Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19 - 20

Phiên bản Dịch · 4768 chữ

Chương 19: Bà cô tôi đây quay lại rồi

Văn Hạ đã đi tìm Tô Mạch rất lâu. Nhà bà nội, nhà bạn bè, cô đều đến tìm. Công ty không cho vào khiến cô vô cùng tức giận. Thử nghĩ xem Văn Hạ cô đã bao giờ bị người ta coi thường như vậy chưa? Ăn mặc thì nói lên điều gì chứ? Dù có đi dép lê thì cô cũng là công chúa.

Khi đang ủ rũ trong quán cà phê thì chợt có tiếng bước chân đi vào. Cô vội ngẩng đầu lên rồi lại buồn bã cúi xuống, ánh mắt u buồn vì người bước vào không phải là Tô Mạch mà cô ngày nhớ đêm mong nhưng rất nhanh chóng cô lại ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên nhìn người bước vào như con sói xám nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, cười ẩn ý nói:

- Minh Ưu, cậu giúp chị một việc nhé.

Hôm nay, Minh Ưu vốn định tìm cô làm người mẫu. Thực ra cũng không cần tư thế gì đặc biệt vì cậu cảm thấy khi Văn Hạ ngồi yên tại chỗ sẽ không có vẻ đẹp sinh động, cậu cần một Văn Hạ tươi tắn, một Văn Hạ luôn mỉm cười nên cậu quyết định dùng cây bút vẽ giống như chiếc máy ảnh nắm bắt lấy mỗi nụ cười của cô.

- Chuyện gì vậy? - Minh Ưu như một làn sương mù nhìn Văn Hạ.

Văn Hạ nhảy ra khỏi ghế chạy đến quầy bar cười hì hì nói:

- Tiểu Ưu Ưu, công ty Minh Thị là nhà cậu. Vậy thì chắc chắn là cậu có thể vào đó đúng không?

Minh Ưu không biết tại sao Văn Hạ lại hỏi như vậy nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đầy hoài nghi.

- Vậy thì được. Đi nào. Cậu đưa tôi vào đó một lần. Quay về cậu muốn vẽ gì cũng được. - Nói rồi Văn Hạ chỉ tay kéo cậu ra ngoài, ngoái đầu lại dặn Mèo con:

- Mèo chết tiệt! Cậu nhớ trông quán cho cẩn thận đấy.

Mèo con dời mắt khỏi màn hình máy tình xách tay nhìn cô một cái, vâng một tiếng rồi lại nhìn Minh Ưu. Cậu bé đó đang nhìn Văn Hạ, trong mắt cậu ta có chút hân hoan, mong là điều cậu lo lắng không xảy ra. Nếu không thì đó sẽ là một thảm họa lớn.

- Đi thôi, đi thôi. Nhanh lên, nhanh lên. Đi trút giận cho tôi nào. - Văn Hạ dùng hai tay nắm lấy cánh tay Mạnh Ưu kéo đi. Có thể do trời nóng, có thể do cô nắm quá chặt nên Minh Ưu cảm thấy chỗ cánh tay cô chạm vào nóng như lửa đốt. Rất nóng!

Trên đường đi, Văn Hạ cứ ríu ra ríu rít kể lại chuyện mình gặp hôm nay, hậm hực tố cáo nhân viên quầy lễ tân bất lịch sự đó. Sau đó, cô mới nhớ ra trên xe còn có một người, cô liền quay lại hỏi Minh Ưu:

- Cậu nói xem tôi có nên trút cho hả giận không?

Minh Ưu vừa lái xe vừa mỉm cười gật đầu.

- A. . . Cậu cười trông đẹp trai thật đấy! Không chịu nổi rồi, không chịu nổi rồi. Ngất mất! Ngất mất! Nhưng hì hì! Không đẹp bằng nụ cười của Tô Mạch nhà tôi đâu. Không sao. Cậu vẫn còn nhỏ. Đợi cậu lớn lên thì anh ấy đã già rồi nhưng cũng không phải. Tô Mạch nhà tôi già đi thì vẫn đẹp trai như thế. Hì hì! - Văn Hạ cứ thế lẩm bẩm một mình mà không hề để ý thấy ánh mắt của Minh Ưu đang tối sầm lại.

Đến trước tòa nhà công ty Minh Thị, Văn Hạ xuống xe rồi lại chống nạnh nhìn tòa nhà cao cao này, mắt lim dim. Cô ngoái đầu lại nói với Minh Ưu đang đứng phía sau:

- Đi nào.

Thực ra Minh Ưu không hề muốn đến nơi này. Mặc dù cậu biết sẽ có một ngày nơi này có thể thuộc về cậu nhưng cậu vẫn không thích. Cậu có sở thích riêng của mình, có cách nghĩ riêng của mình. Mẹ cậu là một họa sĩ. Cậu hy vọng mình có thể kế thừa sự nghiệp của mẹ, hoàn thành mơ ước của mẹ.

Cậu còn nhớ, hồi nhỏ, mẹ cậu thường đưa cậu đi du lịch các nước. Đúng vậy. Chỉ có cậu và mẹ cậu thôi vì bố cậu quá bận. Cậu không biết ông bận việc gì. Cậu chỉ biết bố luôn vắng nhà. Còn nếu ở nhà thì cũng chỉ gây chuyện làm mẹ cậu phải khóc.

Mẹ cậu luôn cầm bút vẽ lặng lẽ mô tả lại mọi thứ. Dưới ngòi bút của bà, mọi thứ đều trở nên sống động, có sức sống. Bây giờ cậu mới hiểu, có thể mẹ đã đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trong lòng mình gửi gắm vào bức tranh.

Trong bức tranh của mẹ, cậu có thế nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy đồng cỏ xanh, nhìn thấy tương lai nhưng ở ngôi nhà đó, cậu chẳng thấy gì cả, hoặc là cuộc sống của mẹ mãi mãi là một mảng tối tăm. Cậu bắt đầu vẽ từ nhỏ. Mẹ đã nắm bàn tay nhỏ bé cầm cây bút của cậu. vẽ những chấm nhỏ lên bức tranh. Mẹ hỏi Ưu Ưu muốn điều gì nhất?

Cậu nghiêng đầu dưới ánh mặt trời nhìn mẹ mỉm cười, nũng nụi nói:

- Ưu Ưu muốn mẹ.

Mỗi lần như vậy, mẹ đều ôm cậu vào lòng. Cậu nghe thấy tiếng mẹ khóc và nói:

- Ưu Ưu, mẹ chỉ có con thôi.

Cậu càng lớn thì bố cậu càng ít về nhà, mẹ cậu thì ngày càng u buồn. Dần dần trong tranh của mẹ không có ánh mặt trời, không có cỏ xanh, không có màu sắc, không có hy vọng, tính khí cũng càng ngày khó gần, có lúc bà ôm cậu vào lòng khóc nhưng có lúc lại nổi giận với cậu. Những ngày tháng đó có thể coi là những ngày tháng u tối nhất trong cuộc sống của cậu. Tuổi thơ vốn tươi đẹp của cậu đã bị ảnh hưởng bởi bà như thế đấy.

Cậu còn nhớ sáng hôm đó, mẹ cậu rất đẹp. Những người đã từng gặp mẹ cậu đều nói bà rất đẹp, cái đẹp thoát tục, cái đẹp khiến người khác không dám đến gần hoặc là chính vì bà là một họa sĩ thanh cao và thoát tục nên Minh Chí Nguyên mới không dám đến gần.

Mẹ cậu mặc chiếc sườn xám màu trắng có thêu những bông hoa mẫu đơn rất lớn đang nở. Tóc bà búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, cao quý thanh nhã. Bà kéo tay cậu nói:

- Ưu Ưu, chúng ta đi thôi.

Cậu không hiểu. Suy nghĩ non nớt của cậu không thể hiểu được cách nghĩ của người lớn nên cậu hỏi:

- Tại sao ạ? Mẹ ơi, chúng ta đi rồi thì bố phải làm thế nào ạ?

Cậu hỏi câu này mà rất lâu sau mẹ cũng không trả lời. Bà dẫn cậu ra cổng đứng nhìn con đường. Cậu biết, mẹ đang đợi bố. Hàng ngày, mẹ đều đợi bố như vậy, nhưng khi ông quay về thì bà lại vội rời xa. Cậu không hiểu, không hiểu sao và lại trốn ông như thế?

- Ưu Ưu, con nhớ sau này nhất định phải tìm một người yêu con hơn là con yêu cô ấy nhé. - Đây là câu cuối cùng bà nói vói cậu vì tối hôm đó, bố mẹ cãi nhau, mẹ bị ngã từ trên cầu thang xuống và không tỉnh lại nữa.

Từ đó, cậu cứ như thế trưởng thành và không chịu nói chuyện với người khác, lạnh lùng nhìn moị thứ. Cậu hận bố đối xử tuyệt tình với mẹ, hận bố đối xử với cậu như nghĩa vụ, hận tất cả mọi người. Khi cậu vứt bỏ cả thế giới này thì cả thế giới này lại không vứt bỏ cậu, tất cả mọi người đều muốn giành những điều tốt đẹp nhất cho cậu, muốn cậu nói chuyện. Dù bố cố gắng giải thích thế nào, cậu cũng đều không tin, không nghe. Cậu biết chắc chắn chính ông đã đẩy mẹ ngã xuống cầu thang.

Văn Hạ bước vài bước mới phát hiện ra Minhh Ưu vẫn đứng yên tại chỗ. Cô lấy tay che ánh mặt trời, gọi to:

- Này, nhanh lên đi chứ

Nghe Văn Hạ gọi, Minh Ưu mới giật mình sực tỉnh. Cậu nhìn như mất hồn nơi bố hằng ngày làm việc, nơi mẹ căm hận, nơi mà cậu luôn không muốn bước vào. Vội vàng thu lại dòng suy nghĩ, cậu sải bước đến bên Văn Hạ.

Văn Hạ thật có tài cáo mượn oai hùm. Lúc trước cô nhờ bóng Tô Mạch, hôm nay thì nhờ bóng Minh đại thiếu gia. Cô đi dép lê mà như đi giày ra trận, hùng hùng hổ hổ bước đi, suýt nữa thì tuột cả dép.

Bước đến trước quầy lễ tân, quả nhiên vẫn là cô gái đó.

Văn Hạ không thèm nhìn cô ta lấy một cái mà cứ thế bước thẳng về phía trước. Cuối cùng, cô gái đó cũng phải lên tiếng:

- Này, sao cô lại đến chứ? - Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu hết kiên nhẫn và coi thường của cô ta.

Dường như Văn Hạ không nghe thấy mà vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước. Chỉ nghe thấy tiếng cô gái đó ầm ĩ, tiếng bước chân đến gần, sau đó giữ cánh tay cô lại thì cô mới thở dài, ngoái đầu nhìn cô ta lạnh lùng nói:

- Cô làm gì vậy?

- Cô không được làm loạn ở đây. Cô không tự nhìn lại thân phận mình đi. - Cô nhân viên lễ tân vẫn "thi hành nhiệm vụ" ra điều dạy dỗ cô.

- Thân phận tôi thì làm sao? Cô biết thân phận tôi thế nào sao? - Văn Hạ nhíu mày hỏi cô ta.

Cô gái đó nhìn cô từ trên xuống dưới một cách khinh bỉ nỏi:

- Nơi này không có ai đi dép lê cả.

Văn Hạ nhếch mép, khoanh tay nói với cô ta:

- Cô nhớ cho kỹ, người đầu tiên đi dép lê vào đây tên là Văn Hạ, là bà cô tôi đấy.

- Cô . . . - Cô nhân viên lễ tân đang định xoay người gọi bảo vệ thì không ngờ vừa ngoái đầu lại, cô ta nhìn thấy Minh Ưu bước đến.

Tất cả mọi người đều biết nhà họ Minh có một thiếu gia và cũng biết ông Minh Chí Nguyên rất coi trọng, rất yêu thương cậu ấy nhưng cậu ấy rất ít khi đến công ty. Hôm nay câu ấy đến đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên và cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Cô gái đó đang định nở nụ cười chào Minh Ưu thi Minh Ưu lại đi thẳng đến bên Văn Hạ dịu dàng hỏi:

- Có chuyện gì thế? - Đương nhiên cậu biết Văn Hạ muốn phối hợp thế nào, diễn kịch mà.

Cô gái đó ngớ người, ánh mắt chuyển từ Văn Hạ sang Minh Ưu, bộ dạng không biết mình sai ở đâu. Văn Hạ thì sao? Cô làm như không hề có chuyện gì nói với Minh Ưu:

- Cô ấy nói đi dép lê không được vào đây.

- Tôi bảo vào được là vào được. Đi thôi. - Nói xong, Minh Ưu bước về phía thang máy. Có mấy nhân viên đang đợi thang máy xuống thấy cậu bước đến vội vàng tránh sang một bên. Văn Hạ thầm nghĩ, làm thiếu gia thật sướng, có tiền hay thật. Sau đó, cô lê đôi dép loẹt quẹt chạy theo, bỏ lại cô nhân viên lễ tân đứng đó sững sờ.

Lần này, cô ta thật sự nhớ rõ, người con gái đầu tiên đi dép lê vào công ty Minh Thị có tên là Văn Hạ.

Khi vào trong thang máy, Văn Hạ vẫn vô cùng đắc ý đợi Minh Ưu dẫn cô đến văn phòng của Tô Mạch hỏi thư ký của anh, cô mới biết một tin động trời. Tô Mạch đi công tác với một người con gái, người con gái đó chính là Khâu Tư.

Cô điên thật rồi. Nếu cô gái đó không có ý gì với Tô Mạch thì cô sẵn sàng lấy đầu mình ra làm bóng cho cô ta đá. Chộp lấy điện thoại, cô gọi ngay cho anh, vẫn tắt máy. Tiếng dập điện thoại xuống bàn khiến cô thư ký của Tô Mạch giật nảy cả mình. Khi mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc thì cô lại kéo dép lê chạy đi, bỏ mặc Minh Ưu ngơ ngác ở đó.

Sau khi Tô Mạch đến nơi thì vội vàng tham gia buổi họp của công ty, điện thoại của anh hết pin mà anh lại không mang theo hai cục pin điện thoại mà Văn Hạ luôn bắt anh mang theo. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh đành phải đưa điện thoại di động nhờ người khác đi nạp, còn mình vội vàng vào phòng họp.

Lần ra trận này, anh cùng Khâu Tư hợp tác. Anh có cảm giác bao nhiêu năm nay, không biết Khâu Tư thay đổi hay anh vốn không hiểu cô. Cô tạo cho anh một cảm giác rất khác. Trước đây, anh cảm thấy Khâu Tư xinh đẹp nhưng không có linh hồn. Bây giờ, Khâu Tư vẫn rất xinh đẹp nhưng phong thái ngồi bên bàn đàm phán lại vô cùng lạnh lùng. Khi ngồi bên bàn ăn, cơ hồ lại biến thành một cô gái khác. Điều đó khiến anh cảm thấy cô gái này thật khó lường, khiến người ta không thể nào hiểu rõ được nhưng đồng thời anh lại nhớ đến khuôn mặt đáng yêu của Văn Hạ. Tuy miệng nói làm anh giận nhưng cô vẫn là cô.

Hai người con gái hoàn toàn khác nhau và anh cũng hiểu về họ khác nhau. Khấu Tư hiểu biết, Văn Hạ đáng yêu. Không đúng. Tại sao anh lại đem họ ra so sánh? Rõ ràng là không thể so sánh được mà.

Chương 20: Bùng nổ

Văn Hạ quay về tiệm cà phê, cô liên tục gọi điện thoại nhưng di động của Tô Mạch vẫn không kết nối được. Cô nhíu mày, tay phải cầm di động chống cằm, thở ra bằng miệng, bộ dạng khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn nhéo khuôn mặt tròn trịa của cô.

Mèo con vẫn cắm cúi viết kịch bản, Minh Ưu ngồi một bên cầm bút vẽ mà không biết rốt cuộc cậu sẽ vẽ thế nào. Bình thường chắc chắn cô sẽ rất vui nhưng hôm nay thì không. Tô Mạch của cô đã biến mất, bầu trời của cô đã biến mất, làm sao cô có thể coi như không có chuyện gì được chứ?

Buổi trưa nắng rất to. Không biết dạo này trời đất làm sao nhưng nắng gắt như thiêu như đốt. Văn Hạ có cảm giác nắng như cháy da cháy thịt, cứ ra ngoài là cô lại đau đầu. Ba người đều im lặng. Điện thoại di động liên tục vọng lại câu: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được", hết lần này đến lần khác. Văn Hạ bắt đầu cảm thấy chản nản, thờ ơ. Ánh mắt u buồn, nằm bò ra bàn.

Lúc này cửa tiệm không có khách, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây ngoài cửa sổ, tiếng Mèo con gõ bàn phím máy tính, tiếng sột soạt Minh Ưu dùng bút vẽ trên giấy, cuối cùng là giọng phụ nữ không thân thiện nhất từ điện thoại vọng lại.

- Chị, em đến rồi. - Còn có tiếng gọi phá vỡ âm thanh hài hòa này. Văn Hạ không ngoái đầu lại. Cô chẳng buồn để ý đến thủ phạm gây họa này.

Tô Tịch biết mình gây họa nên mặc dù buổi trưa, cô vẫn phải bò đến nhận tội.

- Chị dâu ơi! Chị dâu Văn Hạ ơi! Chị giận à? Đừng giận mà. Chị nói xem chị thích gì, em sẽ đi mua cho. Chị thấy thế nào? - Tô Tịch kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Văn Hạ dỗ dành cô. Khi vừa đến nhà bà nội, bà nội đã lo lắng kể lại tình hình. Tô Tịch nghe xong biết là có chuyện nhưng cô không dám ho he để bà nội biết cô chính là nguyên nhân gây nên tội ác chết người mà bà nội nói.

- Tất cả là tại em. Tô Mạch đi rồi, không cần chị nữa rồi. Em biết không hả? - Văn Hạ ngoái đầu nhìn cô nói, ánh mắt lạnh lùng và giận dữ khiến Tô Tịch cảm thấy vô cùng lo lắng. Liệu con mắt đó cô có chịu nổi không?

- Đi ư? Đi đâu ạ?

- Đi công tác cùng đồng nghiệp. - Văn Hạ buồn rầu trả lời.

Tô Tịch thở phào nhẹ nhõm, từ từ nói:

- Không sao. Vài ngày nữa anh ấy sẽ về.

Văn Hạ trừng mắt nhìn cô ấy quát lên:

- Không sao cái gì chứ? Đó là một cô gái. Đó là Khâu Tư.

- Hả? Là chị ấy sao? Sao chị ấy lại quay về? Không phải chị ấy đang ở nước ngoài sao? Trời ơi! Sao chị lại để anh em đi công tác với chị ấy chứ? Chị không biết trước đây chị ấy và anh em có tình ý với nhau sao? Ai có mắt trong thiên hạ này đều biết điều đó. Chị ngốc chết đi được. Đầu óc chị đóng băng rồi à? - Tô Tịch cứ thế buột miệng nói ra mà quên mất Văn Hạ đang giận. Đợi cô ây nói xong, Văn Hạ đã xách túi ra khỏi cửa.

- Này, chị đi đâu thế? - Tô Tịch hét lên sau lưng cô.

- Chị đi tìm Tô Mạch.

- Chị đợi em với. Em đì cùng chị. - Tô Tịch cầm chìa khóa ô tô chạy theo.

Đợi họ đi rồi, Minh Ưu mới bừng tỉnh. Hai cô gái này thật giống nhau, đều quyết định rất nhanh, nói đi là đi. Nghĩ đến đây, cậu đặt giá vẽ xuống mỉm cười.

Mèo con nhìn chăm chú cảnh này sau màn hình máy tính. Thực ra, có rất nhiều điều không nên nói với Minh Ưu nhưng có vài câu cậu vẫn phải nói. Nếu không người bị tổn thương cuối cùng vẫn là Minh Ưu.

- Cậu thích chị gái anh hả? - Không biết từ khi nào Mèo con đã đến bên cạnh Minh Ưu. Giọng nói nghiêm túc khiến Minh Ưu ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Minh Ưu nhìn Mèo con. Vì họ đều là những người am hiểu hội họa nên đều có thể qua tranh vẽ mà hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương nhưng Mèo con vì tình yêu đã từ bỏ hội họa. Tuy Minh Ưu không biết tại sao nhưng cậu luôn khâm phục lòng dũng cảm đó của Mèo con.

Minh Ưu không nói gì mà cầm bút tiếp tục vẽ phác họa Văn Hạ. Khuôn mặt cười sinh động biến thành nỗi buồn u ám. Dường như trái tim cậu cũng thắt lại, rất khó chịu. Đây gọi là thích sao?

- Dù cậu nghĩ thế nào, anh cũng phải nói cho cậu biết. Đừng xen vào giữa chị ấy và Tô Mạch. Nếu không người bị tổnthương cuối cùng sẽ là cậu. - Khi Mèo con đứng trước Minh Ưu, cậu ra dáng một người anh chững chạc. Cậu chứng kiến tình yêu của Văn Hạ dành cho Tô Mạch và được Tô Mạch cưng chiều Văn Hạ thế nào. Cậu biết tình yêu của hai người này như ở nhiệt độ 100°C vậy. Nó có thể làm tan chảy mọi thứ bất cứ lúc nào. Nếu Minh Ưu nhúng tay vào thì người đầu tiên bị huỷ diệt sẽ là cậu ấy.

Minh Ưu vẫn không nói gì. Cậu không biết nói gì. Dường như cậu lại quay về những ngày khép mình, một mình cảm nhận niềm vui với nỗi cô đơn trong thế giới của riêng mình.

Tô Tịch đưa Văn Hạ đến sân bay. Chuyến bay cuối cùng đi Hàng Châu vẫn kịp. Thật kỳ lạ! Người đàn ông này đến đó làm gì? Lẽ nào anh ta mượn cớ đi công tác để ngoại tình sao?

Sau đó, trong hai giờ đồng hồ, Văn Hạ không ngừng tưởng tượng ra cảnh Tô Mạch và Khâu Tư dắt tay nhau đi bên hồ Tây, thưởng thức trà ở lầu trà tao nhã, đi bộ dưới ánh chiều tà. Cô lắc mạnh đầu. Không đâu. Tô Mạch của cô đã nói, cả đời này anh chỉ yêu một mình cô. Nếu không thì anh sẽ biến thành thái giám, Tô Mạch của cô đã nói, dù cô có béo hơn nữa, già xấu đi nữa thì anh cũng sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời này. Anh muốn chết trước khi cô chết để cô tin rằng cả đời này anh chỉ yêu một mình cô.

Tô Mạch xong việc lập tức gọi điện cho Văn Hạ. Thật trùng hợp là lúc này cô vừa xuống máy bay nên vẫn còn tắt máy Anh biết cô đã về nhà vì tối qua khi bỏ đi cô không mang theo điện thoại di động nên đoán là cô vẫn còn giận và cũng không có gì nghiêm trọng. Vừa lúc đó, Khâu Tư bước đến trước cửa phòng anh gõ cửa, dịu dàng gỏi:

- Chúng ta cùng đi ăn tối nhé.

Tô Mạch ngoái đầu lại nhìn cô, gật đầu.

Văn Hạ ngồi taxi đến thẳng khách sạn Tô Mạch ở. Trước đấy cô đã hỏi thư ký của Tô Mạch việc anh đi công tác hai ngày ở đâu, đi làm gì. Vì Minh Ưu ra mặt nên cô thư ký mới ngoan ngoãn trả lời. Không ngờ lúc này những điều đó lại có tác dụng lớn như vậy.

- Chị gọi điện cho anh em đi. Chị hỏi xem anh ấy đang ở đâu chúng ta sẽ đến đó. Có khi bây giờ anh ấy vẫn chưa về đến khách sạn đâu. - Vẫn là Tô Tịch đủ bình tĩnh. Thực ra trên đường đi, cô ấy luôn tự trách mình không nên lắm mồm như vậy. Chỉ là chuyện cỏn con mà cô ấy đã làm cho nó trở nên nghiêm trọng khủng khiếp thế này. Thực sự là hồi đó Khâu Tư thích Tô Mạch nhưng hai người đã hẹn thề gì với nhau đâu. Hôm nay, cô cũng lại buột miệng tuôn ra. Nhìn khuôn mặt u sầu của Văn Hạ, cô thật sự cảm thấy mình đã sai.

Văn Hạ nhìn ra ngoài cửa xe không nói gì. Cô chưa từng đến Hàng Châu nhưng dường như nơi này chẳng mát lắm. Hơi nóng từ cửa số thổi vào khiến khuôn mặt ran rát. Cô không nghe thấy lời Tô Tịch nói và đang chìm trong duy nghĩ. Đến tận khi cô nghe tiếng Tô Tịch gọi điện thoại thì cô mới sực tỉnh.

"Anh, anh đang ở đâu đấy? . . . Vâng. . . Vâng ạ. Chị Muỗi đang ở cùng em. Anh muốn nói chuyện với chị ấy ư? Vâng, anh đợi một chút.

Nói xong, cô ấy đặt điện thoại di động vào tay Văn Hạ, nheo mắt với cô, thì thào nói:

- Anh em đấy. Chị đừng kích động nhé.

Văn Hạ cầm di động chậm rãi đặt lên tai, mãi sau cô mới nói:

- A lô! Anh đang ở đâu vậy?

Tô Mạch nghe giọng Văn Hạ lộ rõ sự mệt mỏi và ấm ức thì lòng anh chợt thấy xót xa, giọng anh cũng dịu dàng trở lại:

- Anh đang ở Hàng Châu. Ngày kia anh về. Tối qua, em ngủ ở đâu?

- Ở nhà chị Cẩm Sắt, chính là vợ của anh Hà Khanh ấy. Anh đi công tác một mình à? - Cô vẫn hỏi, là muốn biết phía bên kia có ai đang ở cùng anh không hay là sợ nên giọng rất nhỏ.

Tô Mạch nghe cô nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Khâu Tư vừa đi ra nhà vệ sinh vẫn chưa quay lại, dịu dàng nói:

- Còn một đồng nghiệp nữa. Là nam. Em cứ yên tâm. - Anh luôn nắm chính xác điểm Văn Hạ muốn. Anh không cố ý nói dối. Anh biết, nếu anh nói thật thì cô sẽ càng lo lắng hơn. Thực ra anh còn sợ điều nghiêm trọng hơn, cô có thế chạy đến đây gặp anh.

Văn Hạ thở dài, bộ dạng trông thật đau lòng. Tô Tịch sốt ruốt, rốt cuộc là chuyện gì vậy:

- Vâng. Anh cứ làm việc đi. Em gác máy đây.

- Ừ! Em ở nhà ngoan nhé. Khi nào về anh sẽ mua quà cho em. - Tô Mạch dịu dàng dỗ dành Văn Hạ. Anh nghĩ rằng Văn Hạ buồn vì anh không có nhà mà không biết rằng nguy hiểm đang từng bước đến gần.

Văn Hạ gác điện thoại, không nói lời nào chỉ có thể nhìn thấy nước mắt lặng lẽ rơi. Tô Tịch thấy tình hình quá nghiêm trọng. Cô ấy vốn định khuyên Văn Hạ quay về nhưng nghĩ lại thì có rất nhiều chuyện nên đến chỗ anh họ vẫn hơn.

Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Tô Mạch gọi phục vụ thanh toán. Khâu Tư rất hài lòng về bữa ăn hôm nay. Sau đó không biết tại sao tâm trạng Tô Mạch lại khá hơn, nói cũng nhiều hơn. Khâu Tư rất thích điểm này. Trong lúc Khâu Tư đang cười thì bất chợt đưa mắt nhìn xuống lầu liền thấy khuôn mặt lo lắng của Văn Hạ, còn cả Tô Tịch đứng bên cô nữa.

Văn Hạ chạy đến quầy lễ tân hỏi phòng Tô Mạch nhưng lễ tân nói Tô Mạch không có ở phòng khiến cô càng sốt ruột. Cô nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ lo lắng đến toát cả mồ hôi.

Khâu Tư sợ Tô Mạch nhìn thấy Văn Hạ, cô ta vội đứng lên, không ngờ "không cẩn thận" giày cao gót bị trượt nên Tô Mạch vội lao đến đỡ, thuận tay kéo cô ta vào lòng. Đợi khi anh đứng cách xa cô ta thì đã không kịp nữa vì đúng khỏanh khắc đó, anh ngoái đầu xuống và nhìn thấy khuôn mặt buồn bã, giận dữ, lạnh lùng của Văn Hạ.

Văn Hạ nhìn Khâu Tư, trái tim Tô Mạch chợt bàng hoàng. Đẹp thật! Anh hùng cứu mỹ nhân. Trong đầu cô lập tức nhớ đến một đoạn đối thoại.

Cô nói:

- Tô Mạch, nếu có một ngày, khi anh ngồi xe buýt có cô gái bám vào anh thì anh làm thế nào?

Anh nói:

- Anh tránh.

Cô nói:

- Nếu không tránh được thì phải làm thế nào?

Anh nói:

- Anh đẩy cô ta ra.

Cô nói

- Nếu cô ấy cứ dính chặt lấy anh thì sao?

Anh nói:

- Anh không ngồi được không?

Cô nói:

- Không được. Em không đồng ý.

Anh nói:

- Vậy anh sẽ nói với cô ấy. Xin lỗi cô. Đừng dựa vào tôi. Vợ tôi không cho phép đâu.

Hôm đó, cô đã cười thật hạnh phúc. Anh cũng cười rạng rỡ vì biết rằng cô đang hạnh phúc. Hôm nay đứng từ xa nhìn lại, anh không hề né tránh người con gái đó dựa vào. Anh không thực hiện lời hứa của mình, hơn nữa anh đã nói dối cô. Anh đã thề. Anh nói:

- Văn Hạ, cả đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối em. Nếu không anh cũng không thể có được tình yêu của em.

Bạn đang đọc Hạ mạch 86 độ của Phong Lai Đích Tây Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.