cục to tướng của Khổng lão sư mà không nhịn được cười, nhưng vẫn phải kìm nén.

Lão, trong kinh thành lão cũng có tiếng tăm. Con cháu thế gia, thậm chí cao quan trong triều cũng gữi con em đến cho lão dạy, vậy mà tên tiểu tử đó chỉ là con của một dân phụ, dám nhiều lần xấc xược với lão.

“mới vừa rồi còn ở đây..chạy đâu mất ..”

“mau qua đó tìm thử xem..”

Đám gia đinh nhà Khổng lão sư, chạy lăng xăng giữa trời nắng rồi dừng lại trước…

Dịch quán

Trước cửa lớn là một nam tử đang chỉ tay ra lệnh, xe ngựa mấy chiếc bên ngoài, và một đám nô tài đang tất bật chuyển đồ, từ trên xe xuống…

“khiêng tất cả vào trong..”

“dạ..”

Từng cái rương to lớn trên xe ngựa, lần lượt được kéo xuống…

“sao lại nặng như vậy..” hai tên nô tài khiêng đến rương cuối cùng trên xe ngựa, thì cảm thấy so với với những rương trước thì nặng hơn rất nhiều…

“mặc kệ, khiêng vào trong thôi..”

..........................

Bên trong phòng.

Trên bàn ngập tràn thức ăn, cao lương mỹ vị, nhưng người nào đó lại không có tâm trạng và thời gian để thưởng thức.

“khiêng vào..!!”

Từng chiếc rương một cẩn thận, được đặt vào trong phòng của Lạc Tư Doanh, có đến chục cái rương to tướng, sau đó đám gia đinh lần lượt đi ra ngoài.

“vương gia ! tất cả là tài sản thuộc hạ đã tịch thu được từ tay bọn tham quan Mạc Bắc …” Nếu không phải vì vương gia còn ở đây, thì số tang vật này đã chuyển về Mạc Y quốc từ lâu.

Mạc Bắc tuy thuộc về Mạc Kỳ quốc, nhưng lại rất gần với kinh thành Lăng Thiên quốc, nên việc vận chuyển không gặp khó khăn.

“còn đây là chứng cớ nhận hối lộ của bọn chúng, mời người xem qua…” tên thuộc hạ cung kính dâng quyển số lên cho Lạc Tư Doanh.

Mắt lướt nhìn những con số dài ngoằng và một vài cái tên quen thuộc, tâm tình của hắn hưng phấn lên rất nhiều.

“thật quá tốt…”

“ngươi đi chuẩn bị , ngày mai chúng ta sẽ trở về Mạc Y quốc..”

“Vương gia ! chúng ta không tiếp tục tìm Tứ công chúa sao..” thuộc hạ nghe thấy vô cùng kinh ngạc

Hắn từng rất khâm phục sự trung thành của Thần vương. Hoàng thượng mất con, mà người sốt ruột nhất lại là vương gia nhà hắn, tìm từ Nam đến Bắc. Trong bảy năm nay chỉ cần nghe nói ở đâu có người giống với Tứ công chúa thì ngài lập tức đến ngay.

Hai tháng trước bọn họ còn đang ở Mạc Bắc giãi quyết bọn tham quan, nhưng vừa được tin ở Lăng Thiên quốc, có người nhìn thấy Tứ công chúa thì vương gia bỏ hết mọi công vụ một mình đến đây.

“không cần nữa..” Lạc Tư Doanh mỉm cười lắc đầu, bảy năm đã quá đủ, có lẽ hắn và nàng ta thật sự không có duyên.

“còn những bức họa này..” hắn vì những bức họa này mà chạy đôn chạy đáo, nhờ danh sư họa lại.

“bỏ đi..bổn vương muốn tắm, ngươi đi chuẩn bị nước cho bổn vương..”

“dạ vương gia..”

Lạc Tư Doanh nói xong, liền xoay người đi ra sau bức bình phong.

“đẹp như vậy mà bỏ đi thật đáng tiếc, thôi kệ cứ tạm cứ giữ lại, phòng khi vương gia đổi ý...” tên thuộc hạ vui vẽ đi ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho Lạc Tư Doanh.

Sau khi trúc bỏ xiêm y Lạc Tư Doanh bước vào dục bồn, và nhắm mắt định thần…

“Mạc Tuê Tâm”

Ba chữ này ngày đêm hắn đều nghĩ đến nhưng cũng thật buồn cười, ngay cả dung mạo nàng thế nào hắn cũng không biết, chỉ có hình xăm hoa mai trên người nàng, hắn nhớ mãi không quên. Quan hệ của họ tột cùng là gì…

Nếu nói họ quen biết thì họ chưa từng gặp qua, còn nói họ không có quan hệ thì một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, hắn còn là nam nhân đầu tiên của nàng.

Ban đầu vì muốn minh oan cho Tuyết nhi nên hắn tìm nàng, sau đó là vì thánh chỉ hoàng thượng, nhưng bảy năm trôi qua, hắn vẫn tìm nàng là vì sao…

“ào..o..!!”

Nước ấm chầm chậm được đổ vào dục bồn, người bước vào cũng nhẹ nhàng không tạo ra bất cứ âm thanh náo động nào.

“xoa bóp vai cho bổn vương..”

Lạc Tư Doanh thả hồn cảm thụ dòng nước ấm áp đang lan tỏa xung quanh cơ thể hắn thật thư thái. Cảm giác nhẹ lâng dễ chịu từ bàn tay của người xoa bóp mang lại, nhưng sự mềm mại này không giống với bàn tay thô ráp của nam nhân nên có, Lạc Tư Doanh lập tức xoay người lại.

“là nàng..”

“vương gia ! để thiếp hầu hạ chàng..”

“xoạt..!!!”

Mỹ nhân xinh đẹp, suối tóc đen huyền và bạch y trắng tinh khiết, và khói nước chập chờn, khiến cho vẽ đẹp của nàng thêm phần liêu trai mờ ảo.

Từng kiện y phục được cởi ra tới khi cơ thể kiều diễm động lòng người, hoàn toàn được phô bày không chút che đậy, nàng nâng đôi chân ngọc lên bước vào dục bồn.

Bàn tay mềm mại cầm lấy một chiếc khăn, “sờ soạn” khắp người của Lạc Tư Doanh, từ trên xuống dưới, tất cả cổ vai ngực và bụng đều được nàng lau chùi một cách tĩ mĩ chậm rãi, hành động có tính khiêu chiến này đã khơi dậy ngọn lữa dục trong người của Lạc Tư Doanh.

Đôi mắt của hắn cũng sáng lên vì nhục dục, mỹ nhân xinh đẹp không mặc gì đang lượn lờ trước mắt, nếu không có phản ứng thì hắn chắc chắn không phải nam nhân.

Cũng rất lâu, hắn không chạm vào nữ nhân, nếu không phải cần người phát tiết dục vọng hắn nhất định không tìm đến họ. Vừa lúc tâm tình hắn đang không được vui, mỹ nhân này đến thật đúng lúc.

Lạc Tư Doanh mỉm cười, đưa tay cầm lấy một bên tuyết lê no đủ của mỹ nhân, vuốt ve xoa nắn.

“Ưm..m..!!”

Khoái cảm ập đến mỹ nhân đánh rơi cả khăn. Hai tay đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn. Ưởn ngục mặc hắn chơi đùa.

Nàng đang chờ đợi đợt sóng tình tiếp theo, và nhắm mắt hưởng thụ cảm giác vuốt ve của hắn mang lại, hai bên ngực đều bị người ta nhào nắn, đỉnh hồng cũng bị hắn miết chặt.

Giữa lúc xuân mang lưu luyến, sóng tình như thác lũ thì…

“vèo..o..!”

Phải khen là sức cảnh giác của Lạc Tư Doanh rất cao, hai mắt của Lạc Tư Doanh liền trở nên rực sáng, khi phát hiện một bóng đen xẹt ngang qua.

“có trộm…”

Lạc Tư Doanh vừa kinh hô thì….

“choang..ng…!”

Tên trộm hoảng sợ bỏ chạy, mà quơ đổ mọi thứ trên bàn. Tiếp theo..

“ầm..mm..!”

Cả đám cao thủ bên ngoài đã tông thẳng cửa vào, tất cả đều trưng bày bộ mặt hình sự, gươm đã tuốt ra khỏi vỏ, trên mặt chỉ có một chữ “Sát” , chỉa thẳng về đối tượng tình nghi.

Nhưng …

Đối tượng tình nghi này cũng thật lợi hại, thuộc hạ của Lạc Tư Doanh vừa nhìn thấy hắn, như bị điểm huyệt, đứng yên không nói được câu nào.

Lữa dục trong người vừa bị dập tắt thì lữa giận lại nổi lên. Lạc Tư Doanh tức giận khoác áo ra ngoài, khắp người vẫn còn thấm nước.

“là tên trộm nào to gan như vậy...dám đến chổ bổn vương trộm đồ, thật chán sống...”

Tiếng rống giận của Lạc Tư Doanh đã đánh thức đám thuộc hạ, đồng dạng khó xử. Bọn họ nhìn Lạc Tư Doanh rồi nhìn sang đối tượng tình nghi rồi lại nhìn Lạc Tư Doanh, cùng nhau lên tiêng…

“thật rất giống..”

“các ngươi bị sao, tên trộm đâu… ”

Lạc Tư Doanh khó hiểu không biết chuyện gì có thể khiến cho bọn thủ hạ máu lạnh của hắn phải run tay, hạ tầm mắt xuống nhìn đối tượng tình nghi, chưa tới hai giây thì phản ứng của hắn cũng giống hệt với đám thuộc hạ. Còn có phần kích động hơn, nói không nên lời…

“thúc thúc ! ta không phải trộm..”

Mạc Tư Bảo miệng còn đang ngậm miếng thịt, tay cầm cái đùi gà. Còn đang nhai rất khí thế, nhìn Lạc Tư Doanh. Bộ dáng không có chút tiền đồ.

Lạc Tư Doanh không thể nào giãi thích được cảm xúc lúc này của hắn là như thế nào, khuôn mặt dù lem luốc dính toàn dầu mở nhưng từng đôi mắt đến cái mũi, thậm chí cả khuôn mặt của tên nhóc này giống hệt hắn, như một khuôn đúc.

Càng không lý giãi được hành động của bản thân, hắn cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tư Bảo, càng nhìn hắn càng cảm thấy hình ảnh của bản thân trên gương mặt của tên nhóc con này.

Nếu nói hai người không có huyết thống thì chẳng ai tin, nhưng bản thân Lạc Tư Doanh hắn biết tên nhóc này không thể nào là con trai hắn được, vì hắn chưa bao giờ để cho bất kỳ nữ nhân nào có cơ hội sinh con cho hắn.

Trừ một lần duy nhất bảy năm trước, hắn trúng xuân dược không kiềm chế được bản thân, nhưng trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy.

Đám thuộc hạ nhìn đến rối mù, họ chưa thấy biểu cảm kỳ lạ này của vương gia. Mỹ nhân nhìn thấy Mạc Tư Bảo càng thêm tức giận hai tay xiết chặt.

“Chết..! vương gia người xem ..” Tên thuộc hạ mặt mày hoảng hốt, khi nhìn thấy quyển sổ quen thuộc đang nằm trên đất, đưa cho Lạc Tư Doanh.

Lạc Tư Doanh cầm lấy quyển sổ ướt nhẹp lên, mở ra xem thì chữ bên trong đã bị nhòe , không thể nào nhìn ra, còn bị xé mất mấy trang.

“vương gia ! còn nữa…” thuộc hạ khóc không ra nước mắt, cầm tiếp mấy tờ giấy đang đựng xương gà trên bàn, không cần nghĩ cũng biết là từ quyển sổ kia mà ra.

Lạc Tư Doanh nhìn chứng cớ mà hắn tìm kiếm như bọt bong bóng tan biến, tức giận nói không nên lời, quên đi việc tên nhóc này có diện mạo giống hắn, mà chỉ muốn…

“tên nhóc ! bổn vương hôm nay nhất định sẽ giết ngươi..”

Lạc Tư Doanh giận đến nghiến răng, một tay túm lấy áo của Mạc Tư Bảo, xách nó lên cao. Tiểu Bảo vùng vẫy đạp loạn xạ…

Đám thuộc hạ cũng bị hắn hù cho hết vía, bọn họ đều biết vương gia máu lạnh vô tình nhưng không phải tàn bạo đến mức giết cả một đứa trẽ chứ…

“thúc thúc ! thả ta xuống, mẫu thân ta sẽ đền cho thúc quyển khác, ở nhà ta có rất nhiều..”

Có cái gì ghê ghớm chỉ là một quyển sổ cũ kỹ, còn xấu hơn những quyển sổ nhóm lữa nhà hắn.

“đền…ngươi biết nội dung bên trong quyển sổ đó quan trọng thế nào, ngươi dám xé ra để đựng..đựng xương, ngươi chán sống..”

Lạc Tư Doanh tức đến muốn bóp chết cái tên tiểu tử này, còn dám mở miệng nói đền quyển khác cho hắn…

“chỉ là mấy con số, nếu thúc muốn ta có thể viết mấy quyển cho thúc, thúc đâu cần dữ như vậy..”

Mạc Tư Bảo vừa nói xong thì bầu không khí xung quanh liền lặng yên, Lạc Tư Doanh và mọi người đồng dạng đứng hình…

Nữa canh giờ sau…

“xong rồi ! thúc có thể kiểm tra…” Mạc Tư Bảo đặt cây bút xuống bàn, ngẩn đầu lên nhìn Lạc Tư Doanh.

Lạc Tư Doanh cầm tờ giấy lên xem, nhưng hắn chỉ lướt nhìn sau đó ném ra phía sau cho tên thuộc hạ..

“đi kiểm tra xem..”

Quan sát tên nhóc này hơn nữa canh giờ hắn càng thấy hiếu kỳ, thói quen cầm bút cũng như cử chỉ biểu cảm khi tên nhóc này viết chữ cũng rất giống hắn..

“vương gia ! hoàn toàn trùng khớp với tài sản mà chúng ta tịch thu được..”

Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Mạc Tư Bảo, với một đứa trẽ khoảng bảy tuổi, thì có thể biết được bao nhiêu chữ, nhưng tên nhóc này có thể viết hết gần nửa quyển sổ, còn không sai bất kỳ một con số nào. Khiến họ mở rộng tầm mắt.

“tên nhóc này ! chỉ cần xem qua một lần, đã có thể nhớ hết…thật không thể tin..”

“sao ngươi lại ở đây..”

“ta được khiêng vào đây, là từ trong rương chui ra..”

Lạc Tư Doanh liếc nhìn đám thuộc hạ hắn, từng người một đều cúi đầu tránh đi ánh mắt đáng sợ của hắn. Bọn họ làm sao biết trong rương có người…

"vậy..ngươi chui vào trong rương làm gì.."

"ta..ta.." Mạc Tư Bảo ấp úng lên tiếng,

“không nói cũng được, chỉ cần cho ta biết phụ mẫu ngươi là ai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp họ..."

"không được..không thể cho mẫu thân biết..." Mạc Tư Bảo nghe xong giựt nảy người.

Sáng nay do Khổng lão sư muốn đánh hắn nên hắn mới bỏ chạy. Hại cho Khổng lão sư vì đuổi theo mới té bị thương, nếu đễ mẫu thân biết chắc chắn người sẽ rất tức giận.

Nhìn tên nhóc này sợ đến phát khóc, hắn có chút đau lòng, xem tên nhóc này rất sợ mẫu thân đây....

"không muốn ta nói chuyện này cho mẫu thân ngươi cũng được, vậy nói cho ta biết phụ thân ngươi là ai..”

Lạc Tư Doanh chầm chạm nâng tách trà lên, càng nói chuyện với tên nhóc hắn lại càng thấy thích, có phải con trai của hắn sau này cũng đáng yêu như tên nhóc này, "Mạc Tư Doanh ngươi nghĩ đi đâu rồi..."

Chỉ cần không để cho mẫu thân biết chuyện này, thì việc gì hắn cũng có thể làm

“phụ thân ta là cầm thú..”

“phụt..t..t…!!!”

Nước trà trong miệng của Lạc Tư Doanh cũng phải phun ra, còn đám thuộc hạ đang đứng xếp lớp nhịn không được mà cười đến nội thương.

“ha..ha…!! cầm thú…phụ thân ngươi..tên Cầm thú thật sao..” người đứng kẻ ngồi, nhấp nhô như sống.

“tiểu tử ! ngươi đang đùa với bổn vương , cầm thú không phải là một cái tên, mà là ..”

Lạc Tư Doanh cũng cố gắng kìm nén để không bật cười, cảm thấy thương cảm thay cho người nào là phụ thân của tên nhóc này.

“sao lại không phải, mỗi lần có đại thẩm hay vị thúc thúc nào hỏi mẫu thân ta.... phụ thân của Bảo Bảo là ai, thì mẫu thân ta đều nói..” Mạc Tư Bảo tức giận cao giọng

“mẫu thân ngươi nói sao..” Lạc Tư Doanh nhìn thấy dáng vẽ như chú nhím nhỏ xù lông của Mạc Tư Bảo cảm thấy rất thích thú, muốn tiếp tục trêu đùa.

Mạc Tư Bảo không chỉ lập lại nguyên văn “bài vè” mà hắn nghe được từ nhỏ cho tới lớn, mà còn bắt chước hành động và biểu cảm của Mạc Tuệ Tâm.

“ầm…mm…!” Mạc Tư Bảo đậm tay xuống bàn, cái này là bắt chước hành động của Mạc Tuệ Tâm.

“đừng nhắc đến tên Cầm thú đó, bổn cô nương và hắn không có chút quan hệ..” hắn cao giọng lớn tiếng, bật người đứng dậy, giống hệt khẩu khí của Mạc Tuệ Tâm khi nói chuyện.

“là như vậy đó..” Mạc Tư Bảo diễn xuất mệt rồi, ngồi xuống bàn, cầm tách trà lên uống một hơi.

“ha..ha…!!”

Lạc Tư Doanh lúc này đã nhịn không được phải bật cười, không biết người mẫu thân như thế nào có thể dạy ra một tiểu tử thú vị như vậy..

“ha...ha...! thật là thú vị, mẫu thân ngươi tên gì..”

“Mạc Tuệ Tâm..”

Không gian như bị dừng lại sau giây phút Mạc Tư Bảo nói ra ba từ "Mạc Tuệ Tâm" nụ cười của Lạc Tư Doanh cũng biến mất, và đám thuộc hạ của hắn thì ngẩn ngơ nhìn nhau.

“đem bức họa đến đây ..”Lạc Tư Doanh chậm rãi lên tiếng, sắc mặt thì lạnh băng, cười như không cười .

“dạ vương gia..”

Thật may mắn nếu khi nãy hắn làm theo lời của vương gia đem bỏ bức họa đi thì tiêu, thần sắc của vương gia lúc này thật đáng sợ.

“vương gia… “ tên thuộc hạ cung kính, hai tay giao bức họa của Mạc Tuệ Tâm cho Lạc Tư Doanh.

“người này có phải mẫu thân ngươi..” Lạc Tư Doanh mở bức họa ra đặt trước mặt Mạc Tư Bảo.

Mạc Tư Bảo xem xét bức họa rất lâu, thật ra không cần phải lâu như vậy, chỉ cần lướt qua hắn đã biết người trong tranh là mẫu thân hắn. Nhưng điều làm hắn suy nghĩ tại sao bức họa của mẫu thân lại ở trong tay vị thúc thúc này, họ biết nhau…

Mẫu thân hắn tính tình xấu như vậy, ra bên ngoài không biết đắc tội bao nhiêu người, nhỡ như vị thúc thúc này là kẻ thù của mẫu thân thì nguy. Đánh chết hắn cũng không thừa nhận.

“người trong bức họa có quan hệ gì với thúc..”

“nàng ta là Tứ công chúa của Mạc y quốc..”

“Tứ công chúa..”

“Mẫu thân là công chúa..” nhìn chẳng có điểm nào giống. Nhưng sát khí từ người vị thúc thúc này thật đáng sợ, nếu hắn không nói liệu có ổn không...

Thật ra hắn không cần hỏi, vì từ ánh mắt của tên nhóc này khi nhin thấy bức họa, thì hắn đã dám chắc, người mà hắn tìm chính là mẫu thân của tên nhóc này. Điều mà hắn không ngờ đến tên nhóc này lại chính là con hắn.

“bây giờ, có thể nói cho ta biết.... mẫu thân ngươi đang ở đâu..”


Tửu Lầu Mạc Tỷ…

Bên ngoài quan khách la hét ầm ĩ, rất là kích động. Còn bên trong thì đứng ngồi không yên…

“đại phu ! chân của nàng ta có sao không..”

“hừmm..m !”

Mạc Tuệ Tâm lo lắng nhìn Khấu nhi đang ngồi trên giường, còn Tam Mao thì nóng lòng đi tới lui, Đại phu chao mày lắc đầu, chính là cảnh tượng trong phòng.

“ầm..m..!!”

Nhị Mao tông cửa chạy vào phòng, hớt ha hớt hải, cuống cuồng lên tiếng.

“Mạc Nương ! đám người bên ngoài đang la hét ầm ĩ, họ hỏi khi nào Khấu nhi có thể ra múa..”

Cách cửa vừa được mở ra, thì âm thanh “náo nhiệt” bên ngoài liền lọt hẳn vào trong…

“Khấu nhi… ! “

“Khấu nhi ... !”

“đóng cửa lại mau.” Mạc Tuệ Tâm gấp rút lên tiếng, hai tay đặt lên thái dương thật ồn chết nàng.

“ầm..m..!!” Cánh cửa liền được đóng sập lại.

“Mạc Nương ! tỷ nghe đó…” Nhị Mao lắc đầu

“Tuệ Tâm tỷ ! để muội ra ngoài, chân muội đã không còn đau, có thể nhảy múa được..” Khấu nhi không muốn khiến Mạc Tuệ Tâm khó xử, nàng gượng đau đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm..

“Á..á..!”

“Khấu nhi ! muội không sao chứ..” Mạc Tuệ Tâm nhìn thấy Khấu nhi ngã vội đến đở lấy nàng.

“chân cô nương đi lại còn khó khăn nói gì đến múa, ít nhất là nữa tháng... ta khuyên nàng nên hạn chế đi lại…”

Mọi người đến đây đa phần là xem ca vũ, nếu không có người ra múa góp vui thì đó chính là chuyện lớn….

“Khấu nhi ! muội nghe theo lời đại phu, nghỉ ngơi cho tốt vào..”

"nhưng mà.." Khấu nhi còn có chút không yên, muốn đứng dậy, lại bị Mạc Tuệ Tâm đặt xuống giường.

"không sao." Mạc Tuệ Tâm mỉm cười nhìn Khấu nhi

“Mạc Nương ! còn đám người bên ngoài thì sao, nếu không có ai ra múa, họ sẽ lật tung tửu lầu, tỷ mau nghĩ cách..” Nhị Mao nhăn nhó mặt mày, hối thúc Mạc Tuệ Tâm.

Chuyện đã đến nước này nàng đành liều vậy...

“đi thôi..”

……….

Bên ngoài…

“Khấu nhi đâu , lâu như vậy, sao còn chưa ra…có múa không vậy..”

“Mạc Nương đâu..”

“Mạc Nương ! nàng mau ra đây giãi thích với chúng tôi..”

Mọi người vì đợi khá lâu mà đã hết kiên nhẫn, nhã hứng khi đến đây đều bị thổi bay, chỉ còn lại tức giận…

“Keng..ng….!!’

Tiếng chiêng vang lên, tấm lụa trắng cùng lúc đươc kéo lên cao, mọi người đều yên lặng hướng mắt lên khán đài, cảm giác mới lạ khiến mọi người điều hồi hộp chờ đợi.

Tên khán đài không giống như mọi khi với dàn vũ cơ xinh đẹp lộng lẫy, mà chỉ có một mỹ nhân đứng giữa.

Từng hồi trống liên hồi dồn dập, âm thanh tiếng nhạc khẩn trương gấp gáp, trên khán đài mỹ nhân điên cuồng vũ khúc, phối hợp một cách hài hòa nhất. Khiến tất cả họ đều bị cuống hút, như nín cả thở, không thể nào rời mắt khỏi nàng.

Làn da tuyết trắng, cơ thể ma mị động lòng, eo nhỏ uyển chuyễn vũ động khiến nam nhân bên dưới tim đập loạn xạ, xoay tròn uốn lượn đều rất tinh tế, mọi cữ động của nàng đều mê hoặc chúng sinh.

Chỉ tiếc khuôn mặt đã bị khăn voan che kín, nhưng càng tăng thêm kích thích thị giác, sóng mắt ướt át đưa tình, hấp dẫn tất cả nam nhân bên dưới. Bọn họ không kiềm chế được bản thân, mà bật người dậy tiến gần đến khán đài say sưa nhìn mỹ nhân…

“Cơ thể này cũng thật rất linh hoạt, có lẽ vì mẫu thân của nàng là một vũ cơ trứ danh, nên được di truyền…”

Nhớ đến những ngày tháng luyện tập vất vã trước đây. Nàng chỉ là một vũ công nhỏ nhoi ở hiện đại, vất vã suốt mấy năm mới leo lên vị trí múa chính, vậy mà trước ngày công diễn lại bị té từ trên lầu xuống, ngủ dậy một giấc đã trở thành Tứ công chúa thời cổ đại. Nàng không muốn sẽ trãi qua cuộc sống như những nữ nhân cổ đại khác, vì vậy mới trốn khỏi hoàng cung.

Mạc Tuệ Tâm khi nhảy thì quên hết mọi thứ trên đời, không hay biết sự hiện diện của Lạc Tư Doanh...

Lạc Tư Doanh khá là kinh ngạc, vì đây không phải là lần đâu tiên hắn đến đây, nhưng cảm giác lúc này khác hẳn ngày hôm qua, không biết ai là mẫu thân của tên nhóc này, ánh mắt đảo nhìn xung quanh…

“Tiểu Bảo gia ! sao ngươi lại ở đây, Khổng lão sư cho phép ngươi về sao...” Nhị Mao kinh ngạc khi nhìn thấy Mạc Tư Bảo

"cái này nói sau đi...mẫu thân đâu.."

“đó ! người đang múa trên khán đài..” Tam Mao chỉ tay về phía khán đài.

“hôm nay Khấu nhi bị trật chân nên Mạc Nương lên múa thay nàng ta..”

Nghe được những lời này ánh mắt của Lạc Tư Doanh, trở nên rực sáng. Nữ nhân đang muốn đến điên loạn nam nhân trong thiên hạ kia là Mạc Tuệ Tâm thật sao.

Nhưng hắn không muốn tin cũng không được, trên bờ vai tuyết trắng là một đóa hoa mai nở rở đến động lòng, hắn không thể nhìn nhầm…

“Bốp..bốp…!”

“hay quá..!!”

“bốp…bốp..!!”

Tràng pháo tay như sấm vang lên, mọi người không tiếc lời tán thưởng màn biểu diễn sống động của Mạc Tuệ Tâm. Nàng nghiên người cúi chào mọi người, rồi bước xuông khán đài thì nhìn thấy Lạc Tư Doanh đang đứng ở cửa.

Nàng sợ đến hết hồn bởi vì ánh mắt tức giận của hắn nhìn nàng lúc này, "hắn tức giận như vậy là vì sao, khác hẳn với ngày hôm qua"

“Mạc Nương ! không ngờ tỷ lại múa đẹp như vậy.. “ Tam Mao nắm ngán ngay lối thoát thân của Mạc Tuệ Tâm.

Cảm nhận sức ép từ đối phương phía sau phóng tới, Mạc Tuệ Tâm không giữ được bình tĩnh. Lại thêm...

“mẫu thân ...!!”

Mạc Tuệ Tâm vừa định xoay lưng thì Mạc Tư Bảo đã níu lấy váy nàng, không buông. Còn Lạc Tư Doanh đang từ từ đi tới, đôi mắt hẹp dài kìm nén tức giận nhìn nàng.

“ha..ha…! tiểu huynh đệ, mẫu thân không thể gọi bừa, ta còn trẻ như vậy, sao có thể có đứa con lớn như ngươi..ha…ha..”

“bây giờ mà thừa nhận, xem như nữa đời sau của nàng sẽ bị nhốt trong bốn bức tường hoàng cung, thảm trạng thật thê lương…”

“vèo..!!”

Khăn lụa trên mặt của Mạc Tuệ Tâm, bất ngờ bị Mạc Tư Bảo nhà ta kéo xuống, Mạc Tuệ Tâm sợ đến xanh mặt, rồi giựt lấy khăn voan từ tay Mạc Tư Bảo rống giận.

“tên tiểu tử thúi! ngươi muốn hại chết lão nương..”

“còn nói không phải, mẫu thân rõ ràng là người..” Mạc Tư Bảo ấm ức tức giận, rõ ràng là mẫu thân nhưng người lại nói không phải là vì sao.

Mạc Tuệ Tâm không còn thời gian để quở mắng Mạc Tư Bảo vì tên “cầm thú” đó đang áp sát nàng. Nàng cảm thấy xung quanh toàn là hàn khí, cứ nuốt rồi lại nuốt vào, lùi lại càng xa...

Lạc Tư Doanh đưa tay kéo nàng lại gần hắn, mỉm cười đến hoa lệ, nhưng ẩn dấu sự sát thương vô cùng lớn

“nàng và ta gặp qua bao giờ chưa...”

“chưa bao giờ....”

Mạc Tuệ Tâm trợn to mắt nói dối, nàng không biết hắn mới lạ, hắn là phụ thân của con trai nàng, làm sao nàng không nhận ra. Huống chi còn từng thưởng thức qua mức độ “cầm thú” của hắn, đến chết cũng không thể nào quên

“trí nhớ của nàng thật kém, ngày hôm qua không phải chúng ta đã gặp nhau"

"còn nữa, nàng sợ bổn vương như vậy, chẳng lẽ đã làm chuyện gì có lỗi với bổn vương nên cảm thấy hổ thẹn..”

"người nữ nhân đáng giận! bỏ trốn một mình còn không đủ, dám lôi theo con hắn, còn dạy con trai mình gọi hắn là cầm thú.. "

“không có..”Mạc Tuệ Tâm lắc đầu liên tục.

"hổ thẹn cái đầu ngươi, tên cầm thú chính ngươi đã cưỡng bức lão nương, người hổ thẹn nên là ngươi mới đúng.."

Người tiến kẻ lùi, cứ giằng co. Cho tới khi kẻ nhát gan nào đó giở trò bỏ chạy. Lạc Tư Doanh nắm chặt lấy tay nàng, ép sát lên tường, vén ra một bên tóc. Sau đó ….

“buông ra ! ngươi đang làm gì..mau buông tay ra..” Mạc Tuệ Tâm kêu gào vùng vẫy nhưng đều vô ích.

“Mạc Nương ! ”

“Mẫu thân ! thúc thúc mau buông mẫu thân ta ra..”

Mạc Tư Bảo và đám người Tam Mao lo lắng chạy đến, nhưng lại bị đám thuộc hạ của Lạc Tư Doanh ngăn lại.

Hắn đưa tay chạm lên hình xăm rực rỡ trên vai nàng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

“chính là nàng..”

Nhưng khuôn mặt đầy xoa phấn dung tục này thật không thuận mắt chút nào, hắn thật rất muốn nhìn xem khuôn mặt ẩn bên dưới lớp phấn son, có giống với bức họa. Hắn giựt lấy khăn voan trên tay Mạc Tuệ Tâm, chùi sạch lớp son phấn trện mặt nàng, từng lớp một bị hắn tẩy đi.

“xoạt..t..xoạt..! ”

Cảm giác đau rát, thật không chịu nổi, tên này đúng là một dã nam nhân, Mạc Tuệ Tâm tức giận không còn câu nệ bất cứ thứ gì..

“Lạc Tư Doanh ! tên cầm thú nhà ngươi... mau thả bổn cô nương ra, khốn kiếp..ưm....cặn bã...”

Mạc Tuệ Tâm càng mắng chữi, hắn càng mạnh tay hơn, cho tới khi chùi sạch lớp xoa phấn trên mặt nàng hắn mới dừng tay. Lạc Tư Doanh mỉm cười thả chiếc khăn voan xuống, hài lòng nhìn khuôn mặt trẽ con đỏ bừng của nàng vì tức giận.

“cuối cùng nàng cũng đã nhớ ra tên của bổn vương..Mạc Tuệ Tâm..”

Còn Mạc Tuệ Tâm thì trừng mắt nhìn Lạc Tư Doanh, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.


Cách Bích Vân Tự 100 dặm

“lộp..! cộp..!”

Từ xa vang vọng tiếng vó ngựa, một đoàn kỵ mã đang điên cuồng chạy trước, theo sau là hai cổ xe ngựa sang trọng và binh lính hộ giá trên dưới trăm người, rất khí thế.

“vèo..o..o..!!!”

Bất ngờ cung nỏ từ trên cao bắn xuống, nhắm thẳng vào đoàn thị vệ theo hộ giá bên cạnh và đoàn kỵ mã đi trước...

“bịch..bịch..!”

Từng người một trúng tên ngã từ trên ngựa xuống, và mấy chục tên hắc y nhân bây giờ mới chịu xuất hiện. Từ trên cây nhảy xuống, ánh mắt vô hồn thiếu cảm xúc, toàn thân toát lên hơi thở giá buốt đáng sợ, như những thây mà từ nghĩa trang.

Đám thích khách từng bước áp sát đoàn người Hạo vương phủ, Vô Tình và Diệp Vô Ngần rút gươm xông lên đánh trã...

“thích khách..!”

“hộ giá ! người đâu…hộ giá..”

Xe ngựa bỗng lắc lư, âm thanh bên ngoài thì ồn ào náo loạn và nhưng tiéng hét la không rõ ràng, Mộ Dung Vân Tịnh lo lắng vén màn lên xem.

“Vô Tình ! đã sảy ra chuyện gì..”

“vèo…o…!!”

Một mũi tên lạc hướng bay thẳng vào xe ngựa, may mắn được Song nhi chụp kịp lúc. Nàng liền nhảy khỏi xe ngựa, trợ giúp cho đám người của Diệp Vô Ngần.

“biểu tỷ ! tỷ có sao không…”

“tỷ không sao…” Mộ Dung Vân Tịnh lắc đầu nhìn Tư Mã Phi Yến..

Nếu là trước đây nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có gì lạ. Nhưng bảy năm rồi từ sau cái chết của vương gia, họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng này hay nghe được hai từ “thích khách”.

Diệp Vô Ngần, trên người ba bốn vết đao, còn đối phương giống mình đồng da sắt, tức giận mắng chữi.

“đám quái vật này là từ đâu chui ra..”

"Trước mặt họ không đơn giản là đám thích khách mà là tử sĩ thì đúng hơn. Điên cuồng chém giết không màng đến sống chết, giống hệt với đám người họ gặp bảy năm trước..."

“huyết sát tử…” Vô Tình bất ngờ lên tiếng.

Mọi người đêu hoảng hốt khi nghe thấy ba từ này, đơn giản vì chiến đấu với người bị trúng huyết sát tử, thì thiệt thòi chỉ thuộc về họ mà thôi.

“mẫu thân ! huyết sát tử là gì…”

"..." Mạc Nhi chưa kịp trả lời câu hỏi của Lăng Thiên Thừa, thì..

“vèo..o..!!!”

Lăng Thiên Ngạo đã nhảy ra khỏi xe ngựa vì lo lắng cho Mộ Dung Vân Tịnh.

“Ngạo nhi…!!

“Thừa nhi! ngồi yên trong xe, nhớ đừng ra ngoài…”

Mạc Nhi nhìn thấy cảnh chém giết loạn xạ, lo lắng cho an nguy của Lăng Thiên Ngạo, vội nhét Lăng Thiên Thừa vào trong xe.

“mẫu thân..”

Mạc Nhi xong thẳng lên trước đuổi theo Lăng Thiên Ngạo. Nhưng giữa đường gặp vô vàn trướng ngại, đao kiếm vung tới tấp…

“hu..hu…muội rất sợ..”

“Nhã nhi, Phụng nhi đừng khóc, huynh nhất định sẽ bảo vệ các muội..”

Lăng Thiên Thừa ôm chặt lấy hai muội muội trấn an

Bên phía xe ngựa của Mộ Dung Vân Tịnh cũng đang sảy ra chuyện...

“hai muội định đi đâu…” Mộ Dung Vân Tịnh nhìn thấy Mạc Thánh Tuyết và Tư Mã Phi Yến rục rịch rời khỏi ghế

“Nhã nhi và Phụng nhi còn ở đằng sau, muội phải qua đó..”

“hai muội không biết võ công, ra ngoài rất nguy hiểm, Mạc nhi ở phía sau sẽ bảo vệ chúng..”

“muội mặc kệ…”

Mạc Thánh Tuyết và Tư Mã Phi Yến không nghe lời Mộ Dung Vân Tịnh mà chạy ra khỏi xe ngựa.

Mộ Dung Vân Tinh không yên tâm đành phải đuổi theo, nhưng trước mắt nhìn thấy cảnh tượng còn hãi hùng hơn, nàng lập tức lao lên trước…

Lăng Thiên Ngạo vừa nhảy khỏi xe ngựa, thì đã trở thành tâm điểm chú ý của sự tấn công. Đám thích khách lập tức chỉ nhắm vào một mình hắn.

"vèo..!!!"

“Ngạo nhi ! con có sao không..” Mộ Dung Vân Tinh ôm chặt lấy thân mình che chở cho Lăng Thiên Ngạo.

“Mẫu thân ! phía sau..” Lăng Thiên Ngạo giựt mình hét lên khi nhìn thấy thanh đao đang chém xuống.

“bạch..ch..!!”

May mắn Mạc Nhi vung trường tiên lên, giựt mạnh thanh đao của thích khách ném xuống đất. Khi nàng xoay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng...

Xe ngựa phía sau đang lắc lư và sắp gãy. Lăng Thiên Thừa lập tức nhảy khỏi xe ngựa.

“Nhã Nhi, Phụng nhi xuống mau..”

Lăng Thiên Thừa lớn tiếng hối thúc, nhưng lúc hắn giơ tay đở lấy muội muội xuống xe, thì phía sau bốn năm thích khách nhào tới.…

“Thừa nhi ...!!”

Mạc Nhi hoảng loạn từ xa phi thân tới, ôm chặt lấy Lăng Thiên Thừa kéo hắn ra, cả hai cùng lăn tròn xuống đất.

“Thừa nhi ! con có sao không..”Mạc Nhi ôm chặt lấy Lăng Thiên Thừa.

“con không sao..”Lăng Thiên Thừa lắc đầu hoảng sợ.

Thanh đao chém hụt không lấy được mạng của Lăng Thiên Thừa, nhưng lại chính xác cắt đứt dây cương, xe ngựa của Lăng Thiên Nhã và Lăng Thiên Phụng liền trượt xuống dốc, chạy mãi không có điểm dừng.

“nhị ca…! cứu muội..”

“nhị ca..!.”

Hai tiểu cô nương khóc hét inh ỏi, nước mắt đầm đìa, trong khi đó xe ngựa cứ trượt dốc, ngày càng xa mọi người.

“Nhã nhi !”

“Phụng nhi..”

Mạc Thánh Tuyết và Tư Mã Phi Yến thì ngất xỉu ngay tại chổ.

Mạc nhi, Vân Tịnh còn có Vô Tình và Diệp Vô Ngần đều muốn phi thân đến giữ xe ngựa lại, nhưng đã không còn kịp…

Cuối cùng xe ngựa đã rơi thẳng xuống chân núi.

Nhưng đám thích khách không vì sự mất mát này của họ mà nương tình, mục tiêu của họ chính là lấy mạng của Lăng Thiên Thừa và Lăng Thiên Ngạo.

Đang trong thời điểm ngàn cân treo chỉ mành thì ....

“lộp..cộp..!”

Tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, Kỳ Giai Phi Vân dẫn đầu đám viện binh đến cứu, còn có... Lăng Thiên Phong.

“Tịnh nhi ! nàng có sao không…”

“muội không sao..”

Mắt nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Mộ Dung Vân Tịnh, Lăng Thiên Phong lập tức nhãy xuống ngựa. Hắn chỉ ra lệnh giết chết hai tên tiểu tử kia, nhưng bọn chúng dám đã thương luôn cả Tịnh Nhi…

“tỷ tỷ ! tỷ có sao không..”

“Phi Vân ! Nhã nhi và Phụng nhi xảy ra chuyện, đệ mau phái người đi cứu chúng..”


Khi Dinh Hạo quay trở về, thì trời mặt trời cũng đã lặn. Đường núi hoang sơ vắng vẽ, bỗng nhiên…

“cứu ..! cứu..”

Vang bên tai là tiếng kêu cứu của trẽ con. Dinh Hạo giựt mình dừng lại.

Hai mắt hắn phát sáng, khi nhìn thấy một cổ xe ngựa ở lưng chừng vách, đang vướn vào một cành cây to lớn, bên trong còn có hai tiểu cô nương.

"kẹt..t..t..!!"

"Nguy..!!"

Nhìn thấy cỗ xe ngưa đang lắc lư và chuẩn bị rơi xuống vực. Dinh Hạo hốt hoảng lập tức phi thân lên dùng nội lực đở lấy . Chưởng lực phát ra nhưng một cơn lốc xoáy, cuốn theo cổ xe ngựa, cứ xoay tròn cho tới khi ...

“Ầm..m…!” xe ngựa tiếp đất một cách an toàn

Dinh Hạo nhẹ nhàng thu chưởng lại, sau đó bước tới kéo lấy Lăng Thiên Phụng cùng Lăng Thiên Nhã ra . Hai tiểu cô nương sợ đến mặt xanh môi tái, chỉ biết nhắm mắt thật chặt.

“…” Dinh Hạo không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát nhìn Lăng Thiên Phụng cùng Lăng Thiên Nhã .

Nhìn thấy hai cô nhóc này thật đáng yêu, chẳng khác nào những thiên sứ từ trên trời , da trắng nõn tròn trịa, khiến người ta yêu thương.

"thúc thúc ! là người..người cứu bọn ta.." Lăng Thiên Nhã tròn xoe mắt, thở hổn hên nhìn DInh Hạo

"..." Dinh Hạo mỉm cười nhìn hai tỷ muội Lăng Thiên Nhã, nhưng lại giựt mình phát hiện...

“tay ngươi có sao không…” Dinh Hạo sốt ruột nhìn bàn tay đang chảy máu của Lăng Thiên Nhã mà lo lắng.

“Nhã nhi ! tay muội bị thương kìa…” Lăng Thiên Phụng cũng sốt ruột không kém, hai mắt lóng lánh ngập nước.

"sao.." Lăng Thiên Nhã bây giờ mới cảm nhận được cảm giác đau nhức mang lại, mà la hét ầm ĩ.

“hu..u..u…!! máu...máu...”

“rẹt..t…!”

Dinh Hạo liền xé ra một góc áo băng lại vết thương trên tay cho Lăng Thiên Nhã "thật giống, vẽ mặt khi khóc giống hệt với Yến nhi, tiếng khóc cũng kinh khủng không kém.."

“ thúc thật tốt bụng, nếu thúc có thể tuấn tú hơn, ta sẽ gã mẫu thân xinh đẹp của ta cho thúc..”

“ta đã có thê tử, bọn họ cũng rất xinh đẹp..” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Lăng Thiên Nhã

“thê tử của thúc chắc chắn không thể nào xinh đẹp bằng mẫu thân ta..” Lăng Thiên Nhã cảm thấy không phục.

"các nương của ta, họ cũng.."

Lăng Thiên Nhã chưa nói hết ý , nàng còn muốn giới thiệu các nương khác, thì ....

“Phụng nhi !”

“hai muội đang ở đâu..”

Tiếng gọi của Lăng Thiên Ngạo và Lăng Thiên Thừa từ xa vang đến, cùng với ánh đèn đuốc sáng lập lòe...

Lăng Thiên Phung và Lăng Thiên Nhã vui mừng mà lao thẳng đến vòng tay của Lăng Thiên Ngạo và Lăng Thiên Thừa, khóc thúc thích. Quên mất đi Dinh Hạo .

“đại ca.. !

"nhị ca..!”

Dinh Hạo thì vô cùng kinh ngạc, hai chân không thể nào bước tiếp, khi vừa nhìn thấy Lăng Thiên Ngạo và Lăng Thiên Thừa.

“tướng mạo của hai tên nhóc này...tại sao có thể giống đến vậy..”

Giống hệt với hai người anh trai của hắn khi nhỏ, hắn dám đảm bảo khi trưởng thành chúng chẳng khác nào một phiên bản khác của Dinh Ngạo và Dinh Thừa. Sao lại trùng hợp đến vậy.

“người đâu...đã tìm được chưa...”

Dù bóng tối bao phủ, nhưng dung mạo của kẻ thù, còn có giọng nói lạnh lùng này, Dinh Hạo hắn sao có thể quên.

“không được, tránh sinh thêm rắc rối hiện tại hắn không thể gặp mặt Lăng Thiên Phong..”

“Nhã nhi ! tay muội bị sao vậy..”Lăng Thiên Ngạo lo lắng cầm tay của Lăng Thiên Nhã lên xem

“muội không sao, vừa rồi có một vị thúc thúc giúp muội băng bó vết thương..thúc ấy...”

Lăng Thjên Nhã vừa xoay lưng thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Dinh Hạo đâu, lắc đầu khó hiểu.

“tướng mạo của hắn ra sao..” Trong lòng cảm thấy bất an, Lăng Thiên Phong gấp rút lên tiếng.

“ mặt mày rất dữ tợn, râu rìa xồm xoàm, trên mặt còn có một vết sẹo rất dài" dưới sự miêu tả chân thật của Lăng Thiên Nhã thì "nhan sắc" của Dinh Hạo càng bị hạ thấp.

Có lẽ hắn đã quá lo xa, người có tướng mạo như vậy thì không thể nào là tên Lăng Thiên Hàn được..

“đi thôi ! mẫu thân của các ngươi đang đợi..”

*** hết chương 67 ***

Bạn đang đọc Hạo Vương Gia của Mạc Lam Huệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.