Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa cô ấy đi làm [2]

Phiên bản Dịch · 686 chữ

Lúc lâu sau, anh mới đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn sang Đường Vãn Vãn. Sau đó không biết nghĩ gì, tự nhiên mỉm cười rồi nói:

-Được thôi!

Lần đầu tiên anh ta đồng ý!

Sắc mặt Đường Thanh Thanh tối sầm lại.

Còn Đường Vãn Vãn thì vì câu trả lời của anh ta mà ngẩn ngơ, có chút nghi ngờ nhìn sang Án Như Linh.

-Đi thôi!

Án Như Linh đứng dậy, thân hình to cao đi ra khỏi khỏi phòng. Bộ dạng tùy ý, giống như tranh chấp giữa bọn họ tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Đường Vãn Vãn nuốt nước bọt, nhìn bóng rời khỏi của Án Như Linh. Không hiểu tại sao, trong lòng có chút thấp thỏm.

-Vãn Vãn, con đi đi!

Án phu nhân đưa tay đẩy cô, cau mày trách móc

-Mau đi đi, còn lưỡng lự cái gì?! Như Linh đang đợi con ở ngoài đó!

-….

Đường Vãn Vãn mím môi, vội vàng đứng dậy theo sau.

Án như Linh đã mở cửa lên xe trước rồi. Đường Vãn Vãn đứng cạnh chiếc xe thể thao màu đen do dự một lúc rồi mới mở cửa ngồi lên ghế trước.

Ngồi cạnh Án Như Linh, tim Đường Vãn Vãn như nhảy ra ngoài. Cô vốn tưởng rằng Án Như Linh nhất định sẽ cự tuyệt lời đề nghị đó của Án phu nhân, nhưng không ngờ rằng lại đồng ý.

Việc làm bất ngờ này, thật sự khiến cô cảm thấy bất an.

Người này ghét bỏ cô như vậy, sao có thể đồng ý đưa cô đi làm chứ?

Đường Vãn Vãn nghĩ đến đây, càng cảm thấy không yên tâm. Ôm lấy cặp công văn, ánh mắt ngại ngùng ngồi cạnh vị trí tài xế, cẩn thận từng li từng tý.

Án Như Linh khởi động xe, lái xe theo hướng công ty của cô.

Suốt dọc đường Án Như Linh không hề nói gì, biểu cảm lạnh lùng nắm lấy vô –lăng giống như chưa hề có cô tồn tại trong xe. Đường Vãn Vãn nhìn anh không chú ý đến cô, cũng thở phào nhẹ nhõm, công văn ôm trong tay cũng từ từ buông xuống.

Nào ngờ đi được nửa đường thì đột nhiên Án Như Linh mở lời.

-Tối qua mẹ gọi cô vào phòng làm gì vậy?

-Hả?

Đường Vãn Vãn vẫn còn hơi sững sờ.

Chiếc xe “kít” lên một tiếng dừng ngay giữa đường, đây là một tuyến đường hẻo lánh không bóng người qua lại.

Án Như Linh quay người lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. Lời nói lạnh lùng như cơn gió lạnh mùa đông, khiến cô run lên:

-Tối qua bà ấy nói gì với cô?

Toàn thân Đường Vãn Vãn cứng đờ, người đàn ông có đôi mắt đẹp rạng ngời nhìn cô. Lộ ra vẻ giễu cợt mỉa mai, đột nhiên cô nhận ra có thể Án Như Linh đã đoán được tối qua Án phu nhân tìm cô để làm gì rồi.

Bà ấy gọi cô…. Nói muốn cô hạ thuốc anh.

Những lời này, sao cô có thể nói ra được

Mà hôm nay Án Như Linh đồng ý Án phu nhân đưa cô đi làm, chẳng qua là vì hiện giờ có thể ép cô nói ra những lời mà tối qua Án phu nhân đã nói với cô.

-Không… không nói gì cả…

Đường Vãn Vãn lắp bắp trả lời, xém chút cắn vào lưỡi.

-Không có gì sao?

Án Như Linh cười nhẹ nhàng, có ý coi thường. Đột nhiên chồm người dậy, dùng tay nắm lấy cằm Đường Vãn Vãn.

Gương mặt đẹp đẽ đó gần trong gang tấc, Đường Vãn Vãn bị dọa đến nỗi toàn thân cứng đờ. Cô mở to mắt nhìn chằm chằm Án Như Linh đang cười cô, nhẹ nhàng hỏi:

-Chẳng phải bà ấy gọi cô đến để bỏ thuốc tôi sao?!

-------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/03/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.