Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể Cản Phá

Tiểu thuyết gốc · 1496 chữ

-Chào mừng đến giới Hắc Đạo Quán*.

....

Lâm Tố Tố bấy giờ run rẩy, đây là ai, hắn thật sự từ Địa Ngục trở về sao!?

"Hỗn Đản!! Dám đánh con trai ta???''

Vũ Tang bấy giờ bừng nộ khí, khí tức Khai Quang Kỳ Trung Giai tỏa ra khiến bàn ghế xung quanh bị thổi bay.

"Ngậm mõm chó lại. Ở đây tới phiên ngươi lên tiếng!''

Tiếp tục một chiêu "Diêm Quân - Cự Lực Chùy" Vũ Luân đấm cắm đầu gia chủ Vũ Gia xuống nền đá. Cả Đại Sảnh lập tức rơi vào im lặng, mấy cái Trưởng Lão lúc này nhíu mắt cau mày, trầm mặc.

Mấy a miêu a cẩu thấy chủ bị đánh thì liền run như cầy sáy, Khai Quang Kỳ còn bị đấm cho sắp mặt thì bọn mèo chó như bọn hắn xông vào chỉ có nạp mạng a.

"Đúng rồi đấy, chó thì phải úp mặt xuống đất như thế.''

Vũ Luân ngồi xuống ghế Gia Chủ, chân đạp thẳng lên đầu Vũ Tang, không bọt gì con trai mình, Vũ Tang sau một quyền cũng bất tỉnh nhân sự.

''Các ngươi ngồi hay đợi ta mời?''

Vũ Luân bá khí lườm một phát khiến ba cái Trưởng Lão co rúm lại ngồi xuống, bọn hắn cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ Đỉnh Phong, đánh với kẻ một quyền knock out Khai Quang Kỳ có phải quá sức rồi không.

Bầu không khí chìm vào im lặng, Lâm Khang bấy giờ não bộ xâu chuỗi lại tình hình mà mỉm cười đầy căng thẳng. Lâm Khang này nhìn qua to lớn, đứng thẳng liền cao hơn hai mét, thân mặc hắc bào ngắn tay, đôi cánh tay lộ ra đầy sẹo và cơ bắp. Lão có một mái tóc màu nâu ngắn, khuôn mặt nghiêm của một cái trung niên song già trước tuổi.

''Ng-Nghe danh Vũ Luân thiếu gia đã lâu, hôm nay gặp qua quả thật bá khí hơn người. Tiểu Nữ nhà ta được gả cho cậu đúng thật là phúc phận của nó!''

Vũ Luân nghe xong liền cảm thấy tức cười, tên gia chủ bày mặt cũng nhanh quá rồi đấy, bất quá so với Vũ Tang thì hắn thông minh hơn nhiều.

''Lâm Gia Chủ nói gì kỳ vậy. Ta đây mới không có phúc phận cùng con gái Ngài a~ ta thật có bệnh sạch sẽ.''

Vũ Luân liếc qua Lâm Tố Tố khiến nàng ta hốt hoảng cúi đầu xuống, tay níu chặt vạt váy mà run rẩy.

"Ây zô~ lỡ tay, xin Lâm Gia Chủ đừng trách. Ta dạo gần đây có tật xấu hay hái cỏ dại.''

Vũ Luân tay móc từ túi ra nhánh Cam Lộ ném xuống đất, Lâm Khang bấy giờ khuôn mặt khó coi vô cùng. Hắn dù sao cũng là Gia Chủ, nào không rõ việc tốt mà con gái mình làm.

Không đợi Lâm Khang trả lời Vũ Luân đứng dậy, chân đạp nát nhánh Cam Lộ giá trị mấy vạn bạc trắng khiến bao nhiêu kẻ tại đây khuôn mặt méo mó khó coi.

"Lâm Gia Chủ nói xem tật xấu này của ta có nên sửa chữa hay không?''

Vũ Luân bước tới, đôi mắt đỏ ngầu từ ác ma xuất thế, khí tức áp đảo kèm sát khí dày đặc trực tiếp áp chế Lâm Khang.

"V-Vũ Luân ngươi đừng có quá phận, phụ-phụ thân dù sao cũng là bậc--''

Lâm Tố Tố thấy phụ thân mình bị chèn ép liền lên tiếng chua ngoa, bất quá một cái lườm của Vũ Luân liền khiến nàng im bặt.

''Ở đây tới lượt ngươi nói chuyện?''

Chát-!?

Tiếng tát tay vang  khiến căn phòng lặng im, Lâm Khang bấy giờ tức không nói nên lời, gân nổi đầy trên trán.

''Lâm Gia Chủ, ngươi đây dạy con gái mình tốt? Chuyện chính sự phận nữ nhi như nàng có quyền chèn vào?''

Lâm Khang nắm đấm run rẩy, muốn đánh song lại sợ đánh không lại. Một hai ba hắn đành nuốt xuống cục tức này, ngày tháng còn dài còn sợ không trị được tiểu tử này.

Bất quá vẫn tức, nội tâm vẫn chửi ầm lên: ''Chính sự con mọe ngươi!?''

"Haha...Vũ Thiếu Gia dạy phải, là ta không biết dạy con. Bất quá nó sau này cũng sẽ là nương tử ngài, ta vân sẽ là---''

Vũ Luân bật cười, hắn cứ tưởng mình ta vô sỉ, bất quá kẻ vô sỉ hơn hắn vốn không thiếu.

Lời Lâm Khang nói chưa hết Vũ Luân lập tức chen ngang: ''Lâm Gia Chủ hiểu lầm việc gì thì phải, ta bao giờ nói lấy nàng ta làm Nương Tử?''

''Vũ Thiếu Gia cậu nói cái gì vậy!?''

Lâm Khang đứng bật dậy, ánh liếc qua hai cái Lão Nhân còn lại. Hai kẻ này một là Nhị Trưởng Lão, hai là Đại Trưởng Lão.

"Đúng đấy Vũ Luân, đây không là việc mà ngươi có thể quyết định. Đây là việc mà Tổ Phụ ngươi định đoạt từ rất lâu về trước, ngươi không phải nói---''

Ầm!?

Căn phòng lại trở nên lặng im, mấy cái gia đinh lúc này chân run lẩy bẩy. Tên này vốn không phải người, hắn là ác ma a!

Người mới nói là ai, chính là Nhị Trưởng Lão đấy, trong gia tộc vô cùng có tiếng nói. Nói khó nghe liền bị đánh, đây rốt cuộc là cái quái quỉ vì bá khí.

Y như hai cha con Vũ Tang và Vũ Nhất. Nhị Trưởng Lão hiện tại bị đấm cho cắm đầu xuống đất, vẫn là một chiêu quen thuộc. Diêm Quân Cự Lực Chùy!

''Vũ Luân ngươi!? Ta vì nề mặt phụ thân và gia gia ngươi có công gây dựng nên Vũ Gia nên ta không trách tội ngươi ngỗ ngược, bất quá ngươi đây là muốn cùng chính tộc nhân mình chống đối hay sao??''

Đại Trưởng Lão đứng bật dậy, cả người khí tức Trúc Cơ Đỉnh Phong tỏa ra, nền nhà lập tức xuất hiện dấu hiệu nứt nẻ.

''Ngươi CMN sủa cái gì?!''

Vũ Luân bấy giờ như con thú hoang, nói không nghe lọt tai liền đánh. Tiếp một quyền Diêm Quân Cự Lực Chùy lao tới mà đánh, Đại Trưởng Lão lần này sớm đã có chủng bị, một chiêu há sửa chữa quá năm lần.

Đại Trưởng Lão Vũ Gia bấy giờ cả người hoàng kim chính khí vậy chặt, hỗ thuẫn cứ thế được thiết lập xung quanh lão ta.

Bất quá Đại Trưởng Lão ngàn vạn lần không tin đòn đánh của Vũ Luân có tính bạo lực cực cao, lão đây chỉ nghĩ bốn kẻ kia là do không chú ý nên mới bị đánh lén chứ cẩu tạp chủng này lấy đâu ra bản thân đánh ngất Khai Quang Kỳ.

Rắc...!

Âm thanh vỡ nát có thể nghe thấy mồn một, hộ thuẫn của Đại Trưởng Lão cứ thế bị đánh nát, quyền của Vũ Luân cứ thế đánh bay lão nhân này một đoạn.

Cả người Đại Trưởng Lão cứ thế đập vào thân trụ giữa sảnh mà rơi xuống, khuôn mặt đau đớn khổ sở lão phu ra ngụm máu.

''Hỗn đản...ngươi dám ra độc thủ với ta...khụ, khụ!''

Đại Trưởng Lão phun máu liên tục, tu vi từ đỉnh phong trực tiếp bị đánh rơi xuống Cao Giai.

Đám người Lâm Gia lẫn Vũ Gia lúc này khuôn mặt tái xanh, tên này thật sự là ác ma rồi, hắn đây là từ Địa Ngục ngoi lên trả thù.

Vũ Luân lúc này bá khí ngời ngời, kiêu ngạo lãnh khốc, hắn đứng đấy mang lại cho người ta cảm giác không dám ngước nhìn.

''Lâm Gia Chủ chê cười rồi. Gia Phụ vắng mắt, chó tròn nhà không được dạy bảo đàng hoàng nên hay sủa bậy, Lâm Gia Chủ không trách ta đó chứ?''

Vũ Luân khuôn mặt đáng sợ quay đầu lại hỏi, Lâm Khang bấy giờ bị dọa cho mồ hôi ướt cả trán.

''Vũ Thiếu Gia nói đùa rồi, ta làm sao dám trách Ngài...haha...''

Lâm Khang lúc này chịu áp kỳ lạ do chính bản thân hắn sinh ra, cảm giác đè nén đến khó chịu, sống lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh. Cảm giác thật muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

'Võ Kỹ có thể đánh tụt tu vi của kẻ khác. Tên tiểu tử này chắc chắn đã gặp được kỳ ngộ to lớn, không nên chọc vào hắn thì hơn.'

Lâm Khang mắt đảo liên, tay cầm tách trà mà run lẩy bẩy.

"Ừm. Quả nhiên chó ngoan không sủa bậy.''

Vũ Luân bình nhiên nói, Lâm Khang bấy giờ đang uống trà triệt để phun ra hết. Lâm Tố Tố thì sau khi ăn cái tát như trời đánh liền im bặt không dám nói năng gì, ngoan hơn cún.

Bạn đang đọc Hắc Đạo Chi Tâm Hệ Thống sáng tác bởi YY-seone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YY-seone
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 685

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.