Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại một lần nữa

Tiểu thuyết gốc · 2773 chữ

Năm 2001 sau Nhân Ma Chi Chiến, từ bên ngoài hư không hướng thẳng Lam Tinh bay tới một tảng thiên thạch.

Thứ này nhanh chóng va đập với bề mặt mặt đất thuộc địa phận Á Châu gây nên một vụ nổ lớn. Tảng thiên thạch chỉ có đường kính khoảng 1 mét, va đập với mặt đất tạo nên một vụ nổ thổi bay mọi thứ trong vòng 1 dặm bán kính quanh nó.

Nằm sâu dưới mấy trăm thước lòng đất, thiên thạch kì lạ vô tình kích hoạt nên một bí cảnh mà bị cuốn vào trong đấy. Vô hình chung khiến cho hầu hết các tu sĩ cường giả từ khắp đại lục tiến tới thăm dò. Từ Á Châu, Tây Châu, Mĩ Châu đều có đủ cả.

Đoạn thời gian này lại trở thành một khoảng thời gian vô số thiên kiêu cường giả ra đời cũng như vong mạng.

Năm 2002 sau Nhân Ma Chi Chiến, Á Châu

“Lạnh quá!”

“Đây là đâu?”

“Ta là ai?”

Trong không gian u tối, một thân ảnh nhỏ bé cuộn tròn lại trong một nơi chật trội không có chỗ dư thừa để cựa quậy.

Phía trước là thứ gì? Sao lại cứng như vậy?

Bàn tay nhỏ bé vươn về phía trước, đụng phải một lớp ngăn như thể vỏ trứng của một loài sinh vật nào đó.

Hắn cố dụng lực, duỗi mạnh căng phồng cơ thể. Cảm giác cuối cùng như phá trứng mà chui ra.

Ánh sáng có chút chói mắt làm hắn không chịu được mà nhắm lại. Cả cơ thể bỗng cảm giác được có một bàn tay nhẹ nhàng bế hắn lên, bên tai khẽ thủ thỉ âm thanh ấm áp của nữ tử.

“Ngươi cũng lì lợm thật, trễ mấy năm mới chịu ló đầu ra, làm ta hao tổn tâm trí lo ràng ngươi thành trứng thối rồi.”

“Được rồi, từ nay ngươi sẽ là con trai của Hoàng Y Vân ta. Nhớ ngoan nghe lời mẫu thân đấy.”

Hắn có chút không hiểu giống như một tờ giấy trắng, bản thân hắn là thứ gì, nữ nhân này là ai, tại sao nàng lại cho hắn thấy được cảm giác bình an tới vậy?

Năm 2012 sau Nhân Ma Chi Chiên - Á Châu.

Ức Vọng Thành – một thành trấn nhỏ không đáng kể tên trong vô vàn các thành trấn khác thuộc Nam Việt Quốc.

Tuy không lớn với tổng nhân khẩu chỉ vỏn vẹn mười vạn người, ấy nhưng nơi đây cũng khá là phồn thịnh. Chủ yếu nguyên do là thành nhỏ này có rất nhiều mỏ khoáng thạch cùng linh thạch phong phú và quý hiếm.

Tất nhiên việc sở hữu nhiều lợi ích tài nguyên như thế sẽ dẫn tới nhiều kẻ nhòm ngó tranh giành. Nghe nói khi xưa có tới mười hai gia tộc đối địch, tranh đoạt lẫn nhau tới từng mỏ khoáng. Mà tới cuối cũng chỉ còn bốn nhà lớn mạnh nhất còn sót lại.

Ngẫm lại lúc ấy gia chủ bốn nhà nhận ra rằng tranh đấu từng ấy năm không phân thắng bại mà tộc nhân bọn hắn đã kiệt quệ đủ mọi mặt, đánh vậy dù có đánh nữa cũng không có thêm chút ích lợi gì, chỉ tổ tổn hại bản thân.

Bởi thế nên gia chủ bọn hắn hẹn nhau tại chân núi La Thuỷ Sơn lập nên một giao kèo tồn tại trong 500 năm. Nội dung giao kèo chỉ vọn vẹn là trong vòng 500 năm bốn nhà không được tự ý phát động chiến tranh với nhau. Cho tới 500 năm thời hạn giao kèo hết hiệu lực, tới lúc đó hậu nhân muốn tranh đoạt tiếp hay không thì tuỳ.

Nghe thì có vẻ rất hời hợt, nhưng mà lúc ấy có gia tộc nào đủ tiềm lực hạ bệ ba nhà kia rồi độc chiếm toàn bộ mỏ ở cùng đất này ắt sẽ như cá gặp nước, chuyển mình hoá thành rồng.

Việc bọn hắn chịu buông bỏ mà làm ra bản giao kèo này chắc chắn tình trạng hiện thời không mấy khả quan với bọn hắn. Chưa kể bọn hắn còn luôn phải giữ lực lại cho bản thân tránh cho một bên thứ ba nhảy vào ngư ông đắc lợi.

Mà bốn nhà đó còn tồn tại cho tới ngày nay chỉ còn lại ba nhà. Lâm gia bọn hắn vốn là có được nhiều mỏ khoáng nhất ấy thế nhưng khai thác chưa đầy trăm năm nguồn khoáng thạch đã cạn kiệt. Từng là kẻ giàu mạnh nhất trong bốn nhà nay lại mất đi nguồn lực tài chính duy nhất, gia nhân bỏ đi tán loạn, cao tầng gia chủ nghĩ cách duy trì, tìm kiếm ra một đường lối mới mang lại lợi ích kinh tế cho gia tộc.

Ấy thế nhưng hơn một trăm năm sống dựa vào việc khai thác linh thạch cùng khoáng thách đã khiến cho tộc nhân Lâm gia trở thành những con lười. Hậu bối chỉ biết ăn chơi lêu lổng không chịu rèn luyện bản thân, đám trưởng lão cao tầng thì não úng ảo tưởng về bản thân không chịu thay đổi.

Cả gia tộc lúc ấy gánh nặng đè lên vai một cô gái chỉ mới 15 tuổi. Y là con gái của gia chủ Lâm gia, tên là gì thì không rõ bởi chuyện đã xảy ra rất lâu rồi. Nàng ta vốn là một người thông minh, tìm đủ mọi cách vực dậy gia tộc nhưng mà lời nói của nàng như nước đổ lá khoai với đám người kia. Chỉ biết nàng ta vì quá bất lực trước một gia tộc mục ruỗng từ bên trong như vậy, trong một đêm trăng rất sáng liền rời bỏ gia tộc mà đi biệt tích.

Ba gia tộc còn lại bao gồm Diệp gia - kẻ sở hữu nhiều mỏ linh thạch nhất trong tất cả. Bạch gia sở hữu rất nhiều mỏ Hắc Thiết – một khoáng thạch khá tốt dùng để rèn vũ khí cùng nhiều tạo tác,

“Và cuối cùng là gia tộc của chúng ta – Đông gia.”

Trong một đình viện nhỏ thuộc Ưu Vọng Thành, một thân ảnh nữ nhân tuổi độ trăng tròn, trên người bận lam y khẽ đặt chén trà xuống. Nàng nhoài người ra tựa mình vào lan can gỗ, đôi mắt khẽ chớp chớp ngắm nhìn những bông hoa trong vườn đang nở rộ khoe sắc.

Làn gió nhẽ thoảng qua làm đung đưa mái tóc mềm mại của nàng. Gương mặt nàng u sầu đủ vẻ sắc sảo của một nữ nhân thành thục chứ không trong sáng hồn nhiên như bao bè bạn trang lứa.

“Gia tộc ta nắm giữ ít mỏ khoáng nhất, chỉ có bốn mỏ. Mà ba trong số chúng chỉ là những mỏ khoáng thạch tầm thường không đáng nhắc đến. Giá trị nhất chỉ có mỏ linh thạch kia mà thôi.”

Nàng tiếp tục cất lời, bên cạnh nàng là một thiếu nữ trang phục tầm thường của gia nhân cung kính đứng một bên nghe chuyện.

“Mẫu thân cùng phụ thân ta đã mất, mà nguyên so chính dẫn tới cái chết của họ lại là do ta. Bởi ta không biết vì nguyên do gì thân trúng phải kịch độc của Mục Thể Xà, gương mặt ta cũng vì nó mà bị huỷ hoại.

Hai người bọn họ mặc kệ mọi người khuyên ngăn nhất quyết vào rừng tìm thuốc giải cho ta, bởi tiệm thuốc trong thành đã hết nguyên liệu, chờ nhập lô mới hay chạy sang thành trấn bên cạnh cũng không đủ thời gian”

Lam y nữ tử kể đến đây, giọng điệu nghẹn ngào, hai mắt nàng đổ lệ.

“Cuối cùng bọn họ gặp phải yêu thú lớn mạnh. Phụ thân ta ở lại hi sinh bản thân cầm chân yêu thú để mẫu thân mang thuốc về cho ta. Lúc trở lại gia tộc bà chỉ còn nửa cái mạng. Tới cuối cùng không thể gắng gượng nổi bởi vất thương quá nặng mà ra đi.

Phụ thân ta là gia chủ tiền nhiệm, lại bỏ ngoài tai lời mọi người nói mà đi tìm thuốc cứu ta, tới cuối cùng mạng chẳng có mà về. Theo như truyền thống gia tộc thì ta sẽ là người kế nhiệm chức gia chủ.

Nhưng Thúc thúc ta hắn đã luôn nhắm tới cái ghế đó từ lâu, lại thêm căm ghét phụ thân ta bởi năm xưa bọn hắn cùng theo đuổi một nữ nhân mà sau này là mẫu thân ta. Thù cha thù con, hắn không sớm thì muộn cũng sẽ loại bỏ ta khỏi cái gia tộc này.

Căm ghét tới đâu gia quy cũng là gia quy, hắn không thể nào làm trái được di huấn tổ tiên được. Hơn nữa còn có tổ phụ của ta đang bế quan trong mất thất còn tồn tại, hắn cũng sẽ không giám ngang nhiên mà phế truất ta, chỉ có đường đường chính chính minh bạch mà loại bỏ ta mà thôi.

Theo tông lệ thì phải có được sự tán thánh của một nửa số trưởng lão trong gia tộc thì mới có thể thách thức ta.

Hiện nay ta có thể an toàn chính là nhờ cái mác Gia chủ tạm thời mà thôi. Chỉ cần chờ thêm ba năm nữa khi ta tròn mười tám tuổi. Ta cá với ngươi hắn chắc chắn ngay khi ta vừa nhậm chức gia chủ sẽ liền phản đối và thách đấu ta.

Mà ta cũng không thể từ chối lời khiêu chiến của hắn bởi đây chính là một phần luật lệ của gia tộc. Gia chủ tiền nhiệm không được từ chối lời khiêu chiến của đối phương. Ta cũng không thể trách được gia tộc khi mà luật lệ này đặt ra chính là để nhằm loại bỏ những kẻ yếu đuối không đủ năng lực để lãnh đạo cũng như nắm trong tay vận mệnh của gia tộc được.

Có vậy thì gia tộc mới có thể tiếp tục phát triển và phồn thịnh được.

Đối với những lão quái vật Trúc Cơ mà nói, ba năm với bọn hắn như một cái chớp mắt bởi tuổi đời của chúng khác xa phàm nhân, chính là không đáng kể, có cũng được mất cũng chả sao. Nhưng đối với ta mà nói, ba năm này chính là thời gian quyết định tương lai của ta.

Trong ba năm này, ta phải tự tay xây dựng cho mình một thế lực đủ mạnh mẽ để bản thân có đủ sức mạnh cũng như quyền lực khi đối đầu với người thúc thúc kia của ta.”

“Nhưng Phương Uyển tiểu thư! Ngài sẽ làm gì? Ba năm thật sự không đủ”

Tới lúc này, thị nữ đứng cạnh cô nãy giờ chưa từng hé môi nay đã chịu mở miệng hỏi cô.

Đông Phương Uyển ánh mắt bớt đi phần nào mệt mỏi, vận động toàn thân nàng đứng dậy vươn vai một cái, đoạn nhìn sang Thanh Trúc.

“Thanh Trúc! Cô khi xưa là thị nữ gả theo mẫu thân ta, nay lại là thị nữ cho ta. Đối với ta mà nói, yêu thương ta nhất là ngươi, mà ta yêu thương nhất cũng là ngươi. Thật sự cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho ta”

“Tiểu thư… Người nói những lời này…?”

Thanh Trúc gương mặt hơi nhăn lại nghi vấn, tiểu thư đây sẽ không đưa ra giải pháp gì quá liều lĩnh chứ?

“Tình cảnh ta bây giờ có lẽ sẽ tương tự như tiểu vị tiểu thư Lâm gia năm đó nhỉ?”

“Người định bỏ đi sao? Không được đâu! Ngoài đó khác xa với khi ngài còn ở trong này! Ngài tuyệt đối đừng có ý nghĩ dạo dột như thế!”

Thanh Trúc hốt hoảng, khoa chân múa tay can ngăn vị Phương Uyển tiểu thư của cô làm ra mấy cái hành động dại dột. Trái lại với thái dộ hốt hoảng của Thanh Trúc, Đông Phương Uyển tay phải khẽ nâng lên che miệng cười khúc khích.

“Ngốc nữ nhân! Ngươi là thấy ta bỏ đi rồi liệu còn có thể xây dựng nổi thế lực mà về tranh đấu sao?”

Thanh Trúc lúc này mới bình tĩnh nghĩ lại quả thực tiểu thư của cô sẽ không có lí do gì mà làm như vậy cả. Lúc này Đông Phương Uyển hướng phía sân lớn nội viện Đông gia, Thanh Trúc cũng hớt hải theo nàng.

Lúc này trên sân có khoảng hơn mấy trăm người, đủ thể loại già trẻ lớn bé với đủ kiểu trang phục cùng giới tính. Họ cười nói rộn ràng, bán tán xôn xao đủ thứ âm thanh được phát ra. Choáng ngợp trước cảnh tượng ấy, Thanh Trúc mất hồi lâu mới có thể định thần lạo bản thân mà quay sang hỏi tiểu thư của cô.

“Thưa tiểu thư! Đám người này…?”

“Ba ngày trước ta dùng chức vụ Gia chủ tạm thời đã cho người gián thông báo khắp Ưu Vọng Thành Đông gia càn tuyển thêm gia nhân. Kế hoạch sắp tới của ta chính là chọn trong số đám gia nhân kia một người đủ thông minh, mưu mẹo cũng như cơ trí và sức mạnh để giúp đỡ ta”

“Nhưng mà tiểu thư! Ngày sẽ dùng bằng cách gì để có thể tìm được đúng ngưới cô cần?”

Đông Phương Uyển lắc đầu ngoa ngán quay sang nhìn thị nữ của mình, ánh mắt hờn dỗi. Người phụ nữ này ngoài ngực bự hơn cô, lớn tuổi hơn cô còn lại chính là cái đầu đất.

“Ta cũng đâu phải bình bông chỉ để trang trí? Bao năm đèn sách cũng đâu phải để luyện ra một thứ vô dụng xinh đẹp đâu?

Chính là bọn hắn vượt qua bao nhiêu khảo nghiệm của gia tộc ta không cần biết, chỉ cần vượt qua câu hỏi do đích thân ta suy nghĩ ban bố ra liền chứng tỏ kẻ đó ta có thể dùng”

Thanh Trúc tuy có lớn tuổi hơn vị tiểu thư này, chung quy cũng chỉ có thế, ngơ ngác nghe tiểu thư nói.

“Thế tiểu thư đã ngắm được ai trong số họ chưa ạ?”

Đông Phương Uyển hai mắt ngao ngán nhìn Thanh Trúc. Mấy trăm người dưới kia ai cũng lúc nha lúc nhúc lẫn lộn, còn có thể tập trung mà nhìn ngắm sao?

Lúc này từ phía ngoài cổng, một thân ảnh cao lớn bước vào làm mọi người xung quanh y không ai bảo ai cũng tránh qua một bên. Ánh mắt của vị “Gia chủ tạm thời” của Đông gia ngay lập tức chú ý tới nam nhân vừa bước vào.

Y cao lớn bất thường, cơ thể vạn vỡ, mấy người xung quanh đem ra so sánh chính là chỉ cao tới nách. Cơ thể hắn vạn vỡ với từng thớ cơ bắp như muốn xé toạc lớp da mà phô diễn cho mọi người nhìn ngắm. Thân thể rắn rỏi cùng vạm vỡ là thế, ấy nhưng khi nhin lên mặt y thì không phải như một đầu hổ báo giữ tợn, nam tử này lại có một nét mặt vô cùng hiền từ phúc hậu, hai mất nhắm tít khẽ chớp chớp, miệng luôn mỉm cưởi tươi tắn.

Có lẽ do ngoại hình của y quá nổi bật cũng dẫn tới nhiều người chú ý tới thứ nam nhân này vác trên vai. Không phải một bao tải hay túi vải gì mà chỉ thấy đó chỉ là một tiểu tử chỉ độ dăm mười tuổi. mái tóc rối bù, gương mặt ốm yếu, hắn quấn quanh đầu một lớp băng vải che đi phần mắt của bản thân, hai tay bám ấy cánh tay của nam nhân cao lớn. Hạ thể cứ như thể bị liệt mà hai chi cứ đung đưa lủng lẳng theo từng nhịp bước của nam tử to lớn.

“Nghe nói ở đây tuyển người làm thuê! Tiểu Vũ! Chúng ta tạm dừng ở đây một thời gian làm việc kiếm lộ phí đi!”

Nam tử vạm vỡ giọng điệu hào sảng cười lớn quay sang hỏi vị tiểu huynh đệ trên vai của hắn. Mà tiểu tử này hai môi nhợt nhạt thều thào phát ra tiếng.

“Theo ý Phương huynh!”

Bạn đang đọc Hắc Mệnh sáng tác bởi QuanhPeso
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuanhPeso
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.