Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 115 Thật sự chán ghét ta sao?[2011 chữ ]

Phiên bản Dịch · 1341 chữ

Chap 115 Thật sự chán ghét ta sao?[2011 chữ ]

“Mắt lam, ngươi còn chê ta gần đây không đủ xúi quẩy a, ngươi không thấy được hiện tại bên cạnh thiếu gia đã có một đống nữ nhân sao.” Lửa giận trong lòng Bảo Bối rốt cục bộc phát, mấy ngày gần đây nhìn thấy đủ loại mỹ nhân không ngừng lui tới Khôn Nguyên điện, vừa rồi lại thấy được Oánh Oánh cùng Dung Dung, trong nội tâm Bảo Bối đã vô cùng buồn bực.

“Vậy thì như thế nào? Ai nha, ngươi đá người?”

“Ta đá người? Ta còn muốn đánh người, đừng ép ta đánh ngươi, đem nữ nhân kia mang đi”

“Không mang.”

“Mang đi!”

“Không mang.”

“Ai nha” Bảo Bối lại đá hắn.

Thanh âm Bảo Bối đề cao lên tám độ “Nếu ngươi không mang đi, ta liền cho Tiểu Ngoan cùng Ngạch Mãnh tuyệt giao.”

Trầm mặc một lát, Hô Nhĩ Bình Chỉ thở dài “Ta biết rồi.”

“A, a, cũng biết mắt lam là tốt nhất.”

Người trong nội viện đều nghe rõ ràng rành mạch đối thoại của hai người phía ngoài, trên mặt mọi người mỗi người vẻ mặt biến đổi nhiểu kiểu, Chí Viễn ngồi ở sau lưng Mặc Huyền liên tục nín cười vỗ nhẹ nhẹ bả vai Mặc Huyền, Mặc Huyền sắc mặt một hồi hồng, một hồi trắng. Sắc mặt nữ tử bên kia cũng không tốt đến đâu.

Khi thấy Bảo Bối cùng Hô Nhĩ Bình Chỉ đi vào, tất cả mọi người lộn xộn quay đầu nhìn bốn phía, tất cả con mắt đều rơi vào tâm điểm (điểm trung tâm).

Bảo Bối mặt đắc ý cười tươi như hoa, vẻ mặt phi thường muốn ăn đòn nói “Thiếu gia, mắt lam không nỡ để cho biểu muội hắn lưu lại, đúng không.” Bảo Bối đẩy Hô Nhĩ Bình Chỉ.

Mặc Huyền nhìn Bảo Bối, lại chuyển hướng nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ, ánh mắt của hắn đã trở nên lạnh lùng.

“Thì ra là vậy, ta hiểu được.” Mặc Huyền nhẹ nhàng nói xong, giơ chén rượu giữa tay lên “Đoạn thời gian trước tại La quốc, nếu có quấy rầy, mong ngươi thứ lỗi.” Uống cạn sạch một hơi, nhìn chằm chằm vào hắn.

Hô Nhĩ Bình Chỉ đi tới, đem rượu trên bàn uống cạn sạch một hơi, xoay người lôi kéo Bảo Bối “Đi.”

Không chờ Bảo Bối kịp phản ứng, nàng đã bị kéo đến sân nhỏ.

“Ngươi muốn đi đâu?” Bảo Bối bị Hô Nhĩ Bình Chỉ một đường kéo ra khỏi hoàng cung, hắn nãy giờ không nói gì.

Rốt cục, đi đến trước một con sông, Hô Nhĩ Bình Chỉ thở phì phì buông lỏng tay của nàng ra “Ngươi nhất định phải một vốn một lời như vậy sao?” Hắn tức giận quát lên đối với Bảo Bối.

Bảo Bối có chút giật mình nhìn hắn, chưa từng thấy mắt lam tức giận như vậy.

Hô Nhĩ Bình Chỉ nhìn qua Bảo Bối thật sâu thở hổn hển mấy hơi “Trong mắt ngươi chỉ có thể nhìn đến thiếu gia không quan tâm của ngươi sao? Ngươi không nhìn ra, ta thích ngươi sao?” Hắn nắm thật chặt hai cánh tay nàng “Ta không quản đường xa ngàn dặm tới đây, cũng chỉ là vì tìm ngươi, ngươi không nhìn thấy sao? Kể từ lúc ngươi rời đi, ta cho tới bây giờ cũng không có quên được ngươi, tiểu tử, ngươi cứ như vậy không đếm xỉa đến bản vương sao?” Hắn dùng lực lắc lắc nàng, thanh âm run rẩy, tâm của hắn muốn nổ tung.

Tiểu tử này luôn không đếm xỉa đến mình, luôn mồm nói đều là thiếu gia, thiếu gia, người kia tốt đến như vậy sao?

Đầu Bảo Bối bị làm cho choáng váng, nàng bị ngôn ngữ mạnh dạn của Hô Nhĩ Bình Chỉ làm cho sợ đến ngây người, nàng thật không có nhìn ra, hắn thích mình?!

Hô Nhĩ Bình Chỉ đột nhiên hôn lên Bảo Bối, hung hăng hôn xuống, con mắt Bảo Bối lập tức trợn tròn, nàng dùng sức đẩy hắn ra, vừa lui về phía sau ba trượng, nàng tức giận nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ “Ta chán ghét ngươi.” Xoay người chạy đi.

Hô Nhĩ Bình Chỉ ngã ngồi xuống, thật sự chán ghét ta sao?

Bảo Bối thở phì phì chạy về trong cung, nhào lên trên giường chui vào trong chăn.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ từ đến gần.

“Buồn bực sẽ sinh ra bệnh.” Thanh âm thiếu gia từ bên ngoài truyền đến, chăn mền bị thiếu gia nhấc lên một góc, nhìn Bảo Bối trong chăn mặt đỏ giống như ngọn lửa “Ngươi làm sao vậy?”

Bảo Bối có chút chột dạ cúi đầu, lắc đầu.

Mặc Huyền ngồi ở bên giường, không nói nhìn nàng, điều này làm cho Bảo Bối càng thêm không được tự nhiên.

Hắn nhẹ nhàng đẩy Bảo Bối ra, khuôn mặt tròn trịa lóe ra cặp mắt to hắc bạch phân minh kia “Ta sẽ nói mẫu phi đưa các nàng trở về.”

“Sao?” Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Huyền.

Mặc Huyền nhẹ xẹt qua gò má trước mặt Bảo Bối “Bởi vì ta, ngươi cảm thấy bất an sao?”

Bảo Bối cúi đầu, làm sao mà an tâm được đây?

Mặc Huyền khẽ cười, ôm Bảo Bối vào trong ngực, sủng ái vuốt ve đầu của nàng “Ngươi thật là một cái đứa nhỏ ngốc.”

Lần đầu tiên bị thiếu gia ôm, lưng Bảo Bối đều cứng ngắc, nàng có chút không biết làm sao, bất an ngẩng đầu lên, nhìn gò má thiếu gia, mỉm cười trong lòng Bảo Bối nổi lên tầng tầng nước gợn sóng trong suốt.

Mặc Huyền buông lỏng nàng ra, nhìn nàng một chút mới đứng lên “Khí trời tốt như vậy, chúng ta xuất cung một chút đi.”

Cho đến lúc cùng thiếu gia đi ra ngoài cung, Bảo Bối vẫn cảm giác như đang nằm mơ, nàng vội quay đầu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thiếu gia, thiếu gia hôm nay không có ngồi xe ngựa, cùng nàng vai kề vai đi, Bảo Bối kích động có mấy lần ngã văng ra ngoài.

“Oa, Đây là thiếu gia nhà ai, mà có bộ dạng xinh đẹp như vậy?”

“Bên cạnh kia là ai a?”

“Này còn phải đoán nữa sao, vừa nhìn chính là người làm.”

“Ừ”

Được một khoảng thời gian, xem ra dung nhan họa thủy của thiếu gia đưa tới vô số người xem, nghe mọi người nghị luận, khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo Bối có vẻ đau khổ, biết rõ thiếu gia rất xinh đẹp, nhưng ta cùng thiếu gia chênh lệch lớn như vậy sao?

Bất chấp ánh mắt mọi người, Mặc Huyền bên cạnh nhẹ nhàng dắt tay nàng, dẫn nàng đi tới một quán phấn son bên cạnh, cầm lên một hộp phấn son đưa cho Bảo Bối.

« Thiếu gia?” Bảo Bối giật mình nhìn phấn son trên tay.

Mặc Huyền hơi thấp phía dưới, vẽ bề ngoài nụ cười mê người vô cùng rạng rỡ “Tặng cho ngươi!”

Con mắt Bảo Bối dần dần trợn tròn, lời nói có chút không mạch lạc “Tặng cho ta? Thiếu gia, tặng cho ta sao? Thật sự là tặng cho ta à?”

Mặc Huyền cười khẽ gật gật đầu, con mắt Bảo Bối tràn trề kinh ngạc, vui sướng, nàng vui vẻ nhếch mép nâng miệng nở nụ cười “Cám ơn thiếu gia.” Dè dặt cất vào trong túi, bàn tay nhỏ bé rõ ràng đang run rẩy.

Mặc Huyền trả bạc, dẫn nàng tiếp tục đi tới phía trước.

Bảo Bối ngậm miệng không nói chuyện đi theo ở phía sau, nàng đã không còn phân rõ phương hướng rồi, chóng mặt đi theo đằng sau thiếu gia, trong mắt chỉ có bóng lưng cao ráo kia của thiếu gia.

Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta của Không Linh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.