Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1016-2: Chúng ta

Phiên bản Dịch · 3457 chữ

Chu Lệ Tình run rẩy đứng giữa phòng, nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, cô liền phải há miệng run rẩy trái gật đầu đáp: “Đúng... Đúng là như vậy! Chuyện này là do tôi sơ xuất, thật sự rất xin lỗi!”

Nhã Tuệ cũng đứng một bên, vô cùng kinh hãi nói: “Chuyện này, tôi cũng có trách nhiệm! Bởi vì chậu cây cảnh trăm năm này mà thiếu sót!”Vitas vừa nghe lời này, vẻ mặt mới thực sự hòa hoãn xuống, nhìn về phía học trò nhíu chặt mi tâm nói: “Nếu như sự thật là như thế này, vì sao không giải thích sớm cho ta?! Hiện tại đã gần đến ngày thi đấu, ta vốn không tán thành việc con luôn học tập mệt mỏi trong mấy ngày qua, cho nên mới nhắc nhở người dưới, để cho con nghỉ ngơi hoặc là đi thả lỏng một chút! Nếu như con thật sự muốn đến xem thần tượng của con, con nói thẳng cho ta, ta sẽ sắp xếp và thông cảm, chuyện cũng không đến mức như thế này!”

Đường Khả Hinh nhíu mắt lại, miễn cưỡng cười nói: “Con... Con thật sự... Chỉ muốn... Qua đây liếc mắt nhìn! Sau đó... liền trở về...”

Hạ Tuyết nghe lời này, liền nhịn không được cười rộ lên, hơi cúi người xuống, hai tay phủ lên gương mặt Đường Khả Hinh, một lần nữa giống như chị gái, yêu thương nói: “Được rồi, chuyện này chính là một hiểu lầm, hiểu lầm mà giải thích rõ thì tốt rồi... Khả Hinh! Nếu đã như vậy, vô tình lại gặp được cô, biết được cô chính là chị gái đáng yêu trong miệng Hi Văn mỗi ngày đều nhắc tới. Tôi thực sự rất cảm kích cô lần trước đã dạy dỗ nó, sau buổi biểu diễn lấy tiền từ thiện, về nhà nó liền hiểu chuyện khôn ngoan hơn, tôi là mẹ nó vô cùng cảm ơn cô, không bằng chúng ta cùng nhau xem phim! Thế nhưng tôi... Thực hiện lời hứa, không có tiếp cận anh ta nhé!”

Câu nói mang rõ hàm ý.

Đường Khả Hinh nhất thời trở tay không kịp, lúng túng nhìn về phía Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết cũng ôn nhu nhìn về phía cô, không kìm lòng được cười rộ lên nói: “Đến đây! Đi thôi?”

“Ách...” Đường Khả Hinh thấy chuyện đã qua, sư phụ cũng đã tha thứ cho mình, thế nhưng đêm nay cô thật sự không còn mặt mũi nào, liền đành phải bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Con... Con hôm nay... Xác thực chỉ là muốn qua đây nhìn một chút, chưa từng nghĩ muốn bỏ thời gian học tập, con biết cuộc thi rất quan trọng... Con chỉ là... Chỉ là... Nhớ tới người nào đó nói, mặc kệ phát sinh bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không tùy tiện không nghe điện thoại, không tùy tiện biến mất, bởi vì đối phương sẽ rất lo lắng! Con... Con... Cho là anh đã xảy ra chuyện, mới muốn tới đây nhìn một chút! Con sai rồi! Là con tự mình đa tình!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời tim đập thình thịch ngẩng đầu nhìn cô.

“Con đi đây!” Đường Khả Hinh không muốn nói nữa, chỉ là nắm chặt bàn tay bị thương, hướng về phía sư phụ khom lưng xin lỗi, liền lập tức lặng lẽ xoay người rời khỏi.

Trang Hạo Nhiên khẩn trương nhìn về bóng lưng cô rời đi, lập tức sốt ruột cất bước theo cô.

“Tổng giám đốc Trang!!” Hạ Tuyết lập tức mỉm cười nắm cánh tay anh, nhìn về phía anh ôn nhu gọi: “Tôi còn có lời muốn nói!”

Trang Hạo Nhiên nhất thời ngạc nhiên xoay người nhìn về phía Hạ Tuyết...


Phòng yến hội vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, từng vật phẩm đấu giá lần lượt được đưa vào, người chủ trì chính cầm microphone cao hứng tuyên bố từng vật đấu giá ———— Đường Khả Hinh ở trong đám người nhẹ nhàng cất bước đi về phía trước, nhớ tới chuyện vừa phát sinh, hai tròng mắt của cô không nhịn được đỏ bừng, chính mình cũng không thể hiểu được, tại sao mình lại làm như vậy! Rõ ràng tâm ý đã quyết, sao vẫn còn bất an như vậy?

Có lẽ trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác xoay người liền sẽ gặp chuyện không may, cảm giác không thể gặp mặt, nếu như cách xa nhau mà tồn tại những mối nguy hiểm, thật sự rất lo lắng.

Cô nặng nề thở dài một hơi, biết đêm nay mình quá mất mặt, cô nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt nhỏ xuống, đi về hướng cửa phòng yến hội đang đóng chặt, hai tay đưa lên nắm cánh cửa muốn kéo ra, thế nhưng kéo thế nào cũng không được, tim cô đập thình thịch, lại dung sức cắn răng kéo ra, nhưng cánh cửa vẫn bất động như cũ, cô nhíu chặt mi tâm, lại muốn kéo ra lần nữa.

Lập tức ánh đèn toàn hội trường tắt đi, một hồi yên tính, không lâu sau, tiếng đàn dương cầm từ từ vang lên, một giai điệu vô cùng quen thuộc.

Đường Khả Hinh nghe giai điệu quen thuộc này, trái tim đập thình thịch xoay người nhìn về phía người đang ngồi giữa sân khấu.

Ánh đèn thủy tinh xoay tròn chợt sáng ngời, chiếu lên chiếc đàn dương cầm tam giác màu đen giữa sân khấu. Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần âu cùng màu, ngồi trước cây đàn dương cầm vô cùng ôn nhu cùng cao quý, ống tay áo hơi xăn lên tùy ý nhưng ưu nhã, lộ ra chiếc đồng hồ kim cương quý giá, hơi xoay người, những ngón tay nhẹ nhàng đặt lên nhưng phím đàn đen trăng, hai tròng mắt đầy mị lực vẫn nhìn về hướng các quý dưới sân khấu, nở nụ cười mê người nói: “Chúc các vị có một buổi tối vui vẻ, tại thời khắc này, có cơ hội vì buổi tối từ thiện này mà đàn một bài! Vốn là một buổi tối rất đẹp, lại bởi vì một lời truyền nho nhỏ, làm cô gái tôi yêu nghĩ lầm hôm nay tôi sẽ biểu diễn cùng khách quý.

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, ngẩn ra!

Toàn bộ khách quý nghe lời này, nhao nhao ồ lên kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, luôn có tin đồn người đàn ông này còn độc thân, mặc dù bên cạnh anh không ngừng có scandal, nhưng chưa từng nghe chính miệng anh thừa nhận. Tối nay không nghĩ đến, có thể nghe được tin tức như vậy.!

Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, cũng có chút ngượng ngùng cúi đầu ôn nhu cười, thế nhưng hai tròng mắt hiện lên một chút hoài niệm cùng thâm tình, dừng một chút rốt cuộc hơi đứng lên, dựa bên cạnh đàn dương cầm, ôn nhu lặng lẽ nhìn về phía thân ảnh đứng trước cửa phòng yến hội, có chút đau lòng nói: “Đúng vậy, tôi có một vị hôn thê, chúng tôi mới đính hôn mấy hôm trước.”

Toàn hội trường lại ồ lên, có một số thiên kim tiểu thư nhao nhao hoảng lên, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. Tưởng Thiên Lỗi, Tô Thụy Kỳ, còn có Lâm Sở Nhai tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía anh.

Đường Khả Hinh cũng không kìm lòng được, hai tròng mắt đỏ bừng ngấn lệ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn vào thân ảnh ôn nhu trước mắt, chậm rãi thở dài, tay vịn vào chiếc đàn dương cầm có chút tiếc nuối, chậm rãi nói: “Hai chúng tôi bởi vì xảy ra một số việc, tạm thời bị ép phải tách ra, sau khi tách ra tôi mới cảm giác được sự nhớ nhung này có biết bao nhiêu trầm trọng. Tôi không thể thở nổi, hận không thể lập tức bay đến trước mặt cô ấy... Tôi rất đau khổ, rất giày vò, tôi biết cô ấy cũng rất đau khổ, rất giày vò... Đối với tình yêu này, đây là khảo nghiệm lớn nhấy! Tôi rất đau lòng cho cô ấy, đã dũng cảm cùng tôi lựa chọn con đường gian nan nhất để bước đi...”

Đường Khả Hinh hơi kinh ngạc cùng đau lòng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên cũng thâm tình nhìn về phía cô, ôn nhu nói: “Con đường này xác thực không dễ đi, bởi vì quá cô đơn, quá xót xa, trong lòng quá đau khổ... Tôi bởi vì đau lòng cho cô ấy, cho nên đi nhanh hơn một bước, đem mọi việc trở thành trách nhiệm của tôi, toàn bộ thu xếp xong, có lẽ đến ngày đó, có thể cùng cô chèo thuyền trên sông, cùng cô trải qua những năm tháng yên tĩnh! Tôi rất yêu vị hôn thê của mình! Tôi cảm ơn buổi tối cô cầu hôn tôi, làm cho tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này! Tôi yêu cô ấy...”

Trái tim Đường Khả Hinh tê rần, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhìn thật sâu về phía người đàn ông trước mặt, trong lòng kêu gào một nghìn lần tên anh.

Trang Hạo Nhiên không kìm được trên mặt bộc lộ sự hoài niệm cùng đau đớn, nhìn về phía cô gái trước mắt, thâm tình cười nói: “Anh biết chúng ta tạm thời không thể gặp mặt, mặc dù nhớ em muốn điên rồi... Không nghe điện thoại của em, không phải bởi vì giận em, chỉ là bởi vì bận quá, muốn mau chóng đem những ngày bận rộn này mau chóng qua đi, muốn cùng em trở lại Cambridge, bởi vì mùa thu sắp đến, cảnh sắc ở đó là đẹp nhất.”

Đường Khả Hinh nước mắt tuôn rơi, cả người co qoắp vì đau lòng, không nói nên lời.

Tiêu Đồng vào lúc này đau lòng đi về phía Đường Khả Hinh, thật tình nói: “Khả Hinh, cô tha thứ lão đại đi! Hôm nay đúng là rất bận, họp đến tận vừa rồi!! Di động cũng để chế độ im lặng đặt trên bàn làm việc! Cho đến vừa rồi, tôi mới mang về nhà cho anh ấy”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên đau lòng cười, nhìn vô số người đang ngồi xem, rồi thâm tình nhìn về phía cô gái trước mặt, thật tâm nói: “Xin lỗi, vừa rồi không kịp trả lời điện thoại của em, lại sợ gọi điện thoại cho em sẽ không kìm lòng được mà chạy đến... Bởi vì anh quá nhớ em, vị hôn thê của anh.”

Đường Khả Hinh không kìm lòng được ngẩng đầu, nhìn anh trong làn nước mắt.

Toàn bộ hội trường im lặng, nhao nhao nhìn nhau, nói thầm tổng giám đốc hiển hách của Hoàn Cầu, nói người kia là ai? Đang ở trong này sao? Có vài người đã vô thức tìm, thậm chí cả nhân viên của khách sạn, quản lý, phó quản lý, nhao nhao nhìn nhau.

Trang Hạo Nhiên lại có chút ngượng ngùng cười, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, thật tình nói: “Xin lỗi các vị, bởi vì có nguyên nhân, tạm thời tôi không thể công khai vị hôn thê của tôi, nói cho mọi người biết cô ấy là ai? Tôi chỉ nghĩ trước mặt toàn thể mọi người, nói yêu cô ấy, từ nay về sau cũng chỉ yêu một mình cô... Mỗi một phút trong tương lai, tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến cô hiểu lầm, lại càng không bao giờ biểu diễn cùng người phụ nữ khác... Tối nay mong các vị thông cảm, vị hôn thê của tôi bởi vì tôi mà thương tâm... Cho nên tôi muốn mình đàn một bài vì cô ấy... Hi vọng cô ấy có thể tha thứ tôi...”

Đường Khả Hinh trong nháy mắt hai tròng mắt kích động nhìn về phía anh, trên mặt bộc lộ sự cảm động cùng đau lòng...

Hạ Tuyết lặng lẽ ngồi ở dưới đài, nghe Trang Hạo Nhiên nói, hai mắt của cô rưng rưng, cũng đã từng nghe qua chuyện có liên quan đến tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Cầu, cảm động trên thế gian này còn có một người đàn ông như vậy, không kiềm chế được... Cô kích động vươn tay, bắt đầu vỗ tay, xung quanh khách quý nhìn thấy cũng cảm động mà nâng tay lên, một tràng pháo tay cỗ vũ vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ lặng lẽ ngồi tại vị trí, nhìn Trang Hạo Nhiên như vậy, tất cả đều mỉm cười vươn tay, chậm rãi vỗ tay...

Trang Hạo Nhiên đứng trước dương cầm, nhìn mọi người đều tươi cười vỗ tay, anh cũng kích động cười, liền nói: “Trong sinh mệnh của tôi, từng trải qua một buổi tối rất kích động, có một cô gái mặc quần trắng, đội vòng hoa màu trắng, trên tay cầm một bó hoa đi đến bên cạnh tôi, lúc cùng tôi múa, liền hát cho tôi nghe một ca khúc rất êm tai, đó là ca khúc hay nhất từ trước đến giờ tôi nghe, đêm nay tôi nghĩ đem bài hát này, trả lại cho cô... Làm chứng cho tình yêu của tôi, vĩnh viễn không đổi!”

Một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Trang Hạo Nhiên cách vô số người, nhìn thật sâu về thân ảnh ôn nhu trước cửa phòng yến hội, anh không nói gì thêm mà lặng lẽ trở về trước đàn dương cầm, vươn hai tay, chậm rãi đặt lên những phím đàn đen trắng, hai tròng mắt mị lực hơi dừng lại một lúc, rốt cuộc mới nhẹ ấn phím đàn, bắt đầu khúc dạo nhạc của bài hát. Giai điệu bài hát như lời nỉ non của những người đang yêu lập tức đi vào lòng mỗi người, với giọng hát sâu sắc của mình, mở miệng hát: “Anh mang chân tình trao trọn nơi em, đau thương anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang tuổi trẻ trao trọn nơi em, tháng năm anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang sinh mệnh trao trọn nơi em, nỗi cô đơn anh gìn giữ cho riêng mìnhAnh mang mùa xuân trao trọn nơi em, mùa đông anh gìn giữ cho riêng mình…Tình yêu là thứ chẳng ai có thể hiểu được, tình yêu là giai điệu của sự vĩnh hằng. Tình yêu là hành trình giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Tình yêu đã từng là anh và em.”

Trái tim Đường Khả Hinh đập loạn xạ, rơi lệ khi nghe bài hát này, không khỏi nhớ tới buổi tối hai người quen biết nhau, trong lòng tràn ngập thống khổ, nhưng lại tràn ngập hạnh phúc nhìn nhau, rõ ràng đau đến tê tâm liệt phế, nhưng vẫn cười...

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên cũng lóe ra mãnh liệt, lại tiếp tục chuyên chú hai tay đánh đàn...”Ta đem mùa xuân phó cho ngươi, đem mùa đông để lại cho chính ta, ta đem lưng của ngươi ảnh để lại cho chính ta, lại đem chính mình cho ngươi...”

Toàn hội trường lại vang lên một loạt tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trang Hạo Nhiên lại thâm tình hát: “Anh mang mùa xuân trao trọn nơi em, mùa đông anh gìn giữ cho riêng mình. Anh mang bóng hình em gìn giữ cho riêng mình, nhưng lại mang chính bản thân mình trao gửi nơi em.”

Anh thong thả biểu diễn đến câu cuối cùng, trái tim cũng không thể kiềm chế, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía cô gái trước cánh cửa phòng yến hội, lại phát hiện ra cửa lớn đã mở, thân ảnh ôn nhu kia thoáng cái đã không thấy, anh hơi giật mình lập tức khẩn trương đứng lên, vẫn nhìn khách quý toàn hội trường đang náo nhiệt kích động, lại không có thân ảnh quen thuộc, trái tim anh tê buốt, nhẹ kêu một tiếng Khả Hinh, lập tức cất bước đuổi theo...

Đại sảnh khách sạn Á Châu, gió thổi rất mạnh, gió thổi lạnh quá!!

Đường Khả Hinh vừa khóc vừa đi ra khỏi thang máy, bước nhanh hướng ra đại sảnh, nhớ tới vừa rồi Trang Hạo Nhiên vì mình hát bài hát đó, những giọt nước mắt từng giọt chảy xuống, không kiềm chế được xông tới chiếc xe con màu đen của mình, nhìn về phía Thi Ngữ giải thích, vừa khóc vừa hướng tài xế kêu to: “Lái xe!!”

Tài xế hơi giật mình nhìn về phía cô!!

Thang máy trong nháy mắt mở ra!!

Trang Hạo Nhiên khẩn trương chạy ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe con màu đen kia chuẩn bị chạy đi, Đường Khả Hinh nghiêng mặt khóc, dừng ở trong suốt cửa sổ xe bên cạnh, tim của anh tê buốt, lập tức bước nhanh đi về phía trước, chạy đến bên cạnh cửa sổ xe, thâm tình cùng đau lòng gọi: “Khả Hinh “

Đường Khả Hinh rơi lệ ngồi phía sau xe, biết người kia đứng ngay bên ngoài cửa, cô liều mạng nhịn nước mắt xuống, không muốn thấy anh... Thế nhưng những kỷ niệm kia, làm cho cô lại không kìm được quay đầu, cách một chiếc cửa kính trong suốt, mở to đôi mắt đẫm lệ lặng lẽ nhìn người đàn ông đang đứng bên ngoài, đau lòng nhìn vào trong. Trái tim cô như bị xé rách nhưng cũng không mở cửa sổ, chỉ tùy ý để nước mắt chảy xuống, khóc nói: “Em sẽ cố gắng thi đấu, yên tâm đi! Em sẽ không quên trách nhiệm của mình! Em càng không bao giờ quên ước định giữa chúng ta! Nếu như mọi người không hạnh phúc, chúng ta tuyệt đối cũng không hạnh phúc! Em sẽ thi đấu thật tốt! Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta sẽ trở về Cambridge... Hi vọng trời thu chờ chúng ta một chút...

Trang Hạo Nhiên đứng trong gió biển bên ngoài cửa xe, thâm tình mà lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh ngồi trong xe, vừa khóc vừa nói chuyện, anh dường như nghe thấy, nhìn về phía cô mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn nụ cười của anh, nước mắt càng chảy ra, hiểu rõ anh lúc nào cũng đem mọi việc đặt lên vai mình, lúc nào cũng hi vọng cô có thể tươi cười, cô đau lòng vươn hai tay, chống lên cửa xe trong suốt, lo lắng nói: “Em cũng muốn anh, em cũng yêu anh! Anh nhất định phải chăm sóc mình thật tốt! Chúng ta sẽ được ở cùng nhau! Nhất định sẽ được ở cùng nhau! Đợi cuộc thi kết thúc, không còn bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta ở cùng nhau! Em yêu anh, Trang Hạo Nhiên! Em yêu anh!”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên ngấn lệ, nhìn về phía cô mỉm cười.

Đường Khả Hinh rơi lệ, kích động nhìn về phía người đàn ông cách một lớp thủy tinh bên ngoài, cả hai đều biết, nếu như cánh cửa kia hạ xuống, chính là bao nhiêu khát vọng được ở cùng nhau, không có cách nào tách hai trái tim ra. Lúc này chính là giày vò lớn nhất, lúc này yêu, đã trở thành cái gai trong nỗi đau của bọn họ! Vô luận như thế nào, đều phải đau! Đau đến thở không nổi, đau đến hít thở không thông...

Cho nên, vì chúng ta, đành phải rời khỏi đây...

Xe, chậm rãi đi phía trước chạy...

Đường Khả Hinh ngồi trong xe, hai tay chống lên cửa thủy tinh, đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên cũng đón gió biển lạnh lẽo, đứng trước đại sảnh khách sạn, đau lòng nhìn cô gái đang dần rời khỏi thế giới của mình, đau đến không nói nên lời, đành phải nhìn về phía cô mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng thâm tình nhìn về phía anh, vừa rơi lệ vừa mỉm cười...

Có lẽ giờ khắc này, có thể cho chúng ta, cũng chỉ có thể mỉm cười cổ vũ nhau.

Bạn đang đọc Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc của Hàn Trinh Trinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.