Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ có không quan tâm đến anh [1]

Phiên bản Dịch · 755 chữ

Ngày mai chính là ngày mà Mạc Tuyết Phong mời cô đến dự tiệc, cô nghĩ đến chuyện này trong lòng chỉ biết gượng cười.

Trong cuộc sống của cô, chưa từng có chuyện gì thuận lợi cả. Ông Trời cũng chưa từng đối tốt với cô.

Bởi vì đã trải qua quá nhiều khó khăn. Đến cuối cùng, dường như đã quen rồi.

Quen với thất bại, quen với những dày vò và dường như đã không còn biết đau nữa.

Đầu óc mê man, Đường Vãn Vãn cảm thấy trong cổ họng bắt đầu nóng như có lửa thiêu như đốt. Cô ho nhẹ lên vài tiếng sợ rằng lần này cô thật sự bị cảm lạnh rồi.

Nhẹ nhàng thu mình lại, trong xe mặc dù có bật máy sưởi rất ấm, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. môi mím chặt đợi Án Như Linh dừng xe trước cửa công ty cô.

Không biết trải qua bao lâu, Đường Vãn Vãn đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cả người không chiu đựng được liền ngã xuống. Mặc dù trong tiềm thức luôn có một âm thanh nhắc cô mau tỉnh dậy nhưng trước mắt vẫn đen tối như vậy khiến cô như rơi.

Án Như Linh mặc dù biết rằng bộ dạng của Đường Vãn Vãn có điều gì đó không đúng, đầu lúc nào cũng cúi xuống không nói câu nào. Trong lòng anh nghĩ rằng cô đang giân, nhưng không ngờ rằng cô đã ngất đi từ lúc nào.

Lúc cô ngã xuống, anh cảm thấy có chút ngỡ ngàng nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt cô nhắm chặt đôi môi tái nhợt vì sốt. Anh mới phát hoảng, chân tay luống cuống dừng xe trên đường, anh ôm lấy Đường Vãn Vãn toàn thân đang nóng bừng lên lúng túng.

Cô sốt rồi…

Lại nóng như vậy, nóng đến mức khiến anh phát hoảng.

Chả trách cô vẫn luôn không nói gì, cũng chả trách cô luôn cúi đầu. Trong lòng anh không biết phải nói gì lúc này, sốt cao như vậy lại không mở miệng nói với anh lời nào, rốt cuộc cô đối với anh…

Án Như Linh không nghĩ nữa.

Đến khi anh nhận ra, anh đã nhanh chóng hết tốc độ lái xe đến bệnh viện.

Chuyện xảy ra sau đó thì anh đã không nhớ rõ nữa. Dừng xe như thế nào và ôm Đường Vãn Vãn xông vào bệnh viện như thế nào, chỉ cho đến khi hoàn hồn lại thì Án Như Linh chợt nhận ra bản thân mình đã đứng trước cửa phòng cấp cứu. Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Đường Vãn Vãn đã được y tá đẩy vào trong, bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra sức khỏe cho cô.

Thở dài một tiếng, anh vuốt mặt. Nhẹ nhàng bước đến hành lang nhìn ra cơn mưa vẫn còn dai dẳng ở bên ngoài.

Lần này cô bị sốt là do anh mà ra, làm tổn thương người mà mình yêu thương là một chuyện đau lòng nhất.

Chỉ sợ người đó, mãi mãi không thể biết được mình vì bộ dạng đó của cô mà đau lòng như vậy.

Cô vốn không để ý đến anh…

Từ nhỏ anh đã biết, Đường Vãn Vãn là một cô gái tốt và lương thiện. Trong cuộc đời của cô, quan tâm đến rất nhiều thứ… cô quan tâm đến cái chết của bố mẹ, quan tâm đến đứa em gái duy nhất của mình. Cũng quan tâm đến việc Án gia đã nhận nuôi cô và quan tâm đến ân huệ nuôi nấng của Án phu nhân.

Chỉ duy nhất cô không quan tâm đến anh.

Cô có thể tươi cười dịu dàng nói thích anh nhưng lại vừa dùng ánh mắt mến mộ nhìn Mạc Tuyết Phong. Bộ dạng yêu thương ân cần với Mạc Tuyết Phong với bộ dạng tỏ tình với anh của Đường Vãn Vãn…. hoàn toàn khác nhau.

Cô vừa có thể nhẹ nhàng lấy lòng anh nhưng lại có thể vì một tấm thiệp mời của người con trai khác tranh giành với anh.

Trời cũng hiểu anh hy vọng cô có thể phản kháng lại anh. Nhưng nhiều năm chịu đựng của Đường Vãn Vãn nhưng lại phản kháng một lần duy nhất lại là vì người đàn ông khác.

------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 30/03/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.