Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp mặt tình địch [2]

Phiên bản Dịch · 727 chữ

Bốn mắt nhìn nhau, người này nhìn người kia

Đường Vãn Vãn chột dạ không dám nhìn anh, Mạc Tuyết Phong vẫn ở bên ngoài gõ cửa. Trong lòng Đường Vãn Vãn vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết phải làm thế nào.

Một lúc sau, Án Như Linh đột nhiên quay người lại bước ra cửa, sau đó đứng trước mặt Đường Vãn Vãn mở cánh cửa đó ra.

Ngoài cửa, một chàng trai đầy vẻ phong trần bước đến trên tay cầm túi lớn túi nhỏ nhìn bộ dạng giống như mang bữa tối đến cho Đường Vãn Vãn. Nhìn thấy Án Như Linh, anh cũng ngớ người ngơ ngác nhưng gương mặt nhanh chóng hiện lên một nụ cười hòa nhã.

-Án thiếu, cậu cũng ở đây à?

Án Như Linh gương mặt lạnh lùng còn anh thì lúc nào cũng nở nụ cười, bước vào phòng nói một câu hỏi thăm Đườnng Vãn Vãn. Sau đó đặt đồ lên chiếc bàn uống trà nhỏ.

-Em thấy đỡ hơn chưa?

Anh bước đến ngồi bên cạnh Đường Vãn Vãn, đôi mắt nâu đó mang đầy sự lo lắng. Nhưng tâm tư của Đường Vãn Vãn vẫn phải dành cho Án Như Linh, thời khắc đối diện với sự quan tâm của anh ấy có chút nuốt không trôi.

Cô cười khẽ gật đầu.

-Em cũng đỡ sốt rồi. Học trưởng, sao anh lại đến đây vậy?

-Dù sao anh cũng tan làm rồi, thuận đường mang bữa tối đến cho em.

Mạc Tuyết Phong giọng nói dịu dàng, nhìn Đường Vãn Vãn và nói:

-Không phải nói em chỉ bị sốt thôi sao? Chân em bị làm sao vậy?

Anh nhìn xuống mắt cá chân của Đường Vãn Vãn đang bị bó nẹp lại.

-Không sao đâu.

Đường Vãn Vãn bất giác nhìn Án Như Linh ở ngoài cửa, sau đó vội vàng thu chân lại nhẹ nhàng nói:

-Lúc đi làm không cẩn thận nên bị trật, nghỉ ngơi vài tuần là khỏi thôi.

-Sao lại không cẩn thận vậy chứ?

Mạc Tuyết Phong thở dài lắc đầu.

Dường như trong mắt của anh, Đường Vãn Vãn vẫn là người đi theo sau anh khi xưa, vẫn là đàn em hấp tấp như vậy.

Đường Vãn Vãn bật cười rồi lại nói với Mạc Tuyết Phong vài câu. Đột nhiên nghe thấy giọng của Án Như Linh lạnh lùng “hừm” lên tiếng.

Án Như Linh không thích Mạc Tuyết Phong, Đường Vãn Vãn nghĩ đến chuyện này, lúc đấy lông tơ đều dựng cả lên.

Mạc Tuyết Phong ở đây nói chuyện với cô, giọng điệu dịu dàng như vậy. Nhất thời khiến cô ấsay sưa, suýt chút nữa quên mất trong phòng còn một quả bom hẹn giờ.

-Học trưởng, thời gian không còn sớm nữa. Hơn nữa, thời tiết hôm nay không tốt, anh mau về sớm nghỉ ngơi đi.

Mạc Tuyết Phong nghe mấy lời này thì cũng không khước từ. Lúc đứng dậy xoa xoa đầu Đường Vãn Vãn, nhẹ nhàng nói:

-Vậy được, vậy anh đi trước đây…

Sau đó lại nhớ ra điều gì khẽ dặn dò:

-Vãn Vãn nếu như có chuyện gì nhất định phải gọi cho anh. Biết chưa?

Đường Vãn Vãn bị chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của Mạc Tuyết Phong, đôi mắt nâu đó dường như nhìn rõ mọi tâm tư của cô.

Sống mũi cô cay cay nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn bóng hình của Mạc Tuyết Phong mờ dần ngoài cửa.

Nét mặt bần thần…

Án Như Linh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Đường Vãn Vãn, trong lòng lúc đó rất buồn.

Anh đóng cửa cạch một cái, gương mặt không chút biểu cảm quay người lại. Trong lòng Đường Vãn Vãn liền trở nên ưu tư, đầy lo lắng, trông thấy vẻ mặt trầm lắng này của Án Như Linh thì tim càng lúc đập càng nhanh.

-Em vẫn còn thích cậu ta sao?

Án Như Linh bước đến nhìn cô, cười lạnh lùng.

-Là cái người lúc sáng nói với tôi… Em thích anh sao?

-Em…

Đường Vãn Vãn sợ hãi nhìn anh.

-Hay là nói… Em muốn bắt cá hai tay?

---------

Dịch: Hy Vọng

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 18/04/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.