Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn Đình Vũ Đi Tìm Chết!

Phiên bản Dịch · 1554 chữ

"Đệ đệ, đừng lãng phí nhiều bột hồ tiêu và nước ép ớt như vậy, nàng ta đã không có cảm giác rồi!" Hiên Viên Lạc Thần nhìn đệ đệ đang vẩy những loại bột lên người Đình Vũ, thong thả ung dung mở miệng.

Hắn nói một câu này là nói thật, bởi vì hiện tại Đình Vũ đúng là đã đau đến toàn thân không có một chút tri giác!

Tiếp, một chậu nước tiêu nóng dội lên người của nàng ta, lửa kia cũng từ từ tắt đi. Mà giờ khắc này, trên người của nàng ta đã không tìm được một khối thịt ngon rồi! Một loại da thịt nõn nà đen như mực, tràn đầy dấu vết bị đốt.

Mà bản thân Đình Vũ, cũng bởi vì thật sự không chịu nổi hành hạ trên thân thể và tâm lý như vậy, chỉ còn đôi mắt hoàn hảo nhưng trong đôi mắt đó từ từ lộ ra vẻ tuyệt vọng!

Nàng biết, hôm nay nàng không sống được nữa rồi. Dù còn sống, nhưng với bộ dáng cực kì kinh khủng này của mình, cũng không mặt mũi để tiếp tục sống tạm qua ngày nữa! Vương gia nhất định sẽ không nguyện ý nhìn thấy bộ dáng này của nàng, vương gia là người không dính một hạt bụi trên người, bây giờ đến việc nàng xuất hiện trước mặt của vương gia cũng không xứng nữa rồi! Càng không nói đến việc đứng bên cạnh vương gia.

Nàng không sợ đau, không sợ chết, không sợ, nàng đều không sợ, nhưng chỉ sợ không còn có cơ hội đi chung với vương gia! Giờ khắc này, nàng rốt cuộc biết rõ cái gì gọi là tâm như tro tàn!

"So với việc làm cho người ta khổ sở chết đi, bản thế tử thích việc làm cho người ta sống không bằng chết hơn. Đại thẩm Đình Vũ, không biết ngươi đối với bộ dáng này của ngươi có hài lòng hay không?" Giọng nói tà mị mang theo ý trêu chọc.

Nhìn bộ dáng ghê tởm này của Đình Vũ, ngay cả Vũ Văn Tiểu Tam cũng không nhịn được hơi nghiêng đầu sang một bên, thật sự là không nhìn nổi.

Mà Tiểu Nguyệt ở bên cạnh đã ói ra!

"Ca ca, sao nàng ta biết được mình có bộ dạng gì?" Tiểu Sở Cuồng nói xong, ôm lấy cái gương lớn trên bàn, đặt ở trước mặt của Đình Vũ.

Đình Vũ nhìn mình trong gương, cả người đen thui, bộ mặt cũng đã thối rữa không thành hình người. Trong cặp mắt kia từ từ dính vào vẻ sợ hãi, bi ai, tuyệt vọng và điên cuồng. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần tiện tay cầm một bình sứ lên, ném về phía nàng ta, đại huyệt trên người lập tức được hóa giải, đã có thể động đậy, cũng có thể nói chuyện!

"Các ngươi chết đi! Các ngươi đều không được chết tử tế!" Dây thanh quản đã bị phá hư, giọng nói cũng là khàn khàn khủng bố.

"Đúng, chúng ta không được chết tử tế, đại thẩm Đình Vũ sẽ được chết tử tế đấy! Ngươi nhìn một chút, nhìn bộ dáng này của ngươi đi, ngươi nhìn rõ rồi chứ? Đây mới thật sự là ngươi! Người của ngươi cũng giống như tâm tư của ngươi, làm cho người ta cực kì ghê tởm!" Giờ phút này giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần hoàn toàn không giống giọng nói non nớt của đứa bé hai tuổi, chỉ có tà tứ và tàn nhẫn! Nghe giống hệt như giọng nói của Hiên Viên Vô Thương!

Đình Vũ nhìn gương này, rồi sau đó gian nan di chuyển thân thể của mình tới góc tường, co rúm lại: "Không! Không phải vậy! Đây không phải là ta! Ta không phải như thế! Không phải vậy! Không phải vậy! . . . . . ." Dung mạo của nàng đẹp như thế, tại sao có thể là bộ dạng ghê tởm đến bực này? Không phải vậy! Không phải vậy!

Trong ánh mắt hoảng hốt nhìn thấy mặt của vương gia, chồng lên khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần. . . . . .

Nàng thấy vương gia đang chậm rãi mở miệng nói "Đúng, đúng vậy! Ngươi chính là khó coi như vậy, đây mới là bản chất của ngươi, đây mới thật sự là ngươi. . . . . ."

"A -- không phải! Không phải! A. . . . . ." Tiếng kêu thảm kinh khủng , "Không, không. . . . . . Vương gia, vương gia, ta không phải như vậy, ta không phải như vậy, ta không phải, ha ha ha. . . . . . không phải. . . . . ."

"Không phải. . . . . ."

"Không phải. . . . . ."

-- Nàng rốt cuộc điên rồi! Điên rồi! Trực tiếp bị bộ dạng của mình dọa điên rồi, trực tiếp bị mấy câu nói của Hiên Viên Lạc Thần ép điên rồi!

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn con lớn nhất của mình, còn nhỏ tuổi đã có đầy đủ tâm trí và tư thế một mình đảm đương, trên mặt không tự chủ lộ ra vẻ vui mừng.

Nhìn Đình Vũ co lại thành một đoàn ở trên giường và bộ dáng điên cuồng hiện giờ của nàng ta, bây giờ mặc kệ làm cái gì với nàng ta, nàng ta đều không cảm giác được đâu! Vũ Văn Tiểu Tam hơi thương xót thở dài một hơi, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Cho nàng ta thoải mái một chút!"

Tiếng nói vừa dứt, nhuyễn kiếm bên hông của tiểu Lạc thần cũng đã ra khỏi vỏ, kiếm phong bén nhọn quét qua, kiếm kia cũng không có đụng phải thân thể Đình Vũ, nhưng kiếm phong kia đã chặt đứt yết hầu của nàng ta!

Tiêu sái thu tay lại, thả kiếm lại bên hông.

Hắn vốn chuẩn bị để Đình Vũ lấy hình dáng này sống cả đời, để cho kẻ địch sống không bằng chết mới là phong cách của Hiên Viên Lạc Thần hắn. Nhưng mẫu thân muốn nàng ta chết, vậy hãy để cho nàng ta chết đi!

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn tư thế tự nhiên anh tuấn kia, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, mặt đầy sùng bái nhìn hắn: "Ca ca, huynh thật lợi hại!"

"Biết ta lợi hại? Vậy đệ liền đàng hoàng học võ công đi!" Liếc mắt nhìn hắn.

Mím mím môi: "Ta...ta, ta...ta không học! Học võ công nhàm chán muốn chết!"

"Đồ không có tiền đồ!" Nói xong nhìn cũng không nhìn hắn một cái, mở miệng về phía ngoài cửa, "Người đâu!" Giọng nói đã khôi phục thanh thúy và non nớt đứa bé nên có.

Mấy người áo đen xuất hiện bên trong nhà, quỳ một chân trên đất: "Thiếu chủ!"

"Chặt thành trăm mảnh, cầm đi cho chó ăn!" Quét trên giường kia một cái, rồi sau đó lạnh lẽo mở miệng.

"Dạ, Thiếu chủ!" Người áo đen kia ứng xong liền ngẩng đầu nhìn người trên giường, trong nháy mắt đó suýt nữa nôn ra! Thật buồn nôn!

Nhìn lại xung quanh giường, rõ ràng đều là dấu vết bị đốt cháy, cũng đã hiểu rõ mùi thịt nướng mà mình và các huynh đệ ngửi thấy ở ngoài cửa là từ đâu mà đến! Lúc ấy bọn họ còn nói muốn ăn nữa chứ? Nghĩ tới, mấy đại nam nhân lại cùng nhau đứng lên, rồi sau đó nhếch nhác xoay người, đứng tại cửa ra vào ói lên ói xuống!

Thật là quá ác tâm! Nôn --

"Chúng ta đi thôi!" Thu thập tiện nhân xong, bọn họ nên rời đi.

"Ừm!" Bốn người cùng nhau trở về phòng cầm bọc quần áo đã thu dọn xong.

. . . . . .

Mà Hiên Viên Vô Thương ở bên trong hoàng cung nói xong quốc sự với Dạ Tử Lân, lại dặn dò một số chuyện. Liền bắt đầu đánh cờ với Dạ Tử Lân, để dạy hắn đạo làm vua và trị quốc! Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác trong lòng từ từ có chút không yên.

Vuốt vuốt mi tâm, tim lại đánh tới một trận hít thở không thông, thân thể ngồi ngay thẳng lại tự dưng lung lay mấy cái.

Dạ Tử Lân có chút lo lắng mở miệng: "Biểu huynh! Huynh làm sao vậy?"

Nhíu lông mày cười cười: "Không có chuyện gì!" Ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ quần áo trắng thuần. Đúng là không có chuyện gì, bởi vì thường cách một đoạn thời gian hắn sẽ phát bệnh .

Đình Vân lập tức tiến lên đỡ vương gia của mình, rồi sau đó móc từ trong ngực ra một viên thuốc đút cho Hiên Viên Vô Thương, đồng thời mở miệng về phía Dạ Tử Lân: "Hoàng thượng, là bệnh cũ của vương gia nhà chúng ta tái phát." Thường cách một đoạn thời gian, vương gia sẽ phát bệnh một lần.

"Vậy mau mời ngự y!" Dạ Tử Lân lập tức quát với thái giám đứng ở một bên.

Nhưng trong lòng Hiên Viên Vô Thương mơ hồ đánh tới một dự cảm không tốt, nhíu mày kiếm đứng lên: "Không cần, chúng ta lập tức trở về vương phủ!"

Bạn đang đọc Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi của Mê Loạn Giang Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.