Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kinh ngạc đám người

Tiểu thuyết gốc · 1839 chữ

Liễu Cảnh cùng Trần lão cố chống đỡ, cho dù mồi hôi lạnh đã làm ướt nhẹp bọn hắn. Thần kinh của 2 người không ngừng căng cứng, giờ hai người đã hiểu tại sao một đám kia lại như kiểu lao lực quá độ mà ngất đi.

Nhưng cũng may là khi con quái vật kia bỏ miếng đồ ăn cuối cùng vào miệng, cũng ý thức được không đúng. Bắt đầu mở miệng khẽ hấp, một đống khói đen bị hắn thu vào thể nội, cũng như thu lại khí thế của mình.

Hai người ý thức đang dần mất đi cuối cùng cũng có thể kháng trụ lại. Liễu Cảnh cuối cùng cũng thở ra một hơi, sau đó liếc qua một chút tôn quái vật này. Hắn cũng chỉ dám liếc qua một chút mà thôi. Đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một hình ảnh, trong lúc vô thức thốt ra:

“Thiếu trại chủ”

Lấy lại tinh thần Trần lão nghi ngờ nhìn qua Liễu Cảnh, hắn không hiểu sao tại tình cảnh này Liễu quân sư lại nói như vậy. Nhưng khi liếc qua tôn quái vật kia, hắn cũng ý thức được không đúng, ngay lập tức cúi đầu xuống.

Hắn giờ đã hiểu được tại sao Liễu Cảnh lại thốt ra như vậy, tại vì tôn quái vật này có vài nét rất giống Thiếu trại chủ của bon hắn. Không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, con quái vật kia xác nhận ý nghĩ của bọn hắn:

“Các ngươi tới đúng lúc, thu giọn một chút, ta cần trở về tu luyện” một giọng nói thô lệ vang bên tai của hai người.

Khi 2 người ngẩng đầu lên nào có con quái vật nào ở trước mặt. Nhưng 2 người vẫn không có hành động thiếu suy nghĩ, bắt đầu gọi người dọn dẹp lên. Còn không quên dặn thuộc hạ không được tuyên truyền chuyện này. Nhưng bọn hắn cũng chỉ nhắc nhở cho có lệ một chút, chuyện này chắc chắn là không thể dấu diếm được.

Xử lý chuyện ở đây xong, 2 người nhìn nhau nhẹ nhàng thở ra, tách ra trở về nghỉ ngơi. Thực chuyện hôm nay thật sự làm bọn hắn như già đi mấy tuổi, cũng là lúc trở về nghỉ ngơi một chút.

Còn về tại sao chỉ sau một lúc, thiếu trại chủ lại biến thành quái vật như vậy. Bọn hắn cũng không dám nhiều lời.

Về tới trong phòng, Liễu Cảnh bắt đầu lo lắng lên. Thực ra hắn còn giấu nhưng người ở đây chút chuyện, ngoại trừ đại đương gia ra có thể không có ai biết. Nhưng giờ đây, thiếu trại chủ rất có thể cũng đã biết.

“Mà thôi có thể thiếu trại chủ cũng không để ý chuyện này” hắn trấn an bản thân mình sau đó chuyên tâm nghỉ ngơi.

Trở lại trong động phủ của mình, Cổ Nguyệt Sinh tập trung vào giao diện màn hình, hắn thấy được thanh khí huyết đã nâng lên thành 904, tăng lên 5 điểm tả hữu. Như vậy hắn cũng có thể yên tâm, dù sao trước kia hắn cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ là thực tế. Chỉ cần hắn nghỉ ngơi, bổ sung khí huyết là có thể làm đầy lại thanh khí huyết.

Còn lúc nãy tại sao nhưng phụ nhân kia không bị ngất đi khi đốii mặt với hắn, là bởi vì trên đường tới đó, hắn đã thu lại được khí thế của mình. Hắn còn cần người chuẩn bị đồ ăn đâu.

Nhưng khi đối mặt với 2 tên mạnh hơn những tráng hán phía trước, khí thế của hắn lại không ngừng phóng xuất ra, cho nên hắn phải thu lại lần nữa. Bây giờ, hắn quyết định bế quan cố gắng học cách điều khiển khí thế của mình, không thể một lần đối mặt với một kẻ chỉ mạnh hơn một chút là tự phóng xuất khí thế của mình được. Hơn nữa còn cái đám ma khí kia đâu.

Thời gian dần trôi qua.

Đến tối, trong một một gian phòng đơn sơ mà gọn gàng không giống như của một tên thổ phỉ.

Hai dáng người thướt tha đang đối diện nhau, một người mỹ phụ thành thục, dáng người lồi lõm có độ cùng một một thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo đang ăn cơm. cho dù 2 người không trang điểm y phục cũng hơi thô, nhưng cũng không thể ngăn được nét quyến rũ động lòng người của hai người.

Đứng một bên là nha hoàn của 2 người, U Lan, không xinh đẹp bằng 2 người đang ngồi nhưng so với những phụ nhân trong sơn trại thì cũng được xem là trung thượng.

“Phu nhân, tối hôm nay hình như có đại sự phát sinh. Rất nhiều người bị ngất xỉu, đang được chữa thương, một số người ở phòng bếp cũng không thể tránh khỏi.”

Hai người đồng loạt dừng đũa, cơ linh Cổ Linh Nhi lên tiếng:

“Ta thấy không giống là đã có đánh nhau trong trại” nàng nghi ngờ nhìn về phía U Lan. Tuy nàng và mẹ của mình cũng ít ra ngoài trại, nhưng nếu có đánh nhau nàng cũng phải biết.

Một bộ thành thục Sở Minh Nguyệt nghi ngờ nhìn về phía thị nữ của mình.

U Lan trái nhìn phải nhìn như chuẩn bị làm việc xấu một dạng, thấp giọng bẩm báo:

“Nô tì cũng chỉ nghe Vương quả phụ ở bếp nói lại. Nghe nói là có một con quái vật lẻn vào trại của chúng ta, đánh ngất các huynh đệ. Nhưng cũng may là chỉ vào bếp tìm kiếm đồ ăn, không hại người”

“Hắn ăn hết đồ ăn ở bếp, rồi sau đó rời đi. Đồ ăn hôm nay có thiếu cũng do hắn mà ra” U Lan tiếp tục.

Hai người cùng nhìn về phía bàn ăn, đúng là đồ ăn hôm nay hơi đơn bạc, chỉ có chút rau với vài con cá nhỏ.

U Lan tiếp tục thần bí nói tiếp: “Vương quả phụ kể lại, con quái vật đó một mình cũng đã ăn hết đồ ăn dự trữ 3 ngày của các huynh đệ trong trại. Sau đó còn nghênh ngang rời đi trước sự chứng kiến của Liễu quân sư và Trần lão ”

Nói tới đây, U Lan cũng tự rùng mình một cái như thể chính mình đã từng tận mắt thấy vậy.

“Ăn nói hàm hồ, trên đời này làm gì có quái vật. Hơn nữa nếu có làm sao còn để lại nhiều người sống như vậy, U Lan những lời như vậy sau này không cần nhắc lại” Sở Minh Nguyệt lên tiếng.

“Nô tì biết rõ” U Lan rụt rụt cổ, một mặt vô tội.

“Linh Nhi, ngươi lát nữa qua nhìn một chút nhị ca xem thử có chuyện gì xảy ra” tuy nàng không tin câu chuyện U Lan vừa kể, nhưng những người bị thương cũng có thể là thật. Nên nàng cũng chuẩn bị tìm hiểu một chút.

Đừng nhìn nàng và con gái có thể có thị nử riêng, nhưng nàng cũng biết trong trại này nàng không là gì cả.

Nàng như một người vô hình ở trong trại thôi. Ngoài có một chút tư sắc được đại đương gia chuộc về, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi.

Nàng biết bây giờ, đàn bà chính là mệnh tiện nhất. Nếu bây giờ không có đại đương gia che chở, thì nàng rất có thể sẽ bị khuất nhục bởi kẻ mạnh hơn, hoặc rất có thể sẽ chết.

Nàng không muốn mình rơi vào trường hợp như vậy, nên mỗi lần có chuyện xảy ra. Nàng đều để tâm một chút.

“Ừm ăn xong ta sẽ qua nhị ca xem một chút” Linh Nhi ứng thanh.

“Tối nay tại sao lại yên tĩnh như vậy?” Lão Tam nhăn mày.

Hắn chỉ ra ngoài tuần tra một chút, lúc trở về lại cảm giác sơn trại lạ lẫm như vậy.

Không phải giờ này các huynh đệ đang tập trung ăn uống sao.

Hắn hướng về phía sau một hán tử ra lệnh: “Đại hắc, ngươi đi hỏi một chút huynh đệ khác tinh huống”.

“Rõ” đại hắc chạy như bay khi nhận được mệnh lệnh.

Nhưng thời gian dần qua, lão Tam cũng không chờ được đại hắc trở về. Hắn đang dần không kiên nhẫn, thì đằng xa có bóng người chạy đến, chính là đại hắc.

“Tại sao lại lâu như vậy?” Hắn hơi không kiễn nhẫn.

“Tam đương gia bớt giận, nếu ngài nghe được những gì mà ta sắp nói. Ngài có thể sẽ không trách tiểu nhân” đại hắc vội vàng giải thích.

Sau khi nghe xong giải thích, lão Tam nhíu mày. Xảy ra đại sự như vậy, nhưng hắn lại không biết gì.

“Nên đi tìm Liễu Cảnh đòi hỏi một cái thuyết pháp” hắn nghĩ thầm lấy. Dù sao đây cũng là chuyện nghiêm trọng, mà nếu có chuyện quan trọng thì nên báo một tiếng cho mấy đại đương gia là chuyện thường. Hỡn nữa hắn cũng rất tò mò thứ quái vật đó là gì, cái này rất có thể Liễu Cảnh đã biết.

“Các người về nghỉ ngơi trước” hắn quay lưng về phía bọn người ra lệnh.

“Rõ” đám người năm miệng một lời.

Còn hắn thì một mình tiến về căn nhà nơi mà Liễu Cảnh đang ở, khi hắn tới nơi thì gặp một bóng hình đằng xa tiến tới.

“Tam đương gia, ngài cũng tới tìm Liễu quân sư?” bóng người chưa tới, tiếng đã tới trước.

“Tứ đương gia, chẳng lẽ ngươi tới cũng vì chuyện xảy ra hồi chiều?” tam đương gia nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, lúc đó ta đang luyện công nên không biết chuyện xảy ra. Lúc nãy, Linh Nhi qua hỏi chuyện ta mới biết” Cổ Phương Nguyên đáp lại, lúc này hắn cũng đã lộ ra thân hình. Một dáng người thẳng tắp, khuôn mặt điển trai, có một chút chính khí lộ ra trong ánh sáng của ngọn đuốc được thắp sáng hai bên đường.

“Vậy chúng ta cùng vào đi” tam đương gia dẫn đạo.

Cổ Phương Nguyên gật đầu.

Lên trước cửa, tam đương gia đưa tay lên gõ vừa kêu lên: “Liễu quân sư, ngươi có trong đó sao?”

Không có ai trả lời. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ.

Đang trong lúc tam đương gia đang chuẩn bị mở miệng lần nữa thì trong phòng vang lên: “vào đi”

tam đương gia cùng Cổ phương Nguyên nhìn nhau. Người trước lên trước đẩy cửa đi vào, người sau theo sau.

Khi cửa dần mở ra, ánh sáng bên ngoài cũng lẻn vào căn phòng chiếu sáng một chút cảnh vật bên trong.

Bạn đang đọc Hắc Bang sáng tác bởi hac_vuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hac_vuong
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.