Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư tình [1]

Phiên bản Dịch · 680 chữ

- Đúng vậy, mẹ nuôi.

Cô nuốt nước miếng, mới gượng gạo mở lời đồng ý:

-Vãn Vãn sẽ nghe lời mẹ.

Án phu nhân nghe cô nói như vậy, mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô vô cùng dịu dàng và nói:

-Được được, mẹ biết Vãn Vãn là đứa trẻ ngoan! Không bao giờ làm mẹ phải tức giận! Đâu giống như thằng con trời đánh Án Như Linh đó! Càng lớn càng làm mẹ không hài lòng. Trưởng thành rồi thì không chịu nghe lời! Con xem nó bây giờ, chỉ đối đầu với chúng ta! Lúc nào cũng muốn chọc cho mẹ tức chết.

Đường Vãn Vãn chiều theo lòng Án phu nhân nói vài câu an ủi bà. Bà vỗ nhẹ lên vai cô, cười nói:

-Con chuẩn bị thế nào rồi? Cho con một tháng, nghĩ ra ngày nào tốt cho nó uống thuốc chưa?

Lời nói đó ám chỉ vào bình thuốc, gương mặt nhỏ bé của Đường Vãn Vãn lại biến sắc. Cô nhìn vào gương mặt tươi của người phụ nữ trung niên đang cười dịu dàng trước mặt cô, ngập ngừng nói:

-Nhưng mà mẹ… Căn bản anh Như Linh sẽ không ăn đồ ăn con đưa đâu… Anh ấy vốn dĩ đã không thích con. Mẹ xem…

-…

Án phu nhân vẫn tươi cười nhìn cô, chỉ là con ngươi đã hơi nheo lại. Nhìn vào mắt Đường Vãn Vãn tràn đầy sự đe dọa.

-Con là do một tay mẹ nuôi dưỡng…

Án phu nhân đưa tay lên vuốt má cô, nhẹ nhàng cười nói:

-Nếu như không có mẹ, đừng nói là con… đến em gái của con có lẽ đã chết mười bốn năm trước rồi. Vãn Vãn, mẹ đối với con không chỉ có ơn dưỡng dục, còn có ơn cứu mạng. Con hãy dùng tính mạng của con để báo đáp mẹ đi… Như vậy không quá đáng chứ?! Con nói đi, có đúng không?

-….

Đường Vãn Vãn im lặng một lúc mới khổ sở nuốt nước bọt, gật đầu đáp:

-Con biết rồi, thưa mẹ…

Án phu nhân mới gật đầu hài lòng, đưa tay vỗ lên vai cô nói tiếp:

-Mẹ trông chờ hết vào con đó Vãn Vãn!

Đường Vãn Vãn từ phòng Án phu nhân đi ra, trong lòng có chút hoảng loạn.

Cô như người mất hồn bước vào trong phòng của mình. Sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Trong gương hiện lên một gương mặt xinh đẹp. Người trong đó cũng ngu ngốc nhìn cô, giống như một tượng gỗ không có linh hồn.

Cô nhớ lại lúc Án Như Linh tức giận nói cô là con rối. Cô nghĩ, anh nói không sai… Cô giờ có khác gì một con rối đâu? Bị Án phu nhân dùng dây thừng siết chặt tâm hồn cô. Đừng nói là cơ thể, ngay đến tương lai cũng đã bị bà ấy kiểm soát rồi.

Gả cho Án Như Linh, khiến cho Án Như Linh thích cô… Đây chính là sứ mệnh của cô ở Án gia. Cô có thích anh ta không, có đồng ý không vốn không quan trọng và vả lại Án phu nhân cũng không quan tâm đến những điều đó.

Đây chính là cô Đường Vãn Vãn… Nửa đời trước, cũng là nửa đời còn lại của cuộc đời cô.

Cả người cứng đơ nhìn gương cười rồi bật cười, bóng hình phản chiếu nụ cười của người trong đó lộ ra còn xấu hơn gương mặt lúc khóc. Đường Vãn Vãn cúi đầu, mở ngăn kéo lấy bình thuốc mà Án phu nhân đưa cho đặt sang một bên, thấp thoáng lộ ra một bức thư.

Cô cẩn thận lấy bức thư đó ra cầm trên tayđó là một bức thư màu hồng. Bên trong chứa đựng cô của năm mười sáu tuổi, đó là một bức thư tình vẫn chưa kịp trao.

-------

Dịch: Hy Vọng

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/03/18

Bạn đang đọc Hào Môn Sủng Hôn: Lão Bà Thật Đáng Yêu! của Cố Phiên Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.