n Lỗi lập tức ngẩng đầu, kích động nhìn Đường Khả Hinh.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, cuối cùng lại không thể chờ đợi được nâng lên ly thủy tinh đế cao, nhẹ cúi đầu khẽ nhấp một ngụm Latour năm 1982 lên men từ giống nho Xích Hà Châu, lập tức cảm giác được rượu đã ủ được gần trăm năm kia, quả nhiên bay ra sự thuần hậu như sinh mệnh của dịch rượu, nhất là đến đáy bình mà từng lớp mùi thơm, mang theo phảng phất mùi huân hương trong rừng rậm xa xôi kia gần như là lướt qua, hương vị hạt thật sâu nồng đậm, chocolate, mùi vị của quả muối màu đen, lại thần bí xuyên qua, đây chỉ có thể là xích hà châu mới có thể thả ra nhiều mùi hương như vậy... Anh hơi xúc động ngừng lại, cầm dao lên, lại cắt một khối thịt bỏ vào trong miệng, đôi mắt anh lập tức sáng ngời, rất vui mừng nhìn về phía Đường Khả Hinh!!
Đường Khả Hinh cảm động hơi đau lòng mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi...
Gương mặt của Tưởng Thiên Lỗi bộc lộ thần sắc kỳ quái, nhẹ nhai miếng thịt trâu mang theo mùi nho cùng cách thức cung đình, có một loại cảm giác tuyệt vời của quý tộc cũ tràn ra khắp nơi. Món ăn này cùng rượu ngon kết hợp lại, đến nỗi muốn quấy nhiễu tâm trí của con người. Dường như muốn cho người ta chịu không nổi, để người ta không thể chờ đợi được muốn nếm miếng thịt bò thứ hai, khi đó tìm kiếm bí mật kia, anh cũng đã cảm giác hơi say, cảm động cực kỳ... Từ trước tới nay chưa từng có lúc này, hưởng thụ mỹ thực cung đình chân chính, đúng là cảnh giới siêu nhiên, là cảnh giới cao nhất!!
Cuối cùng, Tưởng Thiên Lỗi trở lại thân phận quan chủ khảo, cấp cho Đường Khả Hinh một câu khẳng định mà cảm động tươi cười.
Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt, phu nhân George thậm chí vào giờ khắc này, cảm động muốn khóc vỗ tay, bởi vì đây là lần đầu tiên, bà có thể nhìn thấy đầu bếp cùng phục vụ rượu biểu diễn hoàn mỹ như vậy, David cùng Duran, còn có ban giám khảo và người xem cũng tranh nhau vỗ tay tươi cười. Bác Dịch thở phào nhẹ nhõm, cũng mau chóng vỗ tay!!
“Đường Khả Hinh!! Cố lên!” Rất nhiều người xem Trung Quốc lập tức kích động đứng lên gào thét!!
Thời khắc này Đường Khả Hinh chỉ là nhìn thật sâu về phía Tưởng Thiên Lỗi, anh như vậy mà tươi cười thỏa mãn, cô nhìn anh cười... Mình cũng cười... Trong lúc này Hách Lệ nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Đường tiểu thư! Một giờ không nhiều, cô phải phục vụ sáu vị khách này!! Cô phải nắm chắc thời gian! Và cô chỉ còn lại hai mươi phút, không nên để đến phút cuối cùng lại chạy nước rút!”
Đăng bởi | xonevictory |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 33 |