Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có rất nhiều nụ cười ám muội trên khuôn mặt bí ẩn ấy.

Tiểu thuyết gốc · 1823 chữ

Nhất Phong bước vào phòng, mới đầu nơi đây khá u ám, đôi lúc lại có những cơn gió tuyết quét qua với cái lạnh thấu xuống. Nhưng một khi nhìn rõ lại, tại đây một căn phòng sang trọng, từng vật dụng bàn ghế cho tới tấm chăn lông dày đều là những món hàng độc nhất. Bất quá nơi đây không có cửa sổ, ánh sáng nhỏ bé xuất phát từ trần nhà, nơi một viên Thủy Tinh quý giá được đặt.

Cái lạnh giá buốt khi bước vào rất dễ khiến ai đó lầm tưởng đây chính là một cái kho đông lạnh, trần nhà bám đầy băng vụn, từng chiếc cột bị đông cứng thành băng tảng. Bên ngoài đang giữa trưa nóng như cháy da song bên trong lại mang tới cái lạnh tựa mùa đông vĩnh cửu, hai thái cực đối lập đang bao trùm lấy nhau mà tồn tại.

Trong khi những người xung quanh kích hoạt linh năng tự bảo vệ bản thân trước cái lạnh buốt giá thì Nhất Phong bước đi như chả có vấn đề gì nghiêm trọng. Tiết Bán Xuyên lúc này nhìn hắn không buông, thiếu niên này quả thật ẩn giấu rất nhiều bí mật. Lòng tham của con người một lần nữa nhen nhóm trong tâm vị Thành Chủ.

Khi đứng trước giường của Tiết Băng Nhi. Nhất Phong ánh mắt dần dịu xuống, đâu đó ẩn hiện tia thương nhớ. Không động trong vài giây, Nhất Phong đột ngột từ tay áo kéo ra bộ Hắc Châm.

Một khi bước vào căn phòng này cũng đã tựa như bước vào lĩnh vực của Tiết Băng Nhi, hết thảy mọi chuyện đều bị đình trệ. Cũng chính vào lúc hết thảy cử động bị vây cấm đó, Tiết Bán Xuyên thấy Nhất Phong kia kéo ra bộ châm đen.

Hắc ám linh năng chớp mắt bao trùm, băng tính trong phòng dường như yếu ớt đi vài phần, nhưng cũng đồng thời không cho bất cứ ai tiếp cận Tiết Băng Nhi trong bán kính hai mét. Tiết Bán Xuyên nghiến răng, đây chả khác nào một canh bạc, lão đang chơi đùa với mạng sống của con gái mình. Nếu nàng thật sự xảy ra việc gì, chỉ e ân hận sẽ bám lấy vị Thành Chủ này tới chết.

Không thể nhìn thấy bên trong, cũng bởi hắc ám linh năng đã che lấp một vùng nhỏ. Nhưng cũng rất nhanh Tiết Bán Xuyên kinh hãi, hàn băng cứ thế giảm dần, với thực lực của người mạnh nhất hiện tại...Tiết Bán Xuyên cảm giác cực kỳ chuẩn xác.

Khi bóng tối lui dần và băng thanh cũng dần tan biến, Tiết Bán Xuyên một lần nữa nhìn thấy nụ cười đẹp tựa băng liên chớm nở của con gái. Ánh mắt ấy không còn sự khốn khổ hay đau đớn, nó to tròn và tràn đầy hy vọng.

"Đa tạ...."

Giọng yếu ớt thấy thốt lên từ đôi môi nhỏ bé, ánh mắt mang theo ngập tràn cảm kích. Tiết Băng Nhi tại giường hiện tại chả khác nào một nàng công chúa vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say. Mái tóc mùa bạch lam xõa dài, đôi mi cong cùng nước da trắng tựa tuyết.

Nàng tại đây dù yếu ớt nhưng bá khí băng lãnh của bậc Nữ Vương là không hề thiếu, thậm chí cả Nhất Phong cũng không dám đứng quá gần. Hắn sợ trái tim yếu đuối của mình một lần nữa bị người con gái này làm cho vỡ vụn.

"Đã lâu không gặp.....''

Nhất Phong đột nhiên thốt ra một câu khiến hết thảy nhưng con người nơi đây nghi hoặc, song song với đó phòng riêng của Tiết Băng Nhi đang dần trở nên ẩm thấp, băng đanh tan ra khiến sàn nhà ẩm ướt.

Nhất Phong cứ thế bỏ ra, để lại muôn ngàn câu hỏi cho kẻ ở lại. Tiết Bán Xuyên lúc này cực kỳ xúc động, đôi mắt rưng rưng, mềm yếu.

"Băng Nhi...con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi...''

Vị Thành Chủ uy nghiêm ngày nào chợt trở nên yếu đuối. Nước mắt hai hàng hắn gọi tên đứa con gái trong sự yêu thương vô bờ của bậc làm cha.

Khuôn mặt xinh đẹp và lạnh lùng của Tiết Băng Nhi dần đổi hướng, khi đôi mắt băng nữ ấy nhìn qua phụ thân, nó tỏa ra ngập tràn hận ý.

"Phụ Thân....''

Hai chữ phụ thân này quá nặng nề, ai ai cũng có thể hiểu rõ sự từng, trừ một số kẻ.....

Một ít lâu sau Tiết Bán Xuyên đi ra cùng hai người thuộc hạ thân cận, một bên yêu kiều xinh đẹp, một vô tình lãnh khốc. Nhất Phong lúc này đã đợi dưới một gốc cây giữa sân, mặc cho cả người hắc khí bao trùm song chim chóc dường như rất có cảm mến với con người đáng sợ này. Chúng đậu trên vai, phía ngón tay khi hắn đưa tới.

Và rồi hết thảy bay đi khi nhóm người Thành Chủ hướng tới. Tiết Bán Xuyên hiện tại thể hiện ra một vẻ mặt âm trầm và tràn đầy tâm sự, nhưng lại đột ngột khom lưng trước Nhất Phong đầy cảm kích.

"Nhất Phong huynh đệ, lần này phải cảm tạ ngươi. Đại ân thật không biết lấy gì báo đáp!''

Nhất Phong trước cái tạ lễ của Tiết Bán Xuyên hoàn toàn không có gì lay động, hắn gần như chả bất ngờ nổi trước cái gì sự tình. Dù cho nó có là cái cúi đầu tạ lễ của Tiết Bán Xuyên quý danh đi nữa.

"Thành Chủ đừng khách sáo. Đừng quá cảm kích ta làm gì, bệnh của Tiểu Thư vẫn chưa khỏi.''

Tiết Bán Xuyên sững sờ, rõ ràng hàn ý lẫn hàn độc đã tiêu tan, tại sao còn chưa khỏi.

Nghi vấn trùng trùng, Tiết Bán Xuyên bước tới gần hơn song lập tức nhảy vô lại. Tại mảnh đất nơi Nhất Phong tựa lựng, cây cỏ hóa mùa u ám, độc tố nhuộm đen một vùng nhỏ.

"Tiết Thành Chủ chớ khinh suất. Tâm trạng của ta hiện tại không tốt, không thích cùng nhiều trò chuyện....''

Nhất Phong giọng nói chợt trở nên ám muội, lần đầu ba lẻ trước mặt thấy được ánh mắt sắc tựa hung khí ấy.

"Chủ nhân ta lui ra trước.....''

Vị thuộc hạ Hắc Khôi Giáp Trụ hơi khom lưng với Tiết Bán Xuyên rồi xoay người bỏ đi, hắn tại Tương Dương Thành này được cho là cánh tay phải của Thành Chủ, được gọi với cái tên Hắc Ô Tử.

Hồng Liên bây giờ nét mặt hơi khó coi, chả hiểu sau tâm nàng lại quặn thắt, cảm giác như sắp phải mất mát thứ gì đó. Thế nên thay vì rời đi hẳn, nàng nếp trong một góc tối mà nghe ngóng.

"Nhất Phong huynh, người đi cả rồi. Ngươi cũng có thể nói rõ ràng rồi chứ?''

Nhất Phong mỉm cười, bất quá Tiết Bán Xuyên không thấy. Hắn đưa tay tới rồi chầm chậm nắm lại, nhưng hạt bụi màu tím rơi xuống, chớp mắt một vũng độc sôi trào bên dưới.

Cũng chính vào lúc này, hình bóng Nương Tử của Tiết Bán Xuyên hiện ra. Lập tức Tiết Bán Xuyên nổi trận lôi đình, mặt đất nứt nẻ, nộ khí ngập tràn.

''Khoan hả giận. Ta không cố ý gợi nhớ dĩ vãng dơ dáy dễ gì giấu diếm của Tiết Thành Chủ đâu. Chỉ là ta muốn nói, ngài chả phải rõ nhất về trạng thái của Tiểu Thư sao?''

Tiết Bán Xuyên hừ lạnh rồi từ từ thu lại linh năng tỏa ra điên cuồng từ cơ thể, nộ khí cũng lập tức lui đi mấy phần.

"Ta cũng thật muốn tò mò. Ngươi vì sao biết được bí mật của ta---?''

Tiết Bán Xuyên trợn mắt, hắn cứ thế bị Nhất Phong túm lấy cái miệng, tay của hắn còn đặt lên môi ra dấu im lặng. Tốc độ cùng sức mạnh gần như vượt xa, vị Tiết Thành Chủ lúc này mới hiểu rõ vị trí của mình.

Tâm tự hỏi: ''Kẻ này tới cùng là ai?!''

Về phần Nhất Phong, hắn bước qua một phía, tay chấp sau lưng, giọng nói cũng đã không còn gì cái phần khách khí với Tiết Bán Xuyên.

"Vậy để ta nói cho Tiết Thành Chủ rõ một điều. Băng Nhi Tiểu Thư không hề mang trong người huyết mạch Linh Băng, nàng là sở hữu Tim Băng của Băng Phong Đế Nữ.''

Tiết Bán Xuyên đứng hình, khuôn mặt lập tức lộ nét kinh hoàng: ''Kh...không thể nào!? Nó không sở hữu huyết mạch mà là Truyền Thừa!? Còn là Truyền Thừa từ thời Thượng Cổ!?''

Tiết Bán Xuyên cơ thể lay động không nhẹ, thân như lui về sau mấy bước. Nhất Phong chính vào lúc này ngón tay lại đặt lên môi, ngụ ý im lặng nào.

"Tiết Thành Chủ quả nhiên uyên bác. Xem ra đã nghiêm cứu không ít. Chỉ là ngài lại một lần nữa sao? Như Nương Tử của ngài....người bị phát hiện mang trên người Thuần Âm Chi Thể? Chắc hẳn Tiết Thành Chủ sẽ không muốn lập lại vết xe đổ khi xưa nữa, đúng không?''

Tiết Bán Xuyên ánh mắt ngưng trọng lại, vừa nãy hắn quả thật có hơi kích động.

"Vậy ta phải làm gì? Ngươi nhìn ra được thì cũng sẽ biết cách đúng không?''

Chính xác vào lúc này, Nhất Phong xoay người lại, mặt đối mặt với Tiết Bán Xuyên một khoảng cách.

"Đương nhiên biết. Chỉ là Tiết Bán Xuyên ngài có bằng lòng hy sinh một người không thôi?''

Tiết Bán Xuyên mừng rỡ, ánh mắt lộ vẻ gấp gáp: ''Đừng nói là một! Một trăm ta cũng sẽ vì con gái mà gánh vác!''

"Haha!'' Nhất Phong cười lớn. Đôi mắt ám muội đột nhiên liếc sang nơi Hồng Liên đang ẩn nấp, bất quá hắn không có khai tử nàng.

Thay vào đó lại nói như lớn hơn một chút: ''Chả phải ngài có một thuộc hạ mang trong mình huyết mạch Hỏa Đinh Lung sao? Muốn Băng Nhi Tiểu Thư không tự bạo mà chết liền phải bắt người này thế mạng.''

Hồng Liên lúc này tại góc tối giật mình run rẩy, cố giữ bình tĩnh nàng che miệng mình lại với lửa giận sục sôi.

'Muốn dùng Muội Muội ta thế mạng. Các ngươi đời này liền không được thành toàn!'

Hồng Liên hận ý lập tức lộ ra, không nghĩ nhiều nàng lập tức rời đi. Cũng chính vào lúc này, Nhất Phong nụ cười ác ma lộ rõ với đôi hàm răng bém như dao cạo.

Bạn đang đọc Hắc Đạo Chi Tâm Hệ Thống sáng tác bởi YY-seone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YY-seone
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.