Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Núi

Tiểu thuyết gốc · 2911 chữ

Sáng hôm sau.

Trong một gian biệt uyển, Khinh Hồng đang diễn luyện lấy võ công. Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên mà nàng cho rằng mình đang làm một việc đại sự. Cho nên nàng dậy đặc biệt sớm, diễn luyện lại một lần võ kỹ của mình. Hôm qua nàng cũng đã xin gia gia cùng thúc thúc hôm nay ra ngoại thành đi dạo cùng Hạ Triều Sinh, gia gia của nàng cũng đồng ý rất thống khoái, làm nàng hơi nghi ngờ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến giấc mơ làm việc lớn của mình.

Thân ảnh uyển chuyển của nàng xê dịch liên tục trong sân nhỏ với tốc độ mà bằng mắt thường không thể bắt kịp, mỗi một lần nàng xuất hiện ngọc thủ của nàng lại lấy một góc kì lạ mà cắt, trảm, chưởng theo các hướng khác nhau. Ánh mắt của nàng cũng trở nên sắc bén lên, lúc này trên người nàng toát ra một cỗ khí thế lực bạt sơn hà, ai thấy cũng phải lui nhượng ba phần.

Nàng hiện đang dùng một môn thân pháp gọi là thất liên ảnh bộ. Thân pháp linh hoạt kỳ ảo, tiến lùi thong dong. Hơn nữa nó còn có sát chiêu gọi là liên hoàn bảy bước, mỗi một bước một nhanh hơn bước trước đó. Nàng cũng đã lĩnh hội được bảy bước nhưng, hiện tại thân thể của nàng chỉ có thể bước ra bước thứ 4, lúc đó nàng sẽ nhanh gấp hai lần bây giờ không thôi.

Còn kỹ pháp tấn công mà nàng đang dùng chính là tam biến đoạt mệnh trảo. Tuy trong tên của có có chữ trảo nhưng nó bao gồm cắt, trảm và chưởng biến hóa khó liệu. Bây giờ nàng cũng chỉ có thể phát huy ra một phần của nó mà thôi.

Nếu nàng có thể luyện ra nội lực thậm chí bước vào thượng tam cảnh, nội lực xuất thể. Thì uy lực của nó còn có thể đại tăng, chém sắt như chém bùn.

Đang lúc nàng đang đắm chìm tu luyện, phía bên ngoài truyền đến âm thanh của Hạ Triều Sinh: “Khinh Hồng tiểu thư, chúng ta đến”

Nàng dừng lại ở giữa sân, trên thân thể không hề có một chút mồ hôi, cho thấy được nàng vẫn chưa dùng bao nhiêu thể lực. Lúc này nàng lại trở về bình thường như một tiểu thư dễ thương, hoạt bát không còn chút nào duệ khí như trước nữa.

“Tiến tới” nàng vui vẻ lên tiếng.

Một thanh niên dáng người thon gọn, khoác lên mình một bộ bạch bào toát lên vẻ soái khí đẩy cửa bước vào. Phía sau hắn là một thanh niên cao to hơn Hạ Triều Sinh nửa cái đầu không thôi, trên mình toát ra tràn đầy vẻ anh khí, một bộ võ tướng chi tư. Ngoài ra còn có một thiếu nữ dáng người đầy đặn thon thả, còn có một khuôn mặt hớp hồn nam nhân.

Bọn hắn theo thứ tự là Giang Kiếm Bạch cùng Lý Thu Thủy, lần này tổ đội lên núi người.

Hai người lên trước thi lễ về phía Lương Khinh Hồng: “Tại hạ Giang Kiếm Bạch(nô gia Lý Thu Thủy) gặp qua Lương tiểu thư”

“Hai vị đa lễ” nhìn về phía hai người đeo kiếm, một người cầm đao Lương Khinh Hồng một mặt mỉm cười đáp lễ.

Triều Sinh đeo kiếm bước lên trước đi vào chính đề: “Chúng ta đã tập hợp đầy đủ, không biết Khinh Hồng tiểu thư đã chuẩn bị nên làm như thế nào sau khi lên núi chưa?”

Nghe được Hà Triều Sinh hỏi như vậy, Khinh Hồng như sét đánh giữa trời quang. Hôm qua nàng vì quá kích động nên vẫn chưa nghĩ ra được đối sách gì.

Thấy Lương Khinh Hồng như vậy Hà Triều Sinh thở dài trong lòng: “Có võ lực nhưng tâm tính còn quá non nớt”.

Hắn lên tiếng: “Như vậy đi, ta trước đó cũng nghĩ ra một chủ ý khá thích hợp Không biết Khinh Hồng tiểu thư có muốn nghe?”

“Ngươi nói xem thử” Khinh Hồng lấy lại tinh thần, một mặt nghiêm túc để che dấu đi xấu hổ của mình. Nhưng càng làm như vậy, lại làm cho nàng như đang chột dạ thêm.

Đám người nhìn ở trong mắt nhưng cũng không nói gì. Dù sao nàng cũng mới chưa tới 18, mà bọn hắn ở đây người thấp nhất cũng đã 24 rồi.

“Là như vậy, chúng ta lên núi là danh chính ngôn thuận, Khinh Hồng tiểu thư sẽ lấy cớ là điều tra về Lưu Xích phản tặc sau đó vào trại. Còn 3 người chúng ta sẽ vào vai người tháp tùng cho ngươi như thế nào?” Triều Sinh đưa ra đề nghị của mình.

“Các người muốn dùng chính bộ dạng thật tiến vào trại?” Nàng nghi ngờ nhìn về phía ba người. Không phải thường là người bản cư, sẽ không thích thổ phỉ ở gần mình sao? Không phải nên có rất nhiều tranh chấp sao?

“Sao lại không được. Ba nhà chúng ta cùng Kim Đao trại trước giờ cũng không xung đột gì nhiều, cũng không thể đến mức như nước với lửa không thể gặp nhau. Hơn nữa không phải còn có Khinh Hồng tiểu thư đây sao, chúng ta chính là tùy tùng ngươi tiến về đó. Không phải có câu đánh chó phải ngó mặt chủ sao? Ta chắc chắn bọn hắn cũng không làm gì chúng ta” Triều Sinh vẫn có tự tin của riêng mình.

Giang Kiếm Bạch cùng Lý Thu Thủy không nói gì. Hai người bọn hắn không như Hạ Triều Sinh đã tiếp xúc mấy ngày với Lương Khinh Hồng, nên đã quen thuộc. Giờ đây để hắn đứng ra nói chuyện cũng là chuyện thường.

Đột nhiên Giang Kiếm Bạch lên tiếng:

“Lương tiểu thư không cần lo lắng cho chúng ta. Chỉ cần không phải đối mặt với thiếu trại chủ của Kim Đao trại, chúng ta chắc chắn sẽ có sức tự vệ”

“Lương tiểu thư cũng nên đề phòng với tên thiếu trại chủ đó, hắn là một tên si mê võ đạo đến nỗi tinh thần cũng không bình thường nữa rồi” lần này đến vũ mị Lý Thu Thủy lên tiếng.

Lời này cũng được Hà Triều Sinh gật đầu đòng ý.

“Ồ hắn rất lợi hại?” Khinh Hồng cảm thấy hứng thú.

“Cũng có thể nói như vậy. Theo như mật thám báo về, hắn đang tu luyện một môn ma công rất lợi hại. Nhưng cũng ít xuất thủ nên rất khó để bình đoán hắn mạnh bao nhiêu, lần trước hắn xuất thủ đã là lúc hắn còn ở bát cảnh. Lúc đó hắn chỉ cần một chiêu, đã bóp nát đầu lâu của một tên bát cảnh không chịu đóng phí bảo hộ khi đi qua địa bàn của Kim Đao trại.” Hà Triều Sinh giải thích.

Nghe đến đây Khinh Hồng tràn ngập đấu chí, nàng rất muốn tìm tên thiếu trại chủ đó. Sau đó đại triển quyền cước của mình, nàng đã rất lâu chưa gặp được đối thủ. Nhưng ý thức được thất thố của mình, nàng thu hồi tâm thần nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng xuất phát thôi”

Nhìn thấy biểu lộ này của Lương Khinh Hồng, cả đám 3 người cảm thất rất không ổn. Sẽ không phải lời nói của bọn hắn làm cho tiểu cô nương trước mặt lên hứng thú với tên điên kia chứ.

Trên đường núi, một đám vải thô áo gai tráng hán đang tiến tới như một con ruồi không đầu. Mỗi người cầm một cây đao, một dạng hung thần ác sát.

“Đại bàn tử, chúng ta đã đi tuần ba vòng quanh sơn trại rồi, cũng nên trở về” Vương cương một mặt chất phác hướng về phía trước dẫn đội gầy gò Đại Bàn Tử.

Một bên trên má phải có sẹo dài, mặt hung ác Vương Ma Tử cũng lên tiếng nhắc nhở: “Cũng là lúc trở về”.

Mà ở phía trước khuôn mặt nham hiểm Đại Bàn Tử vui vẻ trả lời “Tốt”. Hắn hiện tại đã là một cửu cảnh luyện da.

Lần trước nói xấu thiếu trại chủ chị Trần lão bắt gặp sau đó chịu một chưởng, có thể nhân họa đắc phúc hắn sau ba ngày dưỡng thương nhất cổ tác khí bước vào luyện da cảnh. Làm cho hắn đắc ý không thôi, nụ cười luôn đeo trên mặt kể từ lúc đó.

Bước vào luyện da cảnh, hắn cũng trở thành dẫn đầu của nhóm người này.

Đó là lý do tại sao một đám tráng hán lại chịu đi theo một kẻ gầy gò như hắn.

Đang lúc hắn muốn quay người, thì đột nhiên hắn thấy đằng xa đi tới đám người. Hắn vô ý thức thốt lên: “Có người”

Đám người theo tiếng của hắn nhìn lại, khi thấy là một đám người khác đang đang cưỡi ngựa đi tới đây.

Bọn hắn lên tinh thần, một bộ hung thần ác sát tiến lên phía trước.

Khi thấy rõ đám người là 4 người là thiếu nam thiếu nữ, Vương Ma Tử hét lên: “Dừng lại, đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng. Nên muốn đi qua đâ…” chỉ là hắn chưa nói xong đã thấy Đại Bàn Tử giơ tay lên ra hiệu hắn ngừng lại.

Đại Bàn Tử tiến lên trước, nở một nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất. Sau đó chắp tay nói: “Các vị thiếu hiệp, đây là địa bàn của Kim Đao trại chúng ta. Nếu muốn đi qua đây phải đóng phí bảo hộ” hắn cảm nhận được đám thiếu niên này không đơn giản, cho nên cố gắng thả ngữ khí thân thiện xuống.

Khi thấy một đám hung thần tiến về phía nàng, sau có tên dẫn đầu còn nở nụ cười nham hiểm. Khinh Hồng chút xíu nữa là đã nhịn không được dùng bước thứ tư thất liên ảnh bộ, rồi sử dụng tam biến đoạt mệnh trảo một kích thay dân trừ hại đám thổ phỉ này.

Nhưng khi thấy ngữ khí tên kia có vẻ cung kính, nàng mới hòa hoẵn lại. Nàng cũng cần bọn hắn dẫn các nàng lên núi đâu.

Đám người thiếu niên thiếu nữ dừng lại, sau đó Hà thiếu lên trước chắp tay: “Các vị đây là Lương Khinh Hồng tiểu thư, tới đây để điều tra tên phản bội chạy trốn Lưu Xích. Nghe được rằng quý trại cũng đang truy đuổi tên kia, có thể sẽ có manh mối nên tới đây để làm phiền”

Đám tráng hán xôn xao, bọn hắn không biết được Lương Khinh Hồng là ai. Nhưng cái tên Lưu Xích bọn hắn rất rõ ràng. Đại đương gia vì theo đuôi hắn nên mới mất mạng.

Vương Cương chất phác hỏi Vương Ma Tử: “Ngươi biết Lương gia sao?”

Vương Ma Tử không trả lời mà chỉ nhìn về phía Đại Bàn Tử: “Ngươi biết sao?”

Đại Bàn Tử lắc đầu. Hắn cùng không biết Lương gia là ai, nhưng hắn có thể nhận ra ba người đằng sau nàng là ai. Hắn nhẹ giọng thì thầm: “tên thiếu niên vừa lên tiếng có thể là Hà gia đại thiếu gia Hà Triều Sinh, nữ tử vũ mị đằng sau có thể là tiểu thư nhà họ Lý Lý Thu Thủy, tên thanh niên cao to hình như là Giang gia nhị thiếu gia Giang Kiếm Bạch”

Nghe tới đây, đám người thần kinh căng cứng. Bọn hắn không biết mặt ba người, nhưng đã nghe qua danh tiếng bọn họ, đều là bát cảnh cao thủ.

Đại bàn tử lại tiến lên chắp tay, hắn lại nở một nụ cười mà hắn cho là thân thiện nhất về phía đám người Khinh Hồng: “Thì ra là vậy. Các vị thiếu hiệp đợi một chút ta sẽ phái người thông tri cho trong trại, việc này ta thật không thể tự ý quết định được”

Nói hắn nhìn về phía 1 hán tử đằng sau ra hiệu, người kia hiểu ý chạy đi.

Sau đó hắn lại nhìn về phía đám người. Sau tất cả nụ cười vẫn luôn treo trên mặt của hắn, như vậy có thể sẽ làm cho bầu không khí sẽ trở nên thoải mái hơn.

“Tốt” Khinh Hồng chỉ đáp tột tiếng, sau đó nhắm mắt lại đứng đó. Nàng sợ rằng nếu tiếp tục nhìn tên kia, nàng sẽ nhịn không được ra tay.

Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, khi đám người nghĩ mình đã mất hết kiên nhẫn. Tên tráng hán kia cũng đã xuất hiện, sau đó thì thầm vào tai của Đại Bàn Tử.

Bởi vì thấy đám người đối diện đều nhắm mắt, làm như đang dưỡng thần. Hắn cũng không cười nữa, nghe được tên hán tử bẩm báo. Hắn lại nở một nụ cười thân thiện về phía đối diện.

“Các vị thiếu hiệp. Liễu quân sư cho mời” nói hắn đưa tay ra hiệu mời.

Chỉ thấy đối diện chỉ ra một câu: “Ngươi dẫn đường”

“Là một đám thiếu niên ít nói” trong lòng Đại Bàn tử có số.

Hắn chỉ đành ở đằng trước dẫn đường.

Sau khi tiến lên một thời gian, phía trước có một trạm gác nhỏ, bên trên có hai hán tử một mặt hung tợn nhìn xuống đám người. Sau đó không tiếp tục để ý chỉ nhắc nhở: “Phía sau đường đi không thích hợp cưỡi ngựa, các ngươi thả ngựa lại đây đi. Sau khi xuống núi lại lấy đi cũng không muộn.

Khinh Hồng đám người cũng chỉ có thể xuống ngựa đi bộ.

Thấy đám người đã đi xa, một tên tráng hán lên tiếng: “thật là một đám trẻ tuổi tuấn tú, nhất là cô nàng phía sau. Ta thật là lần đầu tiên thấy một cô nương hấp dẫn người như vậy.”

Tên tráng hán khác cũng đồng tình: “Ta cũng vậy. Nhưng ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều, ta nhìn thấy đám người này thân phận cũng không đơn giản. Khí thế cũng rất mạnh, đều là cao thủ, ngươi ta đều lên cũng không đủ người ta một ngón tay chặt”

Cuối cùng hắn cũng không quên chốt một câu: “Nhưng theo ta thấy Vương quả phụ vẫn hấp dẫn hơn nàng ta một chút”

“Ta cũng đứng về phía Vương quả phụ” tên khác ứng tiếng.

Ha Ha Ha.

Sau đó hai người nhìn nhau cười bỉ ổi.

Khi đã vượt tra trạm gác, Khinh Hồng đám ngươi cảm giác được mặt đất bắt đầu dốc hơn.

Đi thêm một lúc, đám người thấy một hàng rào lớn cao đến bốn năm mét làm bằng những cây gỗ thô to cao to, bao phủ hết tầm mắt của bọn hắn.

Còn nhìn lại đằng sau, một đám sương mù mỏng bao phủ lấy tầm nhìn, có thể là do trời vẫn còn sớm nên sương mù vẫn còn chưa tản hết.

Hai bên cổng lớn là hai đài quan sát, có mấy tên thổ phỉ cũng đang dò xét lấy bọn hắn.

Dọc đường, từng căn nhà gỗ được sắp xếp với nhau một cách trật tự, đám thổ phỉ ra ra vào vào. Đi qua một chỗ rộng rãi chỉ gặp hai tên tráng hán đang đánh nhau tràn đầy khí thế, xung quanh được bao vây bởi đám người lớn tiếng hô “Đánh. Đánh. Đánh”.

Đám người Hà Triều Sinh, Giang Kiếm Bạch, Lý Thu Thủy nhìn nhau. Trong mắt hiện lên nghi ngờ, cảnh tượng này bọn hắn thấy thế nào thì cũng không giống như là đám sơn phỉ này bị tấn công bởi quái vật mấy ngày trước.

Hơn nữa không phải đại đương gia của các người vừa mới mất sao, sao các người lại không tỏ ra buồn bã chia buồn cùng nhân gia ông ta một chút.

Một bên Khinh Hồng lại rất hứng thú đánh giá xung quanh, nơi này mang lại cho nàng cảm nhận được là rất có nhân khí, chỉ là hơi thô tục một chút. Lần đầu tiên nàng xông xáo bên ngoài một mình, cảm giác được mọi thứ đều rất mới mẻ, cũng có một chút khác biệt vận vị. Không giống như lúc đi với gia gia cùng thúc thúc chút nào.

Nếu lần này không thu hoạch được thôn tin gì của tên Lưu Xích kia, nàng cảm giác lần này ra ngoài một mình này cũng đã đáng giá.

Trong lúc vô tình, nàng cảm giác được bình cảnh của mình thả lòng rất nhiều. Nhưng bây giờ không phải là lúc để đột phá, nên nàng cố gắng đè ép nó lại.

Đột nhiên dẫn đầu đám người Đại Bàn Tử hô to lên: “Đến. Các vị thiếu hiệp, Liễu quân sư đang ở bên trong chờ. Ta chỉ dẫn đường tới đây, các vị tự vào là có thể. Cáo Từ”

Không đợi đáp lời, hắn lôi kéo đám tráng hán rời đi.

Bạn đang đọc Hắc Bang sáng tác bởi hac_vuong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hac_vuong
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.