Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Tình Làm Tổn Thương

Phiên bản Dịch · 1296 chữ

Lan Khê nhẹ nhàng gõ đầu, kêu lên một tiếng.

Kỷ Hằng cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ ra, đi rửa mặt rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn còn mấy phần hoảng hốt, cho đến khi Kỷ mẹ xới cơm bưng lại đưa cho anh, anhdie»ndٿanl«equ»yd«on mới hoàn hồn, nụ cười trên khóe miệng giống như ngày đông gặp nắng ấm, giọng khàn nói với người bên cạnh: "Anh có cảm giác, giống như đã rất lâu rồi không gặp em?"

Lời nói mát lạnh dễ nghe, cứ thế tràn tới, tràn tới , khó tả được sự thương nhớ ở trong lòng.

Lan Khê đỏ mặt lên, cười cười: "Không phải chỉ mới nửa năm thôi sao?"

Kỷ Hằng nhìn cô cười yếu ớt, gật đầu một cái: "Nửa năm qua em sống như thế nào? Có tốt hay không?"

Chiếc đũa đang gắp thức ăn chợt run lên một cái suýt nữa rớt lên trên bàn, dưới hàng lông mi của Lan Khê là một cặp mắt trong veo, lóng lánh sáng chói, nụ cười ngọt ngào động lòng người: "Tốt, phải nói là trôi qua vô cùng tốt"

"Em còn muốn thi trường đại học A sao?"

"Dạ, cho nên hôm nay em mới đến tìm anh lấy sách."

Kỷ Hằng gật đầu một cái, để đũa xuống, nhịn không được vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu của cô: "Vậy đợi lát nữa cơm nước xong anh đi lấy cho em."

Bọn họ nói chuyện với nhau, Kỷ Diêu chen miệng vào không lọt, nhưng rất là hài lòng nhìn mẹ cô ngồi trên bàn ăn cũng cười híp mắt giống mình, nói vậy bà cũng đã nhìn ra, nếu không phải là hôm nay đồng chí Kỷ phải ở lại đơn vị họp không về được, không thể ăn cơm chung mọi người được, thì chắc chắn cảnh người một nhà này sẽ rất hoàn mỹ, ngó ngó die»ndٿanl«equ»yd«onông anh trai của cô bộ dang như đang nhìn tâm can bảo bối, còn chưa cưới vào cửa mà đã vô cùng yêu thương nàng dâu nhỏ này rồi.

Buổi chiều sau khi cơm nước xong xuôi hết thì ngồi ở trong phòng nghe anh trai nói đâu đâu cả nửa ngày, đều là nói về chuyện ở trường đại học A, Kỷ Diêu phát giác ra mình giống như là kỳ đà cản mũi, hai người này, lời nói mập mờ như vậy có phải là đang muốn ám chỉ bảo cô đi hay không đây?

Lan Khê liên tiếp mất hồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em đang chờ ai sao?" Kỷ Hằng phát hiện hành động của cô, nhẹ giọng hỏi.

Mặt Lan Khê đỏ lên: "Thật xin lỗi vì em không chú ý nghe, anh em nói buổi chiều sẽ đến đón em."

Kỷ Hằng chợt hiểu, nhớ lại hơn nửa năm trước ở Mộ gia đột nhiên xuất hiện người đàn ông đó.

Mộ Yến Thần.

Ấn tượng duy nhất của anh với anh ta chính là cái lần Lan Khê cùng kỷ Diêu ở trường học gặp chuyện không may, anh ta chạy tới phòng giáo việndie»ndٿanl«equ»yd«on lạnh lùng cùng cục trưởng phu nhân giằng co, khi đó anh đã cảm thấy người đàn ông này tràn đầy cường thế cùng lạnh lùng, làm cho người khác không dám đến gần.

"Sách của em, " Kỷ Hằng lấy sách đưa cho cô, ánh mắt dịu dàng, "Anh chờ tin tức tốt của em, nếu như đến lúc đó em thật sự thi đậu vào trường A, anh nhất định sẽ tặng em một phần quà, anh còn hai năm ở trong trường, lúc nghỉ đông và nghỉ hè có thể đi về nhà cùng em rồi."

"Chậc chậc, " kỷ Diêu ghé đầu tới sờ sờ cằm, "Thật là thân thiết, vậy em có được đãi ngộ như vậy không?"

Kỷ Hằng ngước mắt lên, thanh thanh đạm đạm liếc nhìn cô: "En cứ nói đi?"

"Mẹ nó, em là em gái của anh nha. . . . . ."

"Là em gái thì như thế nào? Em thi đậu vào trường đại học A được sao?"

"Em ——" kỷ Diêu nói một hơi, bị nghẹn lại trong cổ họng, mặt sung huyết đỏ bừng nói không ra lời.

Lan Khê đứng ở cửa bị lời nói của hai anh em này chọc cho bật cười, nụ cười sáng chói vô cùng ngọt ngào nở rộ ở trên mặt, đẹp không sao tả xiết. Kỷ Hằng ngước mắt thấy cô cười lại có chút đỏ mặt, nhìn xuống dưới, đặt hai tay lên đầu gối, mười ngón tay quấn quít lấy nhau.

Hai năm qua anh ở trong trường đại học thành tích cực kỳ chói mắt, cái gì cũng làm ngoại trừ việc yêu đương, bên cạnh có nhiều cô gái vây quanh, anh cũng không phải là không có cảm giác, chỉ là cái cảm giác đó kém hơn một chút.

Khoảng cách như thế này đủ để cho anh liếc nhìn liền bận tâm, chỉ cần cô nhăn mày một cái hay cười một cái cũng đủ làm cho tâm tình của anh biến động, đúng là vẫn còn kém một chút.

Điện thoại di động run lên.

Lan Khê có chút kinh ngạc, vội vàng móc ra liền thấy là số của Mộ Yến Thần.

"Kỷ Diêu thật xin lỗi, mình phải đi!"

Kỷ Hằng còn đang đắm chìm trong hồi tưởng của chính mình còn chưa hoàn hồn lại, kinh ngạc, theo bản năng cằm áo khoác lên đứng dậy theo cô: "En đi ngay bây giờ sao?"

Lan Khê gật đầu một cái, cầm sách cùng điện thoại di động lên đi ra khỏi phòng.

Kỷ Hằng dừng một chút: "Bọn em , anh tiễn em về!"

Cô đi rất nhanh, nóng lòng muốn trở về, mi tâm của kỷ Hằng khẽ nhíu lại, đi đến cửa đột nhiên nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: "Làm sao em códie»ndٿanl«equ»yd«on thể cứ như vậy mà đi ra ngoài? Chẳng lẽ lúc đến đây ngay cả khăn quàng cổ cũng không mang theo?"

Cảm giác khác thường từ trên tay đột nhiên truyền đến, Lan Khê cảm thấy có chút kì lạ, mắt rũ xuống nhìn một chút.

Cửa mở ra, không khí lạnh ở bên ngoài tràn vào, suýt nữa làm cho cô đông cứng.

"Ở trong xe anh em rất ấm, không có lạnh." Mắt cô run lên một cái, rút tay ra, lùi về sau hai bước.

Ý cự tuyệt rõ ràng như vậy, kèm theo cảm giác lạc lỏng từ ở trong tay, đột nhiên truyền tới, sắc mặt Kỷ Hằng xấu đi, không đuổi theo nữa, chỉ đứng ở cửa, nhìn cô chạy lại chỗ chiếc xe kia.

Hình ảnh kia, rất là duy mỹ*.

  • Duy Mỹ là khuynh hướng độc tôn cái đẹp cảm thụ bằng thị giác.

Nhưng Lan Khê không ngờ tới, khi cô mở cửa xe ghế lái phụ ra, lại không thấy Mộ Yến Thần đâu, người đàn ông ngồi bên cạnh, lại là Cố Tử Nghiêu.

Anh ta lúng túng cười cười, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện liền nghe thấy giọng nói mềm mại của một cô gái: "Đến rồi?"

Cố Tử Nghiêu nín thở ngoái đầu nhìn lại: "Đúng vậy Nhan tiểu thư, chúng ta đã đến."

Cửa sau xe mở ra, một thân hình chói mắt quen thuộc bước xuống.

Mặt Nhan Mục Nhiễm lộ ra sự lạnh nhạt, hơn nữa lúc nhìn thấy Lan Khê, ánh mắt càng trở nên yếu đuối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê khẽ trắng bệch, tay buông lỏng, anh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Bạn đang đọc Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của Mộc Tiểu Ô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.