Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

6 – Vàng Không Phải Vạn Năng (p2)

2043 chữ

Hayreddin nói tiếp: “Tốc độ của cậu rất nhanh, đây vốn rất mạnh. Nhưng nếu khi cậu xông lên lại không có ai chạy ra tiếp ứng, có phải cậu sẽ bị kẻ địch bao vây không? Nick, cậu phải biết phối hợp. Nếu như ngay cả anh em cùng chiến tuyến với mình mà còn không giúp cậu, thì sớm muộn gì cũng có ngày cậu bị ngã thật đau.”

Nick im lặng nghe thuyền trưởng răn dạy, không hề lên tiếng.

Cái gì gọi là phối hợp? Ngày xưa cô ăn đói mặc rách, chưa từng có ai giúp đỡ cô, cô bị người ta đánh cũng không ai vào giúp. Cô luôn luôn phải sống cuộc sống một thân một mình, vốn đã quen rồi.

Hayreddin đứng dậy, ném cho Nick một túi tiền vàng: “Từ từ suy nghĩ đi, tiền này là để cậu tiếp tục chi tiêu.”

Nick nhận lấy túi tiền, với tay lấy mấy quả cam nhét luôn vào túi rồi mới lặng lẽ rời khỏi cung điện.

Cô vâng theo mệnh lệnh của ngài thuyền trưởng, mỗi ngày đều vô cùng hào phóng vung tiền cho đám hải tặc ở thành Algiers. Thành quả dần dần xuất hiện.

Nên biết rằng, trách nhiệm của đội trưởng đội xung phong chính là người đầu tiên lên thuyền địch, mở đường máu giúp cho người phía sau. Vị trí này chính là vị trí có độ nguy hiểm cao nhất. Mà một thuyền trưởng có bản lĩnh chính là có khả năng hòa hợp với mọi người, đây cũng là vấn đề quan trọng nhất quyết định sự sống và cái chết của bản thân hắn. Nick ở trên chiến trường vô cùng dũng mãnh, trong sinh hoạt thường ngày lại trọng nghĩa khí kinh tiền tài (tiền tài của thuyền trường). Những thủ hạ dưới quyền vừa sợ vừa nể, thái độ với Hải Yêu dần dần trở nên nồng nhiệt hơn.

Vì thế đội trưởng Nick khi đến quán rượu Medusa uống nước hoa quả vị táo hiện nay đã dần có uy thế của một tiểu Boss được nhiều người ủng hộ.

Từ đó về sau, Nick tin chắc, vàng không phải vạn năng, mà là mười vạn năng, thậm chí là trăm vạn năng, ngàn vạn năng.

Nhưng Hayreddin vẫn lo lắng không yên. Vì dù đám thủ hạ đều rất trung thành nhưng trong đội xung phong lại không có ai có thể theo kịp tốc độ của Nick cả.

Ngày mùng một tháng tám, ở vùng biển gần đảo Sardinia (2), Red Lion bắt được một chiếc tàu buôn nhiều cột xứ Genoa.

Dưới sự chỉ huy của Hayreddin, thuyền “Hải Yêu” dùng đại pháo xử lý hết một phần ba thủy thủ trên boong tàu. Sau khi hai thuyền tiếp cận nhau, “Hải Yêu” hạ bớt buồm, điều chỉnh tốc độ chậm lại. Nick cầm chặt lưỡi hái xung phong dẫn đầu, chuẩn bị tiến lên dọn đường.

Ai ngờ đúng lúc này gió lại bất ngờ nổi lên, buồm của thuyền buôn kia căng phồng. Cả con thuyền nhanh chóng tăng tốc độ chạy thoát ra ngoài nửa hải lý (khoảng gần 1 mét). Cái móc tàu ném ra rơi vào khoảng không, Nick cứ thế mà bị tách ra.

Vốn với bản lĩnh của cô, dù có tách ra cũng không đến bị nỗi nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trên chiếc tàu buôn này có trang bị vũ khí quá hoàn mỹ. Các thủy thủ cầm súng kíp đồng loạt lên đạn, bắn đi, Nick bị vụn gỗ bắn vào bắp chân, tốc độ liền chậm lại.

Mấy tên lính đánh thuê trên thuyền lập tức vây quanh, bọn chúng cố ý sử dụng gậy răng sói bằng thép (3). Nick vung lưỡi hái, không ngừng đỡ lấy đòn tấn công của đối phương, cô không thể sử dụng ưu thế tốc độ của mình nên dần rơi vào nguy hiểm. Cũng may, kinh nghiệm đánh nhau của cô vô cùng phong phú, cô vội lăn mấy vòng trên mặt đất, tấn công phía dưới của đối thủ nên mới có thể cầm cự không thua.

Mười phút sau, thuyền “Hải Yêu” đuổi kịp. Hayreddin giao quyền chỉ huy cho lái chính rồi đích thân nắm dây nhảy sang thuyền buôn, cứu thoát đội trưởng đội xung phong với cái đùi bị thương đầm đìa máu.

Sau khi kết thúc trận chiến, Hayreddin kẹp “cậu bé” Nick đu dây bay về thuyền “Hải Yêu”, rồi đi thẳng về phòng y tế với vẻ mặt cực kỳ khó coi:

“Lần sau còn liều mạng như vậy thì chờ đi gặp diêm vương đi!”

Kế đến liền đưa tay xé lấy phần áo sơ mi ở miệng vết thương trên vai của Nick, gương mặt nhỏ nhắn của Nick đã trắng bệt, Victor ném dao mổ trên tay xuống, chạy đến nói:

“Đi rửa tay!!!”

Sắc mặt Hayreddin bỗng có chút u ám: “Bệnh thích sạch sẽ của cậu càng ngày càng nặng, có cần tôi lọc hết khí độc để cậu hít thở không?”

Vị bác sĩ lúc này đã đứng chắn trước người Nick: “Đúng thế, tiếc là chưa có ai phát minh ra loại máy móc này.” Sau đó đưa tay đẩy gọng kính, kiên quyết nói: “Thuyền trưởng, phòng y tế là phạm vi lãnh địa của tôi, xin anh bước ra ngoài.”

Hayreddin nhíu mày, nhưng nhớ đến trong bản khế ước khi Victor lên thuyền đúng là có một điều khoản như vậy, anh chỉ còn cách đẩy cửa ra ngoài, có điều chỉ mới đi được hai bước đã quay lại dặn dò: “Rửa vết thương cẩn thận một chút, có may cũng đẹp một chút.”

Victor ngay lập tức nhận lời: “Tuyệt đối cam đoan sẽ trở về trạng thái giống hệt như lúc chưa bị thương!” Đừng nhìn vị bác sĩ này đang mang vẻ mặt chân thành như vậy nhưng lòng lại thầm mắng to, nếu không phải vì bảo vệ cô bé này, anh làm sao để người khác nghi ngờ y thuật của mình được chứ?

Ngài Thuyền Trưởng lại nhìn sang Nick, kế đến mới chịu đẩy cửa bước đi. Victor lập tức chạy lên khóa cửa lại, sau đó mới nhìn Nick mà rống to:

“Ban nãy bị xé nát quần áo thì để tôi xem cậu xử lý như thế nào! Tôi không phải lúc nào cũng có thể cứu cậu kịp thời. Còn nữa, cậu xem cậu đi, cả người bẩn thiểu, không biết xấu hổ hay sao còn dám chui lên giường tôi mà nằm hả?”

Nick ra vẻ oan ức nói: “Là thuyền trưởng đặt tôi nằm lên đây mà.”

Vị bác sĩ thấy ra giường trắng tươi sạch sẽ của mình đã dính đầy chất bẩn, tức giận lầu bẩu: “Thuyền trưởng à thuyền trưởng, thường ngày anh cứ ra vẻ lờ đờ lười biếng, trước giờ có thấy anh lo cho người bị thương đến thế đâu?”

Nick mở to đôi mắt sáng rực, vẻ mặt vô cùng sùng bái nói: “Victor, anh không thấy thuyền trưởng thật oai phong sao? Chỉ một đao đã chém gãy cây gậy răng sói bằng thép kia rồi chặt luôn đầu của kẻ địch. Anh xem, anh ta thật là mạnh nha!”

Victor vừa kéo cắt bỏ quần áo ở miệng vết thương của Nick vừa nói với giọng điệu khinh thường: “Bắp tay của anh ta to bằng cái đùi của cô, sức của cô làm sao so được với người ta hả? Kiếp sau có đầu thai thì cố gắng thêm một chút, may ra có cơ hội.

Sau đó anh lấy một cây kim bằng gỗ thật nhỏ, rót cồn tẩy trùng vào miệng vết thương, bắt đầu may, mỗi lần chiếc kim xỏ chỉ đâm xuyên qua da thịt, tuy rất đau đớn nhưng Nick chỉ nhíu mày, không rên la một tiếng nào.

Victor tuy miệng mắng chửi không ngừng nhưng lòng lại kinh ngạc không thôi, sức chịu đựng của cô bé này mạnh hơn cả những người trưởng thành nữa. Bả vai bị may hơn mười mũi, kế đến là bắp chân. Victor cắt đứt phần ống quần từ đầu gối trở xuống, liền trông thấy trên bắp chân trắng nõn của cô đầy các vết sẹo khác nhau, có vết sẹo nhỏ, có vết sẹo to, thậm chí còn có mấy cái trông rất kinh khủng nữa.

“Cái này là sao đây?”

“Chó cắn.” Nick bâng quơ đáp rồi đưa mắt nhìn xung quanh nói: “Có gì ăn không? Đánh gần nửa ngày, đói quá.”

Victor tức giận nói: “Cô là heo hay là cái thùng cơm hả? Bữa trưa mới ăn chưa được nửa tiếng nữa!”

“Hết cách, tại tiêu hóa nhanh.”

Victor thầm than thở, thầm nghĩ nhất định phải tìm cách phẫu thuật xem cái dạ dày của cô nàng này có hình dạng gì. Anh rút ra chiếc khăn bằng tơ tằm, phủ lên tay mình rồi bước đến kéo ngăn kéo, lấy một cái bánh gừng (4) nhét vào miệng Nick:

“Làm gì mà bị chó cắn?”

“Tôi. ăn trộm.” Nick thỏa mãn nhấp nháp miếng bánh lót dạ, câu trả lời cũng mơ mơ hồ hồ theo.

Victor nhìn kỹ những vết sẹo trên chân cô, nhiều như thế này rõ ràng không phải là bị mỗi một con chó cắn.

“Cô trộm gì? Bảo vậy gia truyền của nhà người ta à?”

Nick cố nuốt miếng bánh quy khô khan trong miệng xuống: “Hái trộm mấy trái quýt, ai mà biết cây ấy là của người ta, bọn họ thả ra một đám chó săn.”

Victor nghe mà nghiến răng, vết thương này cũng được ba bốn năm rồi, thả nhiều chó như vậy chỉ để đuổi cắn một đứa trẻ, đúng là chuyện chỉ có súc sinh mới có thể làm được.

“Thật ra nếu không phải nhờ thường bị chó rượt như vậy thì tôi cũng không thể chạy nhanh đến thế. Bây giờ tôi có cái liềm rồi, một đám chó với một đám người cũng chẳng khác nhau mấy.” Nick nhìn chằm chằm Victor với vẻ tha thiết, chờ mong được cho bánh quy lót dạ nữa: “Thêm. một cái nữa đi.”

Sau khi rửa sạch vết thương, Victor lấy một miếng băng gạc mỏng đặt lên trên vết thương: “Trời nóng, nếu không muốn để bị sưng thì đừng có chạy loạn.” Kế đến anh đưa mắt nhìn Nick, căn bệnh sạch sẽ lại bộc phát.

“Cô bẩn quá, đầy bùn đầy mỡ, tóc thì bê bết máu, bộ dạng cô thế này mà còn ăn được sao?”

Nick nhảy xuống giường, phủi phủi bánh vụn trên người: “Chiếc thuyền buôn kia chở đầy dầu oliu, mấy thùng dầu bị vỡ nhiều lắm, tôi lăn lộn bên thuyền ấy mấy vòng làm sao mà không bẩn được.”

Victor mở ngăn kéo vạn năng không gì không có của mình ra, lấy một bánh xà phòng hương hoa hồng, kẹp bằng hai ngón tay, đưa cho Nick: “Đi tắm đi, tắm không sạch hôi lắm, đừng để miệng vết thương dính nước.”

Nick đưa tay nhận lấy bánh xà phòng quý hiếm, cái thứ này bé xíu mà hương thơm ngào ngạt làm cô khó lắm mới kiềm chế được ham muốn đưa lên miệng cắn một cái. Có điều, cô tắm ở đâu đây? Nước ngọt trên thuyền rất quý, mỗi ngày chỉ phát cho mỗi người hai ba lít, bấy nhiêu đấy uống còn không đủ nói chi dùng để tắm rửa.

Cô đang suy nghĩ miên man, ánh mắt chợt di chuyển ra ngoài cửa sổ, cô trong thấy các thủy thủ bên mạn thuyền đang ào ào kéo nhau ra đấy nhảy ùm ùm xuống biến, dùng nước biển tẩy sạch cơ thể.

“. Hôm nay tôi không ăn cá.” Victor cũng trông thấy, gương mặt tái đi, lộ vẻ ghê tởm.

“Ây da, là con trai thật là tiện lợi.” Nick hâm mộ.

Trên thuyền, hình như chỉ có phòng của thuyền trưởng là có phòng tắm riêng.

Bạn đang đọc Hải Yêu của Phạn Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.