Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bảo vật bất phàm.

Tiểu thuyết gốc · 3242 chữ

Sau khi các trận đấu ở vòng bảng kết thúc, những ứng viên và người đại diện của mình có hai canh giờ để nghĩ ngơi, chuẩn bị cho hai trận đấu quan trọng còn lại.

Cho đến lúc này, chỉ còn bốn ứng viên duy nhất vẫn giữ nguyên được cơ hội đăng cơ cho mình, từ cao đến thấp lần lượt là Lưu Mộ đang sở hữu hai mươi mốt hoàng cách, kế đến là đại hoàng tử Thái Văn Thần Vũ, người có hai mươi hoàng cách, cuối cùng là Ám Dạ và Thái Văn Lục Tốn đồng hạng ba vì cùng có mười chín hoàng cách.

Với cách biệt nhỏ nhoi này, chẳng có ai trong bốn ứng viên trên nắm chắc hoàn toàn được cơ hội đăng cơ cả, nhưng nhìn chung, mọi người đều nghĩ, một trong hai người là Lưu Mộ, hoặc Thái Văn Thần Vũ sẽ trở thành tân hoàng, bởi lẽ người đại diện của bọn họ là Công Tôn Bá Nhiên, và Hàn Thiên, cả hai đều có thực lực quá vượt trội.

Bằng chứng là vị trí đứng đầu ở bảng đấu của mình, cơ mà cũng vẫn có không ít người tin rằng, mọi chuyện có thể không đơn giản như vậy, nhất là khi bọn họ đều đã được chứng kiến những gì mà thiết diện và Ám Dạ có thể làm được, chưa chắc thiết diện thua khi gặp Công Tôn Bá Nhiên, lúc gặp Hàn Thiên lại vẫn có tỷ lệ thua tiếp.

Đồng dạng Ám Dạ tuy thua Hàn Thiên, nhưng trên thực tế là hai bên hoàn toàn chưa đánh hết sức, điều này càng củng cố thêm niềm tin, dù được đánh giá yếu hơn, nhưng chưa chắc Ám Dạ và thiết diện đã không thể làm nên kỳ tích.

Riêng Hàn Thiên, mục tiêu của hắn chính là loại trừ thiết diện và Thái Văn Lục Tốn ra khỏi đại điển lần này, nên việc trực tiếp đối đầu với thiết diện, chính là chủ đích từ ban đầu của hắn, nhưng điều đó không đồng nghĩa hắn coi thường đối thủ này.

Trước vòng bảng, Hàn Thiên hắn đã phải không ngừng không nghĩ trở về đế đô, sau đó lại đánh liền bốn trận với bốn đối thủ không tầm thường, nếu không phải hắn may mắn được tiểu kim long chia sẻ cho công pháp ngịch thiên là càn khôn chuyển luân hoàn, Hàn Thiên hắn cho dù căn cơ xuất chúng, cũng khó mà trụ vững.

Qua vòng bảng, lực lượng trong người Hàn Thiên gần như đã hao cạn hết, may thay hắn lại có được hai canh giờ nghĩ ngơi, vậy nên nhân thời gian này, Hàn Thiên liền tìm một cái đình nhỏ thanh tịnh, trong khuôn viên của tiên vương điện để tọa thiền hồi sức.

Gần hai canh giờ qua đi, Hàn Thiên rốt cuộc đã hoàn toàn khôi phục được trạng thái đỉnh phong nhất, tiếp theo đây, dù phải đấu với thiết diện hay Công Tôn Bá Nhiên, hắn đều không cảm thấy chút lo ngại nào.

Phía trước tiểu đình, dưới một gốc cây liễu, Lưu Mộ, Nhược Mộng, Túc Chi, cùng với hai hộ vệ Thế Bá Mã Thiền đang ngồi uống trà đàm đạo, Hàn Thiên tọa thiền trở ra, Lưu Mộ liền hướng hắn lên tiếng.

-ban nãy ta đã tính toán qua, ở vòng bảng đa phần các cá nhân mạnh đều sẽ không sữ dụng đến những loại ngọc giản hay hồn khí dùng một lần, bởi thực lực của họ đều đủ sức vượt qua vòng bảng.

-nhưng kể từ giờ trở đi, mọi trận đấu đều cực kỳ quan trọng, các ứng viên khác nếu có chiêu bài ẩn gì, thì đều sẽ đem ra tất tay một lần, bởi họ chả còn gì phải luyến tiếc cả.

-ta không nghi ngờ thực lực của Hàn huynh đệ, nhưng trên cương vị là người nhờ vả cậu chiến đấu thay mình, ta cảm thấy bản thân có nghĩa vụ giúp cậu trang bị những thứ tốt nhất.

Nói đoạn Lưu Mộ liền hướng Mã Thiền ra dấu, ngay lập tức Mã Thiền liền bày lên bàn đá trước mắt sáu bảy món bảo vật trông cực kỳ bất phàm, Hàn Thiên thoáng nhìn qua một lượt, liền thấy trên bàn có bốn miếng ngọc giản bộ dáng bắt mắt.

Kế đó là một cây cung đen nhám, dài khoảng năm thước rưỡi, một thanh kiếm đỏ rực dài bốn thước, cùng một cái khiên hình tròn toàn thân sáng bóng màu kim chúc, trên mặt có khắc hoa văn hình linh tê cực kỳ sống động, đường kính khoảng hai thước hơn, sau khi nhìn sơ qua một lượt những món đồ này, Hàn Thiên liền hướng Lưu Mộ hỏi.

-những món bảo vật này vừa nhìn qua liền biết chẳng phải thứ bình phàm, không biết chúng có tác dụng như thế nào đây???.

Lưu Mộ khẽ chỉ tay về chiếc ngọc giản có màu xanh lục nằm ở gần hắn nhất nói.

-đây là ngọc giản phong ấn tái sinh phù, một võ kỹ bát cấp do võ hoàng thi triển, Hàn huynh đệ nếu thụ trọng thương trong trận đấu, hoặc đang hao tổn quá nhiều lực lượng, thì có thể dùng đến miếng ngọc giản này, nó sẽ giúp cậu ngay lập tức hồi phục thương thế, hoặc cung cấp một luồng linh lực cực lớn, giúp cậu hồi phục nguyên khí.

Lại chỉ tay về miếng phù xanh lam gần đó, Lưu Mộ tiếp.

-miếng này có phong ấn bôn lôi kích, cũng là một võ kỹ bát cấp do võ hoàng thi triễn, khi ném ra có thể triệu hoán đến chín chín tám mốt đạo lôi đình đánh lên đối thủ, tốc độ nhanh không thể tả, nhưng uy lực chỉ ngang công kích của võ vương trung tầng.

Hướng đến miếng ngọc giản màu đỏ, Lưu Mộ cao hứng nói.

-trong này phong ấn hỏa ngục trận, một ma pháp cấp trung địa vương, là những cường giả thực lực ngang võ hoàng, một khi dùng đến, năm dặm chiến trường chìm trong liệt hỏa, là chiêu số công kích diện rộng không thể tránh né, bất quá uy lực cũng chỉ ngang công kích cấp võ vương trung tầng.

Còn một cái ngọc giảng màu hoàng thổ cuối cùng, Lưu Mộ trông có vẻ rất tự hào khi nói về nó.

-miếng ngọc giản này phong ấn thổ linh giáp, một bát cấp võ kỹ đỉnh phong, chỉ cần dùng đến nó, nội trong võ vương cảnh giới, không gì có thể gây thương tổn được cho Hàn huynh đệ trong vòng mười nhịp thở.

-đây là do một vị tiền bối trong hoàng tộc tế luyện, ta ban đầu có ba miếng, hai trong số chúng đã bảo vệ được tính mạng của ta trong những tình huống tưởng như đã chắc chắn bỏ mạng, bây giờ còn một miếng này, liền đem ra cho Hàn huynh đệ phòng thân.

Sau khi nói hết về bốn miếng ngọc giản, Lưu Mộ liền chỉ ba món hồn khí còn lại tiếp.

-hồn khí có ý thức, biết tự chọn chủ, những món hồn khí này đều có hỏa hầu thất bát cấp, Hàn huynh đệ chưa đạt đến võ vương võ hoàng tu vi, không thể cưỡng chế dùng chúng, bất quá cậu cứ thử xem mình có thể đánh thức được món nào trong ba món này hay không???.

Hàn Thiên cầm vào cây cung đen nhám trước tiên, cảm giác ban đầu của Hàn Thiên là món hồn khí này cầm khá vừa tay, thiết kế rất cân đối, kéo thử dây cung một chút, hắn liền phát hiện sức nặng của dây cung này không thể thay đổi được.

Truyền một chút linh lực của bản thân vào thân cung, khí linh bên trong liền thức tỉnh, Hàn Thiên theo hướng dẫn của khí linh, lắp tiễn bắn ngay một phát, tích tắc một đạo tiễn mang như vô hình bay thẳng ra khỏi hoàng thành, hướng đến một ngọn núi trọc, không có người ở nằm tại khu chính nam, cách hoàng thành khoảng năm mươi dặm.

Tràng tiếng nổ vang vọng từ phương xa truyền đến, một phần ở đỉnh cao gần năm mươi trượng của ngọn núi kia đã bị phá hủy hoàn toàn, đỉnh núi ấy hình thành hoàn toàn bằng nham thạch, cực kỳ cứng chắc, vậy mà vẫn là bị một tiễn của Hàn Thiên đơn giản phá hủy.

Chứng kiến cảnh này, kẻ kiệt ngạo như Thế Bá cũng phải cất tiếng cảm thán.

-minh ám cung này là một hồn khí thất phẩm, sức căng dây cung hơn hai vạn cân, có thể làm mũi tên bắn ra giống như vô hình, tầm bắn cực xa, cực kỳ kén chọn người dùng, vậy mà Hàn huynh đệ vẫn có thể phát huy được khả năng của nó một cách thiện nghệ như vậy, thực sự khiến người ta phải khâm phục bội phần.

Đặt lại minh ám cung xuống bàn, Hàn Thiên hướng Lưu Mộ nói.

-món hồn khí này cũng khá tốt, bất quá ngoại trừ khả năng ẩn đi tiễn mang, cùng tầm bắn đặc biệt xa, thì cũng không có gì hơn được ngân cung thường dùng của ta.

Ám Dạ nghe thế liền chỉ đến thanh kiếm đỏ rực gần đó nói.

-thế Hàn huynh đệ thử món hồn khí này xem, nó gọi là hỏa ma kiếm, một món hồn khí bát cấp, ngoài tự thân sắc bén tuyệt luân ra, bản thân nó có thể triệu hoán ra hỏa ma, thực lực có thể đạt đến cấp võ hoàng, tùy theo tu vi của người dùng, hỏa ma triệu hoán có thể giúp người dùng khắc địch chế thắng, diệu dụng cực lớn.

Hàn Thiên lại cầm thử hỏa ma kiếm kia lên, sau đó sữ dụng linh lực kích hoạt, khí linh bên trong liền ngay lập tức đáp lời triệu hoán, một hỏa ma cao ba trượng nhanh chóng được phóng xuất ra bên ngoài, trước con mắt ngỡ ngàng của tất cả những người quan khán.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Mộ liền kinh nghi nói.

-Hàn huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi cậu nói không chừng là kẻ có thiên phú dị bẩm, có thể tương thích với mọi loại hồn khí ở trên đời rồi đấy.

Trước câu nói nửa đùa nửa thật của Lưu Mộ, Hàn Thiên chỉ cười cười không đáp, hồn khí không tương thích với người dùng, đa phần đều vì thuộc tính lực lượng, hoặc tố chất thân thể xung khắc, không thích hợp với món hồn khí kia.

Hàn Thiên hắn đạt đến kim thân vô thượng, thân thể sở hữu kháng tà hợp đạo, hai đại công năng nghịch thiên như vậy, hơn nữa trong người còn có linh lực của tiên gia, có thể hòa hợp với vô vàn loại thuộc tính lực lượng khác, dùng được mấy món hồn khí này, cũng chỉ là chuyện thuận lý thành chương mà thôi.

Hàn Thiên thần niệm khẽ động, hỏa ma hình người đầu quỷ nhanh chóng làm ra một loạt hành động dưới mệnh lệnh của hắn, sau một lát thử nghiệm, Hàn Thiên liền đặt hỏa ma kiếm xuống bàn nói.

-thanh kiếm này một là quá nhẹ, quá mảnh khảnh, không thích hợp cho ta sử dụng, hai là hỏa ma kia thực lực đa phần phụ thuộc vào tu vi luyện khí của ta, mà tu vi luyện khí của ta chỉ là một nửa thực lực mà ta có, hỏa ma triệu hồi ra thực sự không thể bì kịp với thực lực của các đối thủ mà ta phải đương đầu, bởi đối thủ mà ta sắp chạm trán đều có tu vi hơn ta một đại cảnh giới, hỏa ma kia đụng phải đám người nọ, căn bản chỉ đủ gãi ngứa.

Hai món hồn khí đều không được, Lưu Mộ liền chỉ tay về phía tấm thuẫn cuối cùng nói.

-thế thử nốt hộ địa thuẫn này xem thế nào???, đó là món hồn khí mà lão ca tâm đắc nhất đấy.

Hàn Thiên vừa cầm tấm thuẫn màu hoàng thổ kia lên, còn chưa biết nó nặng nhẹ thế nào, thì Lưu Mộ ở gần đó đã bất ngờ cầm hỏa ma kiếm chém đến, Hàn Thiên theo phản xạ giơ thuẫn lên đỡ, keng một tiếng vang vọng, tấm thuẫn này dưới sự sắc bén của hỏa ma kiếm, vậy mà không hề chịu phải chút tổn thương nào, ngay cả một vết hằn cũng không có.

Lưu Mộ để lại hỏa ma kiếm xuống bàn, sau đó hướng Hàn Thiên nói.

-hộ địa thuẫn này sữ dụng ma pháp kim chúc, hòa cùng hồn kim mà luyện thành, nó chính là một món hồn khí bát cấp mà hoàng thất gần đây mới tế luyện được.

-tuy là bát cấp hồn khí, nhưng vì là hồn khí phòng thủ, nên dù đối thủ cầm cửu cấp hồn khí tấn công, cũng có thể bị nó chặn đứng, hơn nữa dù là người không thể kích hoạt được uy năng đặc thù của hộ địa thuẫn này, thì vẫn có thể dùng nó như một tấm thuẫn bình thường, uy năng sẽ không giảm chút nào.

-Hàn huynh đệ thử xem bản thân có…

Lưu Mộ vừa dứt lời, hộ địa thuẫn trên tay Hàn Thiên liền nhanh chóng phát ra một luồn ánh sáng vàng đầy bắt mắt, sau đó hóa to lơn một chút, chứng kiến cảnh tượng bất thường này, lời Lưu Mộ định nói ra cũng phải thay đổi.

-ta quả thực đoán không sai…Hàn lão đệ có thể dùng được mọi loại hồn khí.

-Nếu đệ đã có thể kích hoạt được hộ địa thuẫn, vậy lão ca cho đệ biết công năng của nó luôn vậy.

-như đệ thấy đó, hộ địa thuẫn này không phải vật đúc chết như những món hồn khí khác, tất cả kết cấu của nó đều là vô định, nhờ vào hiệu quả đặc thù của ma pháp kim chúc, từ đó cho phép người dùng tùy ý thay đổi hình dáng thực tế.

-Hàn Lão đệ muốn nó to nhỏ, dài mỏng, biến thành mũi mâu, biến thành áo giáp, thậm chí là thanh kiếm nó cũng có thể biến thành, căn bản đây là một món hồn khí cực kỳ diệu dụng.

Hàn Thiên theo lời Lưu Mộ thử nghiệm một hồi, quả thực hộ địa thuẫn có sự diệu dụng vô cùng đáng kinh ngạc, bình thường nó nặng hai trăm cân, dày một thốn, Hàn Thiên hắn có thể dàn mỏng độ dày ra để tăng kích thước của tấm thuẫn lên, hoặc biến nó thành binh khí, thành bất kỳ hình dạng nào mà hắn muốn.

Hàn Thiên sau một hồi thử nghiệm, bản thân liền hài lòng hướng Lưu Mộ nói.

-hộ địa thuẫn này công năng vô cùng, ta cảm thấy cực kỳ vừa tay, vậy xin mượn Lưu Mộ huynh món hồn khí này dùng để phòng thân, sau khi đại điển kết thúc, ta liền sẽ trả lại huynh vậy.

Khóe môi Lưu Mộ thoáng nét cười nhẹ nói.

-ta chuẩn bị tất cả những vật phẩm này, vốn là để trang bị hết cho Hàn huynh đệ, bây giờ cậu chỉ lấy có hộ địa thuẫn, đây là đang xem nhẹ thành ý của lão ca à???.

Ánh mắt Hàn Thiên thoáng nét căng cứng đáp.

-những món đồ này đều là chí bảo đối với tu sĩ hay tiểu tông tiểu phái thông thường, hao tổn một thứ liền phí phạm vô cùng, ta làm sao dám nhận hết chứ???.

Lưu Mộ thoáng thở ra một hơi đáp.

-minh ám cung cùng hỏa ma kiếm Hàn lão đệ dùng không thuận tay thì cũng thôi đi, đằng này bốn miếng ngọc giản kia đều là những vật vô cùng cần thiết cho chiến đấu.

-Hàn lão đệ sợ hao tổn chúng, sao không sợ hao tổn sinh mạng của mình ấy.

-lão đệ thay ta chiến đấu tranh hoàn vị, cậu đến trang bị của ta cũng không nhận, ta tuy tin tưởng thực lực của cậu, nhưng cũng lo lắng hoàng vị chưa chắc chắn về tay mình chứ???.

-hơn nữa cậu không dùng những vật ngoại thân này, những đối thủ kia của cậu có chơi đẹp như cậu không???, vậy nên những ngọc giản này, Hàn lão đệ cứ cầm lấy, cần dùng thì dùng, không dùng đến lão ca sẽ thu hồi sau vậy, cái quan trọng là tính mạng của lão đệ, cùng với chiến thắng của lão huynh đây.

Lưu Mộ đã nói đến mức này, Hàn Thiên dù không muốn nhận cũng không được, nhanh chóng thu lại bốn miếng ngọc giản, Hàn Thiên liền hướng Lưu Mộ nhiệt tâm nói.

-Lưu Mộ huynh yên tâm, hoàng vị này của đại ninh, nhất định không thoát khỏi tay huynh đâu.

Lưu Mộ chỉ thoáng gật đầu, Mã Thiền cạnh đó liền cẫn trọng nói.

-bốn miếng ngọc giản cùng ba hồn khí kia, đều là những thứ bảo vật tốt nhất mà điện hạ thu thập được, sau từng ấy năm lăn lộn ở triều đường, tất cả đều có thể không tiếc đem ra cho Hàn huynh đệ hộ thân, vậy nên mong cậu hiểu được tâm ý của điện hạ, tận sức giúp ngài ấy hoàn thành được mộng tưởng, đăng cơ hoàng vị, Mã Thiền có tâm vô lực, xin nhờ cả vào Hàn huynh đệ.

Mã Thiền vừa dứt lời, Hàn Thiên liền vòng tay hướng hắn nói.

-tâm ý của Lưu Mộ huynh, Hàn Thiên ta tất nhiên ghi nhớ, cũng sẽ tận sức giúp huynh ấy đăng cơ, Mã Thiền lão ca cứ an tâm.

Hàn Thiên vừa dứt lời, ở sàng đấu liền có thông báo bắt đầu trận bán kết, thoáng nhìn về phía Nhược Mộng cùng Túc Chi, Hàn Thiên vừa định trấn an họ một chút, thì Nhược Mộng đã dùng ánh mắt quan tâm ủng hộ hướng hắn nói.

-ta tin huynh có thể thắng được những đối thủ còn lại, nhớ cẫn thận đừng để bị thương nghiêm trọng quá.

Về phần Túc Chi, nàng chỉ thể hiện một sự tín nhiệm thành kính nhất, hướng Hàn Thiên cổ vũ.

-Hàn đại ca thực lực vô song, ta chưa từng thấy ai cùng thế hệ có thể làm khó được huynh, cố lên…đá bay hai đối thủ còn lại xuống đài, chúng ta cùng đến triều đường dự đại yến đăng cơ của Lưu Mộ tam hoàng tử.

Có được sự hậu thuẫn cùng ủng hộ tuyệt đối của thân nhân bằng hữu thế này, Hàn Thiên hắn còn cần sợ điều gì nữa chứ???, thiết diện ư???, dù đó chỉ là một thân phận giả của Hàn Thiên hắn, nhưng nếu có kẻ nào dám dùng nó để trục lợi, Hàn Thiên hắn chắc chắn sẽ khiến kẻ đó trả giá đắc.

Bạn đang đọc Hàn Thiên Ký sáng tác bởi hacbachgia21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachgia21
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.