Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rốt Cuộc Ngươi Là Ai? 3

Phiên bản Dịch · 456 chữ

Edit: Mốc

Ngọc Hồ Điệp hài lòng gật gật đầu.

Còn không đợi hắn gật đầu xong, câu tiếp theo của Vương Manh Manh khiến động tác gật đầu của hắn có chút cứng ngắc.

Lời Vương Manh Manh nói rất đơn giản.

Chớp chớp đôi mắt, nàng nói ra một câu chém đinh chặt sắt: “Thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

Ngọc Hồ Điệp quả thực chính là mạc danh kỳ diệu, thuật dịch dung kia thì có quan hệ gì với nàng chứ?

Thái độ vô cùng không hợp tác của nàng, rốt cục khiến Ngọc Hồ Điệp buông tha ý niệm giải quyết hòa bình trong đầu.

Sau khi Vương Manh Manh vừa nói ra câu nói kia, ngón tay Ngọc Hồ Điệp, cũng hung hăng tiến đến gần mặt nàng, ra sức nhéo: “Ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có bộ dạng gì!”

“A!!!”

Một lúc lâu sau, Ngọc Hồ Điệp mệt mỏi đầu đầy mồ hôi đột nhiên thu tay về, trong mắt, tất cả đều là kinh ngạc.

Nhưng chỉ trong chốc lát, kinh ngạc trong mắt Ngọc Hồ Điệp liền biến thành áy náy.

Xấu hổ cười cười nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Vương Manh Manh: “Ngươi thật sự không dịch dung a?”

Vương Manh Manh trả lời với ánh mắt giết người ánh mắt kèm theo hai chữ: “Vô nghĩa!”

Ngọc Hồ Điệp kỳ thật cũng biết vấn đề này thật là vô nghĩa.

Trên mặt Vương Manh Manh là những dấu hồng, tất cả là do những ngón tay thon dài kia ra sức nhéo, lực đạo mạnh, hận không thể lột da mặt của nàng, nếu là dịch dung, sao lại là kết quả như vậy.

Nhìn ánh mắt Vương Manh Manh, Ngọc Hồ Điệp vội vàng đưa tay giúp nàng sửa lại vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục.

Thuận tay giúp nàng sửa sang lại một chút mái tóc bị mình biến thành hỗn độn trong gió, bày ra vẻ mặt cười hì hì: “Kỳ thật, kỳ thật ta chỉ là đùa giỡn chút thôi, không cần tin là thật a!”

Vương Manh Manh lại thủy chung dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp.

Hồi lâu. Cũng không nổi điên như trong tưởng tượng của Ngọc Hồ Điệp.

Nàng càng không lên tiếng, Ngọc Hồ Điệp càng cảm thấy lúng túng, ra sức nuốt nuốt yết hầu: “Nếu ngươi cảm thấy có gì không vui thì ngươi cứ nói.”

Lại trầm mặc một lúc lâu, Vương Manh Manh mới dùng ánh mắt thực ai oán liếc mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp, một chữ cũng không nói đi vào trong xe nằm xuống.

Bạn đang đọc Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy! của Kim Bạc Bạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.