Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em Không Gian Lận (1)

Phiên bản Dịch · 1363 chữ

Nụ cười sáng ngời của Nhiếp Minh Hiên lúc sáng sớm thoạt nhìn rất thoải mái, rất ấm áp.

"Em gái, đường bị kẹt rồi, bên phía anh được ưu tiên chạy nè, em đi không?"

Lan Khê càng thêm sợ sệt.

Cô không biết tại sao Nhiếp Minh hiên lại xuất hiện ở đây, một đường đầy xe như vậy, sao anh ta lại biết cô ngồi ở trong xe này, cô cũng tính xuống xe đi bộ. Nhưng lại lười

"Thật tốt quá!" Lão Lưu kích động, "Tiểu thư nhanh đi, đừng để trễ thi, Nhiếp thiếu gia, cám ơn cậu!"

Lan Khê siết chặt cái túi ở trong tay, suy nghĩ một lúc, mới bước xuống xe.

Nhiếp Minh Hiên vẫn hé miệng cười không nói —— đừng cám ơn tôi, chuyện này, không tới phiên ông phải cám ơn.

"Sao anh biết em ở đây? Sao anh lại tìm được em?" Lan Khê khộng nhịn được ngẩng đầu hỏi.

Ánh mắt sáng ngời và nụ cười ấm áp của Nhiếp Minh Hiên tắt đi, mím môi không nói gì, thật ra thì anh rất muốn nói ——"Em gái, em nhìn ra đằng sau đi, cậu ta vẫn luôn đi theo em."

Anh không biết Mộ Yến Thần và cô lại có thêm mâu thuẫn gì nữa, mấy cái chuyện như thế này mà lại bắt anh ra mặt giải quyết giùm.

Lên xe, sau Lan Khê ngồi vững vàng, mới phát hiện ra chiếc xe này có dán chữ kỳ thi tốt nghiệp trung học màu xanh ở ngoài cửa, lại còn có người đang ngồi sẵn trong xe chờ cô, cô cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm, nhưng lại không biết rốt cuộc là ở chỗ nào.

Do vẫn còn đang hoảng hốt , Nhiếp Minh Hiên liền lấy chân đạp một cái, cười híp mắt, tiến lên ôm lấy cô.

Lan Khê lập tức cứng đờ! Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệt, ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng.

Nhiếp Minh Hiên vỗ vỗ đầu của cô, cười nhẹ nói: "Em gái, cố gắng lên. Còn một việc anh muốn nói với em nữa, có người nhờ anh chuyển hai câu này cho em—— câu thứ nhất là anh yêu em, câu thứ hai, em là người giỏi nhất."

Lan Khê, em là người giỏi nhất.

Dĩ nhiên, câu thứ hai mới thực sự là do Mộ Yến Thần nhờ anh chuyển lời giùm , còn câu thứ nhất, là anh tự thêm vào , rất hợp thời lại còn hợp với tình hình nữa, thật là tốt?

Nói xong Nhiếp Minh Hiên liền buông cô ra, cười híp mắt nhìn tài xế vỗ tay hai cái, cửa xe đóng lại, nhanh chóng lái đi.

Lan Khê lẳng lặng ngồi trên xe, bên ngoài cửa sổ là một hàng dài xe bị kẹt lại.

Ánh nắng tươi sáng chói mắt, cô nhớ đến hai câu kia, lúc lạnh lúc nóng, cứ chuyển đổi liên lục , cảm thấy trong lòng trống rỗng, càng ngày càng lớn.

Cô đột nhiên như vậy tuyệt vọng, tuyệt vọng khi biết tương lai phía trước, sẽ không còn có anh.

. . . . . .

Quay lại chiếc xe lúc nãy, Nhiếp Minh Hiên vô cùng mỏi mệt, nhắm mắt lại nghĩ ngơi.

"Không phải cậu đã biết suốt đêm hôm qua mình không có ngủ? Lại còn gọi ình sớm như vậy, chỉ vì muốn cho em gái nhà cậu đi xe riêng? Cha mình nếu biết được nhất định sẽ lột da của mình cho coi!"

"Đi xuống." Mộ Yến Thần lạnh giọng nói.

Nhiếp Minh Hiên ngẩn ra: "Cái gì?"

Xe từ từ khởi động, Mộ Yến Thần cầm lấy tay lái, rẽ qua đường bên cạnh: "Mình nói cậu xuống xe, bây giờ mình tới trường thi, cậu cũng muốn đi theo sao?"

Nhiếp Minh Hiên nhanh chóng bị nghẹn nói không ra lời: "Mẹ kiếp, cậu muốn mình về với cái đường đông nghẹt này hả?"

". . . . . . Xin lỗi." Anh lạnh nhạt nói xin lỗi.

Cậu ta như vậy làm cho Nhiếp Minh Hiên không biết nói gì nữa, gương mặt tuấn tú xanh mét của anh dần dần khôi phục, cố đè nén tâm tình phức tạp của mình: "Hai người có phải lại cãi nhau nữa phải không? Chẳng lẽ sau khi chia tay thì không thể đối tốt với nhau, chỉ có thể chán ghét nhau thôi sao? Yến Thần, qua một thời gian ngắn nữa có thể cô ấy sẽ đi mãi không về nữa, cậu muốn cứ như mà lìa xa cô ấy?"

Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần chợt tái nhợt, anh không có chút phản ứng nào, trực tiếp lái xe chạy đến trường Nhất Trung, giọng nói của anh ở trong cái không khí nóng của tháng sáu lại càng lộ ra vẻ bất lực: "Đã không thể bỏ được. . . . . . Lúc mới gặp nhau đã không nghĩ đến việc chia tay?"

Chuyện biến thành như thế này, không phải anh chưa từng nghĩ qua.

Nhưng nếu quả thật không có cách nào cứu vãn, chuyện này cũng rất đơn giản, yêu cũng được hận cũng được, anh chỉ muốn cô sống thật tốt. . . . . . Hy vọng cô được hạnh phúc, làm tất cả mọi việc cho cô, Lan Khê, cứ như vậy có được không?


Buổi chiều, sau một hồi chuông.

Giống như nghiệm chứng cho lời đồn của mọi người về kỳ thi tốt nghiệp trung học, sau khi sấm sét thì trời lại bắt đầu mưa to.

m thanh sột soạt vang lên bên trong phòng học, thầy giám thị đi tới đi lui, con mắt sắc đầy nghiêm túc.

Nữ sinh ngồi gần cửa sổ, không ngừng bị mưa và gió tạt vào, cơn lanh kéo đến, nhưng cũng không thể bằng cái lạnh ở trong lòng cô. Cô ngước mắt lên, liếc cái bàn thứ năm ở giữa chỗ Lan Khê đang ngồi, trong ánh mắt mang theo từng đợt sát khí.

Lật bài thi lại, cô bắt đầu viết vào tờ đầu tiên số báo danh và tên của mình——"Y Đóa" .

Lộ Dao thi cách cô ba phòng, buổi trưa cô định đi tìm cậu ta để về cùng, lại nhìn thấy cậu ấy đang đứng chờ ngoài cửa, bộ dạng rất lo lắng, trong lòng Y Đóa liền thấy dễ chịu, lại không nghĩ rằng người bên cạnh vừa đi thoáng qua, Lộ Dao liền nghênh đón, nụ cười rạng rỡ, dùng giọng điệu mền mại mà cô chưa từng được nghe qua để hỏi: "Cậu làm bài tốt không?"

Thoáng chốc, sắc mặt của Y Đóa tái nhợt, hô hấp căng thẳng, lúc này mới nhìn ra đó là Mộ Lan Khê.

Thi cùng nhau suốt một ngày rưỡi, cô bây giờ mới chú ý tới cô ta.

Sau khi trở về, cô và Lộ Dao một lần nữa cãi nhau ầm ĩ một trọng trong điện thoại, cô ngang ngược thành thói, lời gì khó nghe gì cũng đều mắng ra hết, Lộ Dao kìm chế đến đỏ mặt, cuối cùng nghiến răng nói "Y Đóa mình nói cho câu biết, TMD, nữ sinh như cậu cho dù có cởi hết trước mặt mình mình cũng không thèm để ý! Trước kia là do cảm thấy thích cái tính kiêu ngạo TM đó nên mới thích cậu, cậu mắng ai cũng được, nhưng tốt nhất là chớ có ở trước mặt mình mắng Lan Khê! Cậu ấy người như thế nào mình tự có mắt nhìn, sao cậu không tự trở về mà soi gương lại, xem xem cậu TM ghê tởm như thế nào! !"

Cậu liên tục tuôn những lời thô tục, làm cậu tức đến mức sắp đứt dây thần kinh.

Y Đóa nắm điện thoại di động ngu ra tại chỗ, cô ta lớn từng này mà chưa từng bị nam sinh nào mắng, nhục nhã vô cùng, mà tên nam sinh này lại là người mình yêu. Cô gần như mất hết khống chế, khi bị một đao trí mạng như vậy.

Bạn đang đọc Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của Mộc Tiểu Ô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.