Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35 - 36

Phiên bản Dịch · 4687 chữ

Ch ương 35: Di chứng sau nói dối

Cẩm Sắt nói gì? Cô không thể sinh con.

Không ai có thể hiểu nỗi đau khổ trong lòng cô hơn Hà Khanh. Họ đều là những người hoàn mỹ. Họ là những người không thể chấp nhận khuyết điểm của mình. Cô yêu trẻ con như thế, cô muốn sinh con như vậy, anh cũng luôn mong ngóng, chờ đợi đứa con hợp nhất giữa dòng máu của anh và cô, kết tinh của họ nhưng bao nhiêu năm nay cô vẫn không mang thai là vì cô không thể sinh con.

Trước đây, cô thường nằm trong lòng anh và hỏi rằng:

- Chồng ơi, chồng thích con trai hay con gái?

Anh nói:

- Chỉ cần là con của chúng ta thì con nào anh cũng thích.

Cô không đồng ý ngồi dậy nói:

- Em vẫn thích con gái hơn . Con gái là chiếc áo bông của mẹ. Nhất định em sẽ sinh một cô con gái xinh đẹp giống em.

- Được được. Nhất định em có thể.

Mẩu đối thoại đó vang lên bên tai nhưng sự thực tàn khốc lại quét đi tất cả, giấc mơ tan vỡ. Con người nhất định phải đối mặt với hiện thực sao? Chẳng trách cô không chịu nói gì mà cứ thể ra đi. Chẳng trách cô luôn im lặng. Cô sợ, anh không thể chấp nhận được, sợ anh bỏ đi. Thế nên cô yếu đuối đã lựa chọn cách tự mình ra đi, để lại nỗi đau cho anh.

- Em thật ích kỷ. - Giọng Hà Khanh lạnh tanh. Anh nổi giận, thật sự nổi giận rồi. Cô không còn chút niềm tin vào tình cảm bao năm nay của họ sao? Trong mắt cô, anh không đáng để dựa vào sao?

- Em xin lỗi. – Cẩm Sắt cúi đầu khẽ nói.

- Xin lỗi ư? Tại sao em lại xin lỗi anh? Vì em không thể sinh con hay em sai lầm khi tự mình lựa chọn tương lai cho chúng ta? - Hà Khanh cười lạnh lùng mấy tiếng khiến người ta cảm thấy lạnh người. Cẩm Sắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà cô yêu từ thời trung học. Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh nói với cô như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tức giận như vậy. Thật sự cô đã sai rồi sao?

- Hà Khanh, anh đừng như vậy, chúng ta. .

- Cẩm Sắt, bao nhiêu năm qua, anh cảm thấy mình đối xử chưa đủ tốt với em, chưa làm đủ cho em. Anh luôn cảm thấy bản thân mình mắc nợ em. Nhưng em lại làm việc tàn nhẫn nhất với anh. Đó là em không tin anh. Em hoài nghi tình cảm mà anh dành cho em. Chúng ta đã kết hôn. Hôn nhân là để chúng ta dựa vào nhau, không thể nói tan vỡ là tan vỡ, càng không thể chỉ do một người quyết định. Hôn nhân là chuyện của hai người. Con cái cũng quan trọng nhưng em nên biết, điều gì quan trọng nhất với anh. Anh rất thất vọng về em. Em tự mình suy nghĩ đi. – Giọng Hà Khanh rất kích động, không giống người đàn ông gần gũi ôn hòa thường ngày. Nói xong, anh quay đầu bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân đi xa, nước mắt Cẩm Sắt lại rơi xuống. Từng giọt, từng giọt lăn xuống khóe môi, miệng cô cảm thấy mặn chát. Đau đớn!

Hạo Thìn nghỉ một đêm. Sáng sớm hôm sau, anh ấy phải đi làm. Văn Hạ lại không thể bám theo được. Trong khi Tô Mạch lại cảm thấy không vui, trong chớp mắt, anh từ trong bếp “bay” ra, nói với cô.

- Em đi rồi, tiệm cà phê làm thế nào? Em định bỏ cuộc giữa chừng sao?

Văn Hạ đã nói với Tô Mạch, mấy ngày anh cô đến, cô phải thể hiện vị trí của mình trong gia đình, mới có thể khiến anh ấy đồng ý chuyện hôn nhân của họ, anh ấy đồng ý, cả nhà đồng ý thì vạn sự may mắn. Nhưng Tô Mạch không vui. Anh nói, anh ấy đồng ý hay không thì liên quan gì đến chúng ta. Anh ấy đâu phải bố mẹ của em.

Lúc đó, Văn Hạ đã nói rất dứt khoát, chỉ cần anh em nói thì em đều nghe, anh không nghe em thì em không kết hôn nữa. Câu nói này khiến Tô Mạch á khẩu, mặc dù rất tức giận nhưng vẫn phải làm việc nhà. Anh đã nghĩ rồi, đại trượng phu có thể co có thể duỗi, không nhất thiết phải cãi nhau với cô gái nhỏ này.

- Tiệm cà phê ư? – Hạo Thìn tò mò hỏi.

- Anh, bây giờ em là bà chủ. Em có một tiệm cà phê của riêng mình. Anh làm xong việc thì gọi điện cho em rồi đến xem luôn. - Văn Hạ nói cực kì đắc ý. Bộ dạng đó khiến Tô Mạch chỉ muốn bóp chết cô.

- Vậy sao? Nha đầu nhà anh cũng giỏi đấy.

- Sai rồi, không phải nhà anh mà là nhà em. - Tô Mạch lập tức đứng ra ngăn Hạo Thìn kéo Văn Hạ vào lòng, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình.

Văn Hạ ngán ngẩm nhìn hai người đàn ông đứng hai bên, thở dài nói:

- Haizzz. Đúng là em ưu tú quá nên đến đâu cũng dẫn đến có chiến tranh.

Nhắc đến Tô Tịch, lẽ nào cô ấy thực sự biến thành cô gái dịu dàng sao? Lại hai ngày nay không thấy xuất hiện. Nghe nói, cô ấy đang trong giai đoạn ôn thi nên không cho phép bất cứ ai làm phiền. Đến cả bố mẹ cô ấy cũng còn nói, con bé này bị bệnh sao? Ngay cả hồi thi tốt nghiệp cấp 3, con bé cũng không học chăm chỉ đến như vậy. Bây giờ như thế này thật khó để người khác chấp nhận nổi.

Nghĩ đến việc lát nữa anh mình sẽ đến kiếm tra tình hình nên Văn Hạ về đến cửa tiệm liền bò ra bàn máy tính tính toán sổ sách, càng tính đầu lông mày càng nhíu lại. Tính thế nào đây? Sai chỗ nào vậy? Người ta càng ngày càng kiếm được nhiều tiền. Cô không lỗ, sao tiền chẳng tăng lên chút nào? Lẽ nào câu nói đó là thật? Trời ghen với người đẹp. Ông Trời cho cô vẻ ngoài xinh đẹp nhưng không cho cô bộ óc thông minh. Cũng đúng. Bây giờ cô ưu tú như vậy, nếu như lại thông minh nữa thì các cô gái khác không sống nổi nữa mất.

- Chị Muỗi, chị Muỗi, em đến rồi. . . . - Tô Tịch, người vẫn chưa thấy đâu mà giọng nói đã vang ngoài cửa. Cô ấy giống như trận gió, trận cuồng phong, trận bão tố, trận lốc xoáy quét đến, rất mạnh mẽ.

- Gì vậy? Em nói nhỏ một chút. Em làm phiền khách của chị đấy. Mèo cắn vào đuôi em hay sao? Hét gì mà hét? – Văn Hạ vừa mới tính toán được một chút thì bị cô ấy gọi như vậy nên quên sạch rồi, phiền chết đi được.

- Chị Muỗi, chị Muỗi, mai anh Mạc Đông đến. Anh Mạc Đông đã gọi điện cho em. – Tô Tịch chạy đến ôm cánh tay Văn Hạ lắc lắc, đến nỗi mọi thứ trong đầu cô đều rơi rụng sạch.

Văn Hạ kích mạnh chuột, ngoái đầu trừng mắt nhìn Tô Tịch, hậm hực nói:

- Em mong ngóng người ta đến phát bệnh rồi sao? Gặp đàn ông mà cũng phải kích động như vậy hả? Chị coi thường em.

- Em xin chị. Bà cô nhỏ của em ơi, khó khăn lắm em mới tìm được tình yêu thật sự. Chị không thể hi sinh một chút sao?

- Xí! Mặc kệ! Có chuyện gì cũng đừng tìm chị. Anh chị đến. Chị bận lắm!

- A a a! Anh Hạo Thìn đến rồi. Anh ất ở đây? Ở đâu ạ? - Năm đó Tô Tịch rất thích Hạo Thìn, giống như thích Mạc Đông bây giờ vậy. Thế nên mới nói, con gái đúng là loài động vật hay thay đổi.

- Anh ở đây. Chẳng phải là Tô Tịch sao? Em lớn lên xinh thật đấy! - Chính xác là Hạo Thìn đã xuất hiện. Mấy câu nói của anh làm cho Tô Tịch như bay bổng lên trời vậy.

- Anh Hạo Thìn, anh nói như vậy làm em ngại quá! – Tô Tịch hai tay túm gấu áo làm ra vẻ xấu hổ, lí nhí nói khiến những người khác trong cửa tiệm phải sửng sốt.

Hạo Thìn hiểu ý Văn Hạ qua ánh mắt. Chào hỏi xong, anh liền đi thăm cửa tiệm một lượt. Thiết kế nghệ thuật, trang trí ấm áp. Bước vào đây giống nhìn thấy một đống kẹo sôcôla. Tuy vẫn chưa được ăn nhưng đã cảm thấy vô cùng ngọt ngào rồi.

Bước đến bức tường phía sau, anh nhìn thấy một bức chân dung của Văn Hạ, bừng sáng cả cửa tiệm. Văn Hạ đứng bên quầy mỉm cười nhìn một cuốn sách ở trên bàn. Tóc cô buộc cao, mấy sợi tóc bay trước mặt, khuôn mặt bầu bĩnh ửng đỏ, khóe môi xinh hơi nhếch lên. Bức tranh này giống thật, rất sinh động, giống như cảm giác mà cửa tiệm này mang đến vậy. Thật ấm áp!

- Tô Mạch vẽ ư? – Hạo Thìn chỉ vào bức tranh, ngoái đầu lại hỏi.

- Anh em rất ít khi đến đây. Đó là tranh của Minh Ưu, người bạn nhỏ của chị Văn Hạ đấy. Ha ha ha! - Tô Tịch chọc ghẹo Văn Hạ, vui vẻ khoe.

Nhưng nghe xong mà Văn Hạ giật bắn người. Minh Ưu giống như quả bom chôn vào lòng cô vậy. Cô thật sự thấy qúy cậu bé này nhưng liệu có phải là tình yêu không? Không phải là tình cảm nam nữ, chỉ là tình cảm bạn bè. Tô Tịch nói như vậy khiến cô có chút cảm giác lo lắng. Không nói gì, cô cúi đầu cặm cụi tính toàn tiếp.

Hạo Thìn nghe Tô Tịch nói như vậy thì cũng có chút ngạc nhiên nhưng không có chút biểu hiện nào. Anh nhìn phản ứng của Văn Hạ thì thấy hơi có chút khác thường. Từ nhỏ, Văn Hạ đã không biết nói dối. Đặc biệt khi bị người khác nói trúng, phản ứng đầu tiên của cô là lảng đi, cố ý khiến người ta có cảm giác là cô chẳng quan tâm. Thực ra nó lại để lộ sự hoang mang trong cô.

- Tối em đi ăn cùng anh nhé. Anh sẽ mời. – Hạo Thìn mỉm cười nói. Anh có rất nhiều điều để nói khi chỉ có một mình Văn Hạ.

- Được ạ, được ạ. Vậy để em về thay đồ, tối còn đi chơi. Hì hì! - Tô Tịch vô lo vô nghĩ chỉ biết chơi, chẳng hề nhận ra vẻ mặt bất thường của Văn Hạ. Nhưng thế cũng tốt. Nếu mà cô ấy nhận ra thì càng phiền phức hơn. Nói xong, cô ấy vẫy tay chào Hạo Thìn rồi chạy ra ngoài ngay. Chưa đi được mấy bước, họ đã nghe thấy cô ấy nói:

- Ai da! Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện.

Vặn Hạ sực tỉnh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Minh Ưu đứng trước cửa. Ánh mặt trời sau lưng cậu làm hiện lên cái bóng cao gầy của cậu thiếu niên. Không rõ nét mặt, nó ẩn ẩn hiện hiện giống như cậu sắp biến mất vậy.

Văn Hạ bỗng cảm thấy sợ, sợ cậu sẽ biến mất như vậy. Cô luôn cảm thấy con người Minh Ưu chịu một áp lực rất lớn. Cậu không vui. Cô sợ cậu nghĩ không thông suốt. Khi cô vô thức đi về phía cậu thì câu nói của Hạo Thìn làm cô sực tỉnh.

- Hạ Hạ, đây là tác giả của bức tranh hả?

Minh Ưu có cảm giác mình đang lạc vào giấc mộng. Ánh mắt hốt hoảng của Văn Hạ hấp dẫn lạ thường nhưng hiện thực vẫn kéo cậu quay trở lại. Ngoái đầu, cậu nhìn thấy một chàng trai tuấn tú đứng trước bức tranh của mình mỉm cười.

- Ồ vâng, anh, đây là Minh Ưu.

- Minh Ưu, đây là anh tôi. - Văn Hạ giới thiệu ngắn gọn. Thực ra cũng không cần thiết. Họ chẳng qua chỉ là khách qua đường thôi.

Hạo Thìn bước đến, chìa tay mỉm cười nói:

- Chào cậu, tôi là Lý Hạo Thìn.

Minh Ưu cúi đầu nhìn bàn tay đó, do dự một lát rồi cậu chìa tay ra, thấp giọng nói:

- Chào anh.

Hai bàn tay bắt chặt lấy nhau. Hạo Thìn cảm thấy Minh Ưu chắc là một đứa trẻ được sống trong sung túc nhưng bàn tay của cậu có một vết hằn. Đây là vết tích của việc cầm bút vẽ lâu năm ư? Đứa trẻ này gầy yếu như vậy, bên trong cậu như có một con thú nhỏ bị thương, đau đớn nhưng lại không muốn người khác phát hiện ra mà một mình chui vào góc tự mình chữa trị vết thương.

Văn Hạ đi dọn cốc cà phê ở trên bàn. Ở quầy chỉ còn lại hai người. Minh Ưu cảm thấy tay cậu hơi đau nhưng cậu không để lộ ra ngoài. Cậu chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai.

Nhưng cậu không ngờ người khác lại dễ dàng thấy tâm sự trong lòng của mình như vậy. Vì Lý Hạo Thìn nói bên tai cậu:

- Hai người không hợp nhau đâu.

Minh Ưu sợ hãi nhìn Lý Hạo Thìn. Phản ứng đầu tiên của cậu là sợ người đàn ông này.

Chương 36: Văn Hạ của Tô Mạch

Khi Văn Hạ từ phía sau đi ra thì Minh Ưu đã đi rồi. Cô lo lắng sợ anh mình nhận ra. Thế nên cô không hỏi Minh Ưu đã đi đâu mà chỉ cặm cụi tính toán sổ sách.

- Hạ Hạ, em và Tô Mạch sắp kết hôn sao? – Hạo Thìn bước đến bên cạnh Văn Hạ, vờ lật sổ sách nói.

- Vâng. Đến lúc đó, anh phải đến đấy. – Văn Hạ cười hì hì, vui mừng ra mặt. Tuy lúc đầu cô không đồng ý nhưng bây giờ cô cảm thấy kết hôn rất tốt.

- Em thực sự nghĩ kĩ rồi chứ? – Hạo Thìn lại hỏi một câu.

Văn Hạ ngẩng đầu nhìn anh, dường như cô không biết anh vừa nói gì. Ánh mắt anh có chút mơ màng.

- Tuy bây giờ em gọi cậu ấy là chồng nhưng trên thực tế, cậu ấy vẫn chưa phải là chồng em. Nếu kết hôn rồi thì em sẽ phải chung thủy với cậu ấy, không được phản bội cậu ấy, không được làm chuyện có lỗi với cậu ấy. Còn rất nhiều chuyện nữa. Em có thể sẽ phải thay đổi tật xấu của mình. Em sẽ phải cố gắng học làm việc nhà. Em sẽ phải sinh con. Em sẽ phải đợi chồng về nhà. Em nhẫn nhịn được những điều đó không? Em đừng nói là bây giờ em đã làm được nhé. Bây giờ hai em vẫn chưa kết hôn. Khi hai em kết hôn rồi, em không muốn làm thì đó là em sai, em làm là việc nên làm. Em còn muốn kết hôn nữa không? – Hạo Thìn không có ý cản trở cuộc hôn nhân của họ, anh chỉ muốn làm cho em mình hiểu rõ vì anh là người bước vào hôn nhân một cách nông nổi nên anh muốn Văn Hạ hiểu rõ nhưng điều này.

Văn Hạ chau mày, nhìn lên với vẻ không vui, cô phản đối:

- Anh, chị dâu đối với anh không tốt sao? Có biết bao người ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của hai người. Anh có người vợ tốt, hiểu biết, lo nghĩ cho anh, điều gì cũng thuận theo anh, cung phụng anh như hoàng đế, sao anh còn có thể nói như vậy? Anh thật không công bằng với chị dâu.

Văn Hạ rất quý chị dâu. Tính hai người rất hòa hợp nên nghe anh nói như vậy, tự nhiên cô thấy bất công cho chị dâu. Người trong nhà đều nói, Hạo Thìn đã lấy được một cô vợ tốt thế này thế kia. Tất cả đều tán thành. Sao đàn ông không biết bằng lòng như vậy chứ?

- Anh chỉ muốn em suy nghĩ cho kĩ. Hôn nhân không phải trò trẻ con.

- Anh, em thực sư đã lớn rồi. Em có thể tự chịu trách nhiệm. – Văn Hạ cực kì kiên định nói.

- Được. Vậy em nhất định phải sống cho hạnh phúc. – Hạo Thìn thật lòng nói.

Văn Hạ tròn xoe mắt, thất vọng nói:

- Anh à, anh ngày càng nhiều lời đấy.

Khi Tô Mạch tan ca thì cũng chẳng còn sớm nữa. Anh không biết Văn Hạ và Hạo Thìn đã qua nhà hàng chưa. Khi anh bước vào bãi đỗ xe thì đúng lúc Khâu Tư lái xe qua.

- Tan ca rồi ư? – Hai người không hẹn mà đồng thanh nói rồi nhìn nhau cười.

- Ừ. Anh đi ăn đây. Còn em? – Tô Mạch cầm chìa khóa xe, vẻ mặt khách sáo. Anh không tạo cho cô ta bất cứ cơ hội hiểu nhầm nào. Văn Hạ là lựa chọn duy nhất của anh.

Khâu Tư cảm thấy Tô Mạch giữ khoảng cách nên có hơi ngại ngần, mỉm cười nói, cô có hẹn.

- Hay quá! Mai gặp nhé.

Tô Mạch đang định đi thì câu nói của Khâu Tư đã ngăn anh lại.

- Anh cảm thấy kết hôn có tốt không?

Tô Mạch quay đầu nhìn cô ta, mặt anh vẫn điềm nhiên không để lộ cảm xúc gì. Nhưng khả năng ngụy trang của anh vẫn còn non kém, chưa hoàn hảo. Bỗng nhiên anh bật cười, nói:

- Vậy phải xem đối phương là ai. Anh thấy rất hạnh phúc.

Khâu Tư nhìn bóng lưng Tô Mạch xa dần qua gương chiếu hậu. Lấy được người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc vì dù bạn tốt hay xấu, anh ấy cũng chỉ yêu bạn vì bạn là bạn mà thôi. Đây mới là tình yêu. Nhưng người đàn ông như vậy lại không thuộc về cô và cô cũng không thể hiểu được hạnh phúc đó.

Tô Tịch, Văn Hạ và Hạo Thìn đã đến nhà hàng họ đặt từ sớm để đợi Tô Mạch đi đón bà nội và Tống Vận đến. Dù thế nào thì cũng có thể tính là người nhà mẹ đẻ Văn Hạ đến. Hơn nữa, từ nhỏ Hạo Thìn đã rất đẹp trai, khiến ai cũng thích. Có vài lần bà Tống Vận khen anh khiến anh cũng có chút ngượng ngùng.

- Anh Hạo Thìn, anh nói xem một người đàn ông điềm tĩnh như anh thích người con gái như thế nào? – Nhân lúc mọi người chưa đến, Tô Tịch liền tiến hành phỏng vấn Hạo Thìn lấy thông tin.

- Điều này. . . Anh cảm thấy em rất tốt, đáng yêu, họat bát, lạc quan. - Hạo Thìn thực sự không muốn nói cho cô bất kì sự hiểu lầm nào nhưng lại không thể nói nên anh chỉ có thể lựa chọn cách nói này.

- Khì khì khì. . . . - Tô Tịch bịt miệng cười, cười đến mức làm người ta khiếp sợ.

Văn Hạ uống một ngụm nước, trừng mắt nhìn cô ấy, thất vọng nói:

- Anh chị quá lương thiện, không nỡ làm em bị tổn thương. Haizzzz. . .

- Ai khiến người ta khiếp sợ như vậy? – Văn Hạ vừa nói xong thì cánh cửa phòng ăn mở ra. Tô Mạch bước vào trước, sau đó là bà nội và bà Tống Vận.

Sau khi mấy người bắt đầu đứng dậy chào hỏi thì họ bắt đầu ngồi xuống và gọi thức ăn lên. Cả bữa cơm, Văn Hạ đều ngồi im lặng không nói gì vì cô ngồi đó nghe mọi người bàn bạc về chuyện chuẩn bị cho hôn lễ của cô và coi cô như người ngoài cuộc.

Vì hai gia đình cách nhau khá xa, phong tục cũng khác nhau khá nhiều nên bà Tống Vận muốn hỏi Hạo Thìn để hiểu rõ hơn và khỏi bị thất lễ. Còn Hạo Thìn thì sao? Sao anh biết? Khi đó, anh ấy là khách thân tình. Người ta muốn anh nói gì thì anh nói đó, muốn anh lo gì thì anh lo nấy. Thế nên cuối cùng vẫn không đạt được kết quả gì. Nhưng vẫn ổn. Hạo Thìn nói, bố mẹ Văn Hạ sẽ sớm đến đây. Đến lúc đó thì hai nhà bàn bạc cũng không muộn.

Bà Tống Vận cười suốt cả bữa cơm. Bà rất vui. Cuối cùng, bà cũng đưa họ vào cửa hôn nhân, cuối cùng bà cũng có hi vọng có cháu bế.

Buổi tối về nhà, Văn Hạ vốn định tám chuyện với Hạo Thìn vì mai anh phải đi rồi. Công việc của anh rất bận, hơn nữa anh ở thêm được một hôm đã là tốt lắm rồi. Tuy cô không nỡ nhưng cũng không có cách nào khác. Cô đã khôn lớn rồi. Cơ hội gặp nhau cũng ít hơn. Nghĩ đến mà thấy buồn.

Tô Mạch tắm rửa xong bước ra thấy Hạo Thìn nhìn anh, anh biết anh ấy có chuyện cần nói với mình. Anh bèn đi đến sô pha, huých Văn Hạ nói:

- Em đi ngủ trước đi. Nếu không thì mai em sẽ không dậy nổi đâu.

- Em vẫn muốn nói chuyện với anh em. Hơn nữa, vừa ăn xong mà đã đi ngủ thì sẽ bị béo mất. – Văn Hạ có chút không vui, việc gì phải đuổi cô đi chứ? Cô vẫn chưa nói chuyện xong mà.

- Béo đâu mà béo. Hơn nữa trắng trắng mập mập cũng rất tốt. Còn hơn ôm cái cột ăng ten nhiều. - Lời của Tô Mạch khiến Văn Hạ cảm thấy rất ngại. “Xì! ” Mặt cô đỏ lên. Sau đó cô bĩu môi với anh rồi chạy vào phòng ngủ.

Tô Mạch nhìn đèn trong phòng ngủ của Văn Hạ tắt, anh mới đến tủ rượu lấy một chai rượu vang, cầm hai chiếc ly đặt lên bàn. Rượu vang đỏ được rót vào ly, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khiến người ta chỉ muốn hớp liền mấy hớp.

- Hai người sống với nhau ba năm rồi nhỉ? Tôi còn nhớ lúc đó, khi Văn Hạ nhắc đến cậu với tôi giống như cô bé phải lấy cậu ngay mới yên tâm. Ngày tháng trôi qua nhanh thật. - Hạo Thìn uống cạn một hơi, vắt chân chữ ngũ dựa vào sô pha nhìn Tô Mạch.

- Vâng. Khi cô ấy nhắc đến anh cũng đều tỏ ra sùng bái vô cùng, khiến em tức nổ đom đóm mắt. Khì Khì!

- Cậu thật sự chuẩn bị sẵn sàng chưa? Lấy một người con gái giống như trẻ con làm vợ, liệu có thấy mệt không? - Hạo Thìn thăm dò hỏi Tô Mạch, mắt nhìn chằm chằm vào anh, không bỏ qua bất kì biểu hiện nào.

Nhưng anh đã thất vọng. Tô Mạch rất thẳng thắn nói:

- Anh thực sự chưa đủ hiểu về cô ấy. Có thể khi ở nhà, cô ấy luôn là một đứa trẻ tùy hứng, thích làm mình làm mẩy, tính khí thất thường nhưng thực ra cô ấy muốn dùng cách đó để mọi người quan tâm, yêu thương hơn. Văn Hạ đã hiểu chuyện, thực sự làm mọi người dễ chịu. Cô ấy hiểu giới hạn để mọi người cảm thấy vừa đủ. Thế nên em có thể thề, em có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy vì em hiểu cô ấy.

Có lẽ trước đây Hạo Thìn chưa từng yên tâm với Tô Mạch về điểm này điểm kia. Anh có thể thấy người đàn ông ưu tú đó nhẫn nại đợi chờ, bao dung với em gái mình. Điều anh lo sợ là tình cảm mới. Nhưng qua câu trả lời vừa rồi, anh đã hiểu. Anh ấy không còn ác cảm với Tô Mạch nữa. Bắt đầu từ giờ phút này, anh chỉ có thể nói, anh đồng ý với anh chàng này. Không ai có thể so sánh được với tình thương yêu mà Tô Mạch dành cho Văn Hạ.

Thực ra Văn Hạ không ngủ, cô lén bò ra khe cửa nghe bọn họ nói chuyện, càng nghe càng thấy buồn. Tô Mạch đối xử với cô tốt như vậy, còn cô thì sao? Đã bị người con trai khác hôn, tuy cô không tự nguyện nhưng lúc nào cô cũng bị lương tâm cắn rứt khiến cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

Đêm nay cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy Tô Mạch biết chuyện cô có lỗi với anh. Anh chỉ vào cô mà nói:

- Văn Hạ, em đã làm chuyện có lỗi với anh. Anh không cần em nữa.

Cô muốn giải thích nhưng không cách nào mở miệng ra được. Minh Ưu đứng phía sau bịt miệng, kéo cô không cho cô đi tìm Tô Mạch. Cô khó chịu, khó chịu lắm. Cô đã khóc nhưng Tô Mạch cứ dần rời xa cô.

- Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi. – Tô Mạch nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô.

Văn Hạ mơ màng thức dậy thì thấy bàn tay Tô Mạch đặt trên má mình, nét mặt vô cùng lo lắng.

- Chuyện gì vậy? - Cô hỏi anh

- Chuyện gì ư? Em không biết mình đang mơ sao? Đang ngủ thì khua khoắng lung tung, đạp cả vào mặt anh. Đau chết đi được! - Tô Mạch ngồi dậy uống ngụm nước, ấm ức kể tội.

Văn Hạ giơ tay ra vuốt má anh, vừa nhẹ nhàng xoa vừa dịu dàng nói:

- Chồng à, vợ xin lỗi. Vợ mơ thấy ác mộng, mơ thấy chồng ngoại tình nên mới đánh chồng.

Tô Mạch bĩu môi nói với cô:

- Xì! Em nói vớ vẩn gì thế? Nếu hai chúng ta có người ngoại tình thì người đó chắc chắn là em. Đến lúc đấy em cứ cẩn thận cho anh. Anh sẽ giết chết đôi gian phu dâm phụ. Hứ!

Văn Hạ đặt tay lên má Tô Mạch một lúc, mồ hôi như sắp túa ra. Thật đáng sợ! Cô phải làm sao đây? Làm sao đây? Thẳng thắn nói thật để được khoan dung, kháng cự sẽ bị trừng phạt. Tô Mạch đã nói như vậy nhưng trước nay đều là cô nói dối. Bây giờ thẳng thắn nói thật cũng muộn rồi. Liệu ngày mai cô có phải chuẩn bị lên đường chạy trốn không?

Đêm nay, Văn Hạ cứ mở mắt đợi đến lúc trời sáng. Lòng cô vô cùng đau khổ mà không dám nói với người khác. Nhưng cô cảm thấy chuyện sai lầm này thật phiền phức. Cô vẫn nên nói rõ với Minh Ưu mới phải, để tránh lại có chuyện hiểu nhầm.

Phải rồi. Cứ như vậy đi. Nhất định phải nói cho rõ ràng.

Nhưng nếu cô biết đó là lần hẹn hò ngoài ý muốn khiến đau khổ lâu như thế thì có thể cô đã chọn tiếp tục im lặng.

Bạn đang đọc Hạ mạch 86 độ của Phong Lai Đích Tây Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.