Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q.1 - Chương 22: Sương Mù

Phiên bản Dịch · 3240 chữ

Q.1 - Chương 22: Sương Mù

15/07/2018

Dùng xong điểm tâm, Đổng Thiên Dực thoáng một cái xuất hiện, tìm Hạ Nhất Hàng nói hai câu rồi lại biến mất không thấy tung tích.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào trong lều của Hạ Nhất Hàng thì đã thấy Thẩm Thiệu Tây và Phong Khiếu Thiên có mặt ở đó, ngoài ra còn có Lan Khắc Minh.

Lan Khắc Di vẫn đang chăm sóc cho cha hắn, Lan Khắc Tĩnh Đạc tuy rằng đã tỉnh nhưng những gì gã biết cũng không nhiều, mà thành Bình Chung, ngoại trừ trở ngại ở bên ngoài thì còn có ưu phiền ở bên trong – Pháp sư Tư Minh cùng với những kẻ thân tín của hắn đều mất tích!

“Tình huống tốt nhất chính là trong lúc bọn chúng bỏ trốn khỏi núi Bình Chung thì bị nổ chết.” Lan Khắc Minh nói, “Tình huống xấu một chút chính là đã kiếm được chỗ ẩn nấp, mà tình huống xấu nhất đương nhiên là… Nương tựa vào lực lượng quân địch.”

“Nhắc tới quân địch...” Triển Chiêu hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có tra được tình hình thực tế của quân địch không?”

Hạ Nhất Hàng khẽ cười một tiếng, nói, “Lần này coi thế mà cũng có điểm thú vị.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Có điểm thú vị?”

“Đối phương chắc là một đoàn Ảnh Tử binh (đội quân cái bóng, dịch hoa mỹ là “Binh đoàn bóng tối”).” Ở phía trên bàn cát, Hạ Nhất Hàng vẽ một cái vòng tròn cách thành Bình Chung khoảng chừng hai mươi dặm, “Chỗ này là đồng cỏ lớn nhất Tây Vực. Thiên Dực phát hiện đồng cỏ nhấp nhô không theo quy luật, chứng tỏ có người núp ở bên trong, số lượng không ít, hơn nữa còn tương đối phân tán.”

“Đồng cỏ…” Triển Chiêu nhíu mày, “Nằm úp sấp hết à?”

Triển Chiêu hỏi xong, Thẩm Thiệu Tây không nhịn được “phụt” một tiếng bật cười, Phong Khiếu Thiên thì vui mừng ra mặt, “Cây cỏ ở chỗ này cao bằng người đấy, đừng nói người, giấu ngựa còn được nữa là.”

Triển Chiêu nghi hoặc, “Chẳng phải Tây Vực có rất nhiều sa mạc sao, vì sao lại có cỏ cao như vậy?”

“Một mặt là do nguồn nước ngầm phong phú, mặt khác... Đất đai nơi đó tương đối màu mỡ.” Hạ Nhất Hàng cười trả lời.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe vậy thì cảm thấy rất lạ lùng – Sa mạc mà lại có đất đai màu mỡ à?

“Trước kia ở đây là một bãi tha ma, lúc chiến tranh xảy ra liên miên, đa số thi thể đều bị vứt ở chỗ này, dần dần tạo thành đồng cỏ lớn nhất Tây Vực.” Thẩm Thiệu Tây trả lời.

“Nơi này giống như là có yêu khí vậy!” Phong Khiếu Thiên nhỏ giọng nói, “Muốn đi qua nơi này, chỉ có thể đi vòng qua tuyến đường phía Tây Nam, tuyệt đối không được đi xuyên qua, nếu không tiến vào sẽ lạc đường, hơn nữa vào được mà ra không được.”

“Chỉ là đồng cỏ thôi mà, phóng lửa đốt không cháy được hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Trời ơi! Đây là một chỗ quỷ quái!” Phong Khiếu Thiên nói, “Cỏ này có làm gì cũng vô ích thôi!”

“Vô ích?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, nhìn nhau.

Thẩm Thiệu Tây với tay gõ vào trán Phong Khiếu Thiên, bảo hắn đừng có ăn nói lung tung bậy bạ, sau đó quay sang giải thích với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Bên trong đồng cỏ này có rất nhiều đầm lầy nằm rải rác, chỉ có thể vào mà không ra được là vì có thể sẽ sa chân rơi vào đầm lầy. Mặt khác là do lượng nước đầy dâng cao, mà cây cỏ lại hết sức tươi tốt, dù phóng hỏa cũng sẽ nhanh chóng bị dập tắt thôi.”

“Ồ…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Cho nên đồng cỏ này có một biệt danh, gọi là Thôn Thi Trì (đầm ăn thịt người).” Phong Khiếu Thiên chậc chậc hai tiếng, lắc đầu nói, “Bên trong có nhiều người chết như vậy, vào ban đêm khí trời mà tốt thì còn có thể thấy mấy linh hồn đang bay nữa đó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền nhướng mày, Thẩm Thiệu Tây tiếp tục thuận tay mà vỗ đầu Phong Khiếu Thiên, “Bớt nói bậy một chút đi.”

Nhìn thần sắc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khi nghe kể chuyện ma, Hạ Nhất Hàng giải thích, “Nguyên nhân do ban đêm ở đại mạc vô cùng lạnh, mà ao đầm vào lúc trời tối sẽ sinh nhiệt, cho nên mới xuất hiện một loại hiện tượng gần giống với ảo ảnh, được gọi là hiện tượng Dạ Linh (đêm của những linh hồn (những linh hồn trong đêm), giống như hiện tượng ma trơi)

“Ồ…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại tiếp tục gật đầu, vùng đại mạc này quả thật thần kỳ, đặc biệt là đối với hai người trong giang hồ được sinh ra ở Giang Nam như bọn họ mà nói…

“Vì sao lại gọi là Ảnh Tử binh?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Trong hoàn cảnh như thế nào thì sẽ nhìn thấy cái bóng?” Hạ Nhất Hàng hỏi ngược lại.

“Khi không có ánh sáng.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Theo quy luật giống như vậy, Ảnh Tử binh chuyên dùng để tập kích bất ngờ, hơn nữa còn lợi dụng thời tiết và địa hình để ẩn giấu hành tung, khả năng dụ được bọn họ chủ động tấn công là rất thấp, nếu muốn đánh trận này nhất định phải lừa được bọn họ đi ra.”

“Làm cách nào mới lừa bọn họ đi ra được?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừm… Thông thường chúng ta sẽ để cho Âu Dương Thiếu Chinh ra chửi đổng, thế nhưng dưới tình huống này, biện pháp ấy hoàn toàn không khả thi.” Hạ Nhất Hàng nghiêng đầu, nói, “Cho nên phải tìm một biện pháp khác.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Hạ Nhất Hàng – Ngươi có biện pháp gì sao?

Hạ Nhất Hàng khoanh tay, nhìn lướt qua Thẩm Thiệu Tây và Phong Khiếu Thiên.

Phong Khiếu Thiên nhún vai, không có cao kiến gì cả.

Thẩm Thiệu Tây nói, “Dựa vào phương pháp đánh lén thành Bình Chung của đối phương, ta có thể chắc chắn chúng không dễ bị mắc lừa.”

“Diện tích đồng cỏ đó khoảng bao nhiêu?” Triển Chiêu hỏi, “Bao vây không được ư?”

Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Gấp ba mươi lần thành Bình Chung.”

Triển Chiêu co rút khóe miệng, hít một ngụm khí lạnh.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt cằm, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Vậy nếu để đối phương chạy thoát thì sao?”

Hạ Nhất Hàng nói, “Trước tiên cứ hỗ trợ xây lại thành Bình Chung đã, những thứ còn lại cứ để cho người khác nghĩ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ nhìn hắn – Ngươi chẳng phải là chủ tướng à? Ngươi không muốn nghĩ? Vậy thì nhường lại cho ai?

Phía bên trong lều chủ soái của Hắc Phong Thành lúc này, tình cảnh có chút vi diệu.

Trên bàn đặt rất nhiều khối gỗ, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử mỗi người đứng một bên mà sắp xếp khối gỗ, các khối gỗ ở trên bàn được chồng lên rất cao, cao hơn cả Tiểu Tứ Tử (từa tựa trò Rút gỗ Jenga).

Tiểu Tứ Tử đứng ở trên bàn, cẩn thận vươn cánh tay với từng chút về phía khối gỗ, Triệu Phổ ở một bên quấy rầy bé, “Sắp ngã rồi, cẩn thận nha!”

Tiểu Tứ Tử không dám thở mạnh, nhẹ nhàng đem một khối gỗ đặt lên đỉnh đống gỗ trên bàn. Mắt thấy đã gần thành công, chợt nghe một tiếng kêu truyền đến từ bên ngoài lều trướng, “Tiểu Tứ Tử.”

Tiểu Tứ Tử khẽ buông tay, rầm một tiếng, tòa khối gỗ sụp đổ, rải rác khắp mặt bàn.

Tiểu Tứ Tử từ trên bàn trèo xuống ghế, sau đó nhảy xuống mặt đất, chạy về phía cửa, trong miệng gọi, “Cha!”

Triệu Phổ cũng ngoái đầu lại, chỉ thấy từ bên ngoài trướng, Công Tôn vội vã chạy đến, vòng tay ôm lấy nhi tử đang nhào tới.

Công Tôn sao lại trở về? Y mấy ngày nay quả thật rất nhớ Tiểu Tứ Tử, vừa khéo đúng lúc Trâu Lương rút quân về doanh trại để chuyển lương thực tới thành Bình Chung, cho nên y cũng trở về thăm nhi tử.

Hai cha con ôm nhau cọ cọ, Triệu Phổ lúc này mới tới gần Công Tôn, xoay người y lại – Cảm thấy thư ngốc nhà hắn có chút gầy nha, có người nói ở thành Bình Chung có rất nhiều người bị thương, hẳn là y rất bận.

Sau khi Tiểu Tứ Tứ nghe Công Tôn nói lại phải đi thì ngay lập tức bĩu môi, khư khư ôm lấy không cho y đi, nói nếu đi thì phải cho bé theo cùng.

Triệu Phổ cũng nói, “Nếu Lan Khắc Tĩnh Đạc đã được cứu sống thì còn trở lại làm gì. Ở lại đây chơi với nhi tử đi.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu lia lịa.

Công Tôn khó xử, “Thế nhưng… Nếu chiến tranh xảy ra, ngộ nhỡ có người bị thương…”

“Trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra chiến tranh đâu.” Triệu Phổ chắp tay sau lưng, đi đến bên cạnh bàn cát.

Lúc này, bên trên bàn cát, cách thành Binh Chung khoảng chừng hai mươi dặm có một vòng tròn lớn được vẽ, diện tích lớn gấp ba mươi lần thành Bình Chung. Đó là vị trí trung tâm của vùng sa mạc Tây Vực.

“Đây là Thôn Thi Trì trong truyền thuyết Tây Vực sao?” Công Tôn vẻ mặt đầy tò mò.

Triệu Phổ có chút kinh ngạc, “Ngươi từng đọc qua trong sách à?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, “Lần này quân địch bỏ trốn hết, chẳng lẽ là ẩn nấp ở đây?”

Khóe miệng Triệu Phổ hơi giật giật, “Mắt nhìn tốt đấy.”. “Rốt cuộc là đúng hay không đúng?” Công Tôn hỏi hắn.

Triệu Phổ cười tủm tỉm, “Ngươi thử đoán xem.”

Công Tôn nheo mắt lại nhìn Triệu Phổ – Hắn lại dám thừa nước đục thả câu.

Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay y, sau đó hỏi, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không bị thương chứ?”

Công Tôn lắc đầu. “Không có, cả Thiên Tôn và Ân Hậu đều có mặt kịp thời.”

Triệu Phổ gật đầu, không nhịn được mà cảm khái một câu, “Quả nhiên là đáng tin nha, đối phương xuất chiêu đánh lén thâm độc như vậy, thế nhưng chỉ có công trình kiến trúc của thành Bình Chung bị phá hủy, không hề có thiệt hại về người, hai người bọn họ quả thật là Bồ Tát sống.”

Công Tôn gật đầu, liếc mắt nhìn một đống khối gỗ bày trên bàn, có chút tò mò hỏi Triệu Phổ, “Cái này dùng để làm gì?”

Triệu Phổ cười cười, “À… Để giải trí.”

“Giải trí?” Công Tôn khó hiểu cầm lấy một khối gỗ, hỏi Triệu Phổ, “Những khối gỗ này có gì hay ho để giải trí sao?”

“Ha hả...” Triệu Phổ nháy mắt mấy cái với Công Tôn, thần thần bí bí, “Chẳng phải đang muốn dụ địch xuất chiến sao?”

Công Tôn chớp mắt, gật đầu một cái.

Một ngón tay của Triệu Phổ chỉ về phía đống khối gỗ đã sụp đổ, nói, “Cái này chính là biện pháp.”

Công Tôn nhíu mày lại, quay đầu lại nhìn về phía khối gỗ – Cái này là biện pháp gì chứ?

Công Tôn tạm thời ở lại Hắc Phong Thành chơi với Tiểu Tứ Tử, sẵn tiện nghe Triệu Phổ nói một chút về phương pháp “dụ địch”, đợi lát nữa Trâu Lương mang lương thực trở về thành Bình Chung thì đi theo hắn, nói lại cho Hạ Nhất Hàng biết phương pháp của Triệu Phổ.

Một đầu khác ở thành Bình Chung, Hạ Nhất Hàng hoàn toàn không vì chuyện dụ địch mà lo lắng.

Bọn Triển Chiêu hỏi, vị phó soái này cũng chỉ cười cười, nói, “Chờ lát nữa đoàn lương thực trở về thì sẽ có kế, chớ nên nóng vội.”

Triển Chiêu vô cùng khó hiểu, vì sao đợi đến khi đoàn lương thực trở về thì sẽ có kế? Ăn vào thì não sẽ hoạt động à?

Chẳng qua y cũng không rầu rĩ quá lâu vì những chuyện này… Lâm Dạ Hỏa đã nhanh chóng trở về.

Chỉ thấy Hỏa Phượng tới trước mặt Bạch Ngọc Đường mà hỏi, “Aizz, Bạch Ngũ, ngươi lần trước có nói kẻ kia nội lực thâm sâu, có phải nội lực mang tới cảm giác âm khí không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lập tức gật đầu, “Ừ, nội lực thuộc tính hàn.”

“Đến rồi!” Hỏa Phượng vỗ tay một cái, “Đã tìm ra cái kẻ thầm mến Thiên Tôn rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mừng rỡ – Có thật không?

“Mới ban nãy ta có nhìn thấy Ân Hậu chắp tay sau lưng từ trong lều đi ra, đi loanh quanh trong thành rồi lại tới ngoài thành, bộ dáng giống như đang đi dạo hoặc là đang tìm người nào đó.” Hỏa Phượng bĩu môi một cái, “Ta liền đi theo ông ấy.”

Triển Chiêu sờ cằm, “Ái chà, ngoại công đích thân đi tìm nha.”

“Sau đó, khi đến mấy cái khách điếm bình dân ở vùng lân cận phía Nam thành, Ân Hậu ngừng lại, ta đi theo ông ấy vòng tới vòng lui mấy cái ngõ nhỏ đó được một lúc thì thấy ông đứng lại trước một tòa phủ đệ (nhà riêng, thường khá lớn), nhìn chằm chằm vào tòa nhà đó, được một lúc thì lại đi mất! Ta đi dạo xung quanh tòa phủ đệ đó, các ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra?” Đường chủ Hỏa Phượng đập tay, nói, “Ta cảm nhận được một cỗ nội lực rất mạnh! Một cao thủ có nội lực mạnh như vậy ở thành Bình Chung, tám mươi phần chính là kẻ mà các ngươi đã đụng phải!”

“Tòa nhà đó ở chỗ nào?” Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa.

Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ ngực, “Ta nhớ rất rõ, các ngươi đi theo ta!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vui vẻ gật đầu, đi theo Lâm Dạ Hỏa chạy vào trong thành.

Mái hiên phía bên kia, Phong Khiếu Thiên mang theo hai chén canh ngân nhĩ đi vào doanh trướng của Thiên Tôn.

Trước kia Triệu Phổ đã dặn dò, phải đối đãi với Thiên Tôn và Ân Hậu đặc biệt kính trọng, đồ ăn thức uống hàng ngày cũng phải phục vụ thật tỉ mỉ.

Mặc khác, các tướng quân trong quân doanh đều đã đứng xếp hàng mong muốn được nhìn thấy hai vị nhân vật truyền kỳ này, thế nhưng lại không dám tập hợp thành từng đoàn đến quấy rầy, cho nên đành phải kiếm cơ hội chạy tới đưa điểm tâm.

Phong Khiếu Thiên vừa vào bên trong trướng, chỉ thấy Thiên Tôn đang cầm bút lông viết chữ, có vẻ tâm tình rất tốt.

Tên ngốc tướng mạo cao to tiến lên đưa chút điểm tâm rồi sẵn tiện vuốt mông ngựa, dù sao hắn cũng không nhìn ra được chữ viết xấu hay đẹp, nói chung chỉ cần là Thiên Tôn viết thì đều phải khen đẹp.

Thiên Tôn nhìn thấy vẻ mặt đang cố sức lấy lòng của Phong Khiếu Thiên, nhóc con này khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng to lớn, hắn đang nhìn trộm người ta nha! Bên trong Triệu gia quân, nếu không phải là mấy đứa nhỏ thành thật thì chính là cáo già đội lốt nai tơ. Thông thường, càng là cáo già thì càng thích vuốt mông ngựa, cả lông tóc của Thiên Tôn đều được vuốt xuôi, nhìn gì cũng vô cùng thuận mắt.

Bên này một già một trẻ còn đang đùa nhau, bên ngoài bóng Ân Hậu chợt lóe, ngay lập tức xuất hiện ở bên trong.

“Lão Quỷ!” Ân Hậu tiến lại gần Thiên Tôn, nói, “Ngươi đoán xem kẻ tới là ai!”

Thiên Tôn đã quên mất những lời tra hỏi của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc ăn điểm tâm, hỏi, “Ai tới?”

“Nghê Hạng Hạo…” Ân Hậu nhỏ giọng nói.

“Ai?” Thiên Tôn nghe không hiểu.

“Nghê Hạng Hạo!” Ân Hậu dùng giọng điệu như ngày thường để trả lời.

Thiên Tôn chớp mắt nhìn, nghiêng đầu, “Hả?”

Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn trời, lớn tiếng nói, “Nghê Hạng Hạo! Người mà ngày đó Chiêu Nhi và Ngọc Đường đụng phải hẳn là Nghê Hạng Hạo!”

Thiên Tôn gãi đầu, “Là ai vậy…”

Phong Khiếu Thiên bưng khay đứng ở một bên, hai lỗ tai đều dựng hết cả lên – Người tình của Thiên Tôn tới rồi!

Bởi vì một câu cuối của của Ân Hậu nói không thấp cho nên mấy quan binh thủ vệ cũng nghe được.

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Lâm Dạ Hỏa tới trước quân doanh, đang chuẩn bị tiến vào thành Bình Chung, chợt nghe thấy cuộc trò chuyện của các tướng sĩ sửa nhà ở bên trong doanh trướng, “Nghe tin gì chưa? Người tình của Thiên Tôn tới rồi đó.”

“Có chuyện này nữa hả?”

“Đúng vậy! Vừa nãy chính tai Phong Tướng quân nghe được Ân Hậu nói với Thiên Tôn, người tình của ngươi tới rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, “Ồ…”

Trong doanh trướng, Thiên Tôn cầm con dấu in lên dòng chữ mình mới viết, Ân Hậu khoanh tay đứng ở một bên thở dài, “Họ Nghê kia sao lại ở Liêu quốc?”

Thiên Tôn giơ chữ mình lên, tự thưởng thức thành quả.

Ân Hậu không nhịn được, hỏi y, “Ngươi thật sự không nhớ? Hắn bị ngươi đánh cho bầm dập không dưới mười lần, ngươi thậm chí ngay cả tên cũng không nhớ?”

Thiên Tôn đột nhiên mở miệng, “A!”

Ân Hậu nhìn y, “Nhớ ra rồi à?”

Thiên Tôn nhanh tay đem chữ vừa mới viết xong vo thành một cục, khẩn trương nhìn khắp nơi, tìm một đống lửa để ném vào.

Ân Hậu khó hiểu, “Làm cái gì vậy?”

Thiên Tôn giơ tay “suỵt” với ông, nhỏ giọng nói, “Viết sai lỗi chính tả!”

Ân Hậu vỗ trán, “Nghê Hạng Hạo…”

Thiên Tôn nhăn nhó mặt, “Ngươi mới là kẻ có tình nhân khắp thiên hạ, bổn tọa không có tình nhân!”

Ân Hậu tức giận tới nỗi phất tay đi ra ngoài, người này quả thật không còn cách nào quản nổi…

Bạn đang đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của Nhĩ Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LiuJen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.