Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1057 chữ

Chương 1: Tử kiếm

Truyền thuyết nói rằng, khoảng bảy trăm năm trước, có một đất nước nho nhỏ tên là Tây quốc.

Vì chỉ là một tiểu quốc, nên không tránh khỏi bị các nước khác chèn ép xâm chiếm. Lương thực vốn đã ít ỏi nay vì chiến tranh cướp bóc mà cạn kiệt, dân chúng thầm than.

May thay, Tây quốc nọ có một chiến thần được người người ca ngợi, tên Mộ Nhất Lăng.

Mộ Nhất Lăng sinh ra trong một gia đình bình thường. Khi con nhỏ đã bộc lộ sức khỏe bằng mười đại hán, chín tuổi thông thạo võ công pháp thuật, mười một tuổi ra trận giết giặc, mười bảy tuổi được phong tướng quân, từ đó làm nên một thành tích trăm trận trăm thắng, bất khả chiến bại.

Nhờ đó mà Tây quốc theo đà đi lên, từ một tiểu quốc nhỏ trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết, khiến các nước xung quanh dè chừng.

Nghe nói Mộ tướng quân lớn lên dáng dấp cao lớn, tướng mạo khí chất đều hơn người, mỗi khi ra trận thân mặc giáp bạc, hông đeo Tử kiếm, cưỡi hắc tuấn mã, chỉ cần liếc một cái là địch đã vác chân mà chạy.

Tây quốc thái bình.

Mộ Nhất Lăng được triều đình tung hô, hoàng đế coi trọng. Dân chúng vui mừng khôn xiết, coi Mộ tướng quân anh dũng như thánh thần.

Nhưng không gì kéo dài mãi mãi cả.

Tướng quân mất tích.

Sau hơn một trăm năm hoà bình, Tây quốc diệt vong.

Tuấn mã chết, giáp bạc hủy, Tử kiếm thất lạc.

Vốn dĩ bội kiếm này trời sinh thân đen tuyền, xung quanh bọc một lớp sương tím mờ ảo, nên được người gọi là *Tử kiếm.

*Tử kiếm: tử = tím (紫) , tử kiếm

Không những uy lực vô song, Tử kiếm còn là một kiếm linh. Một khi Tử kiếm nhận chủ, người sở hữu được nó coi như kế thừa một phần sức mạnh tuyệt đỉnh của tướng quân năm nào, chính là mặt hàng một cộng một bao người thèm muốn.

Nghe nói sau khi Tây quốc diệt vong, Tử kiếm được một người thương nhân đem đến Đại Lương, đến nay vẫn luôn thất lạc trong giang hồ.

Mà đúng lúc Hạ Thất đang có nhiệm vụ tìm cái Tử kiếm thất lạc này.

Hạ Thất nằm trên ván gỗ phơi nắng suy nghĩ.

Theo như tin tức khổ tâm thăm dò được mấy tháng nay, thì Tử kiếm đang ở Thanh Hoa môn. Mà hắn đã ở đây gần hai mươi ngày, từng cái mật thất hay rương giấu bảo vật đều đã đào lên hết rồi.

Kì lạ là, Thanh Hoa môn trên dưới ngoại trừ tên môn chủ chưa từng xuất hiện ra, đừng nói là nó đang ở đâu, ngay cả có một thanh kiếm như vậy không bọn họ cũng chưa từng nhắc đến. Uy lực của Tử kiếm cường đại như vậy, lẽ nào lại không ai phát hiện, dù gì không thấy vật thì cũng cảm được khí tức chứ.

Hắn đang ủ dột vô cùng.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhận một giao dịch vừa dài hơi lại không hề có chút manh mối nào như thế này cả. Hắn sắp bị vô vọng bức chết rồi.

Đúng lúc đó từ xa chuyền đến tiếng bước chân cùng giọng nói vang vọng “ Thì ra ngươi là làm biếng ở đây!!”

Người đến là dáng người thấp lùn,mũi tẹt mặt tròn mắt xếch. Hắn ta tay chống nạnh chỉ vào mặt Hạ Thất nói:” Còn không mau đứng dậy!!”

Hạ Thất miễn cưỡng bày ra một bộ dạng bị bắt quả tang, lóng ngóng đứng dậy nói:” Đại, đại ca…”

Đại ca mũi tẹt hất chiếc mũi lên trời: “ Đi!! Còn không mau theo ta làm việc. “

“ Làm việc, làm việc. Sao mọi khi ta không thấy ngươi làm việc?” Hạ Thất lầm bầm nói, chân nhanh chóng bước theo hắn ta.

Đại ca mũi tẹt dường như không nghe thấy, tiếp tục cằn nhằn:” Ngươi hay thật đấy, hôm nay mọi người trên dưới đều bận túi bụi, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không hả??”

Hà Thất không quan tâm cho lắm, trả lời cho có:” là ngày gì vậy đại ca?”

Hừ, đúng là cái giao dịch chết tiệt. Không một thông tin hữu dụng nào thì thôi đi, đã thế còn phải chôn chân tại Thanh Hoa môn để làm chân chạy việc, cho dù mệt đến bở hơi đến đêm vẫn phải vác xác bới loạn.

Nếu không phải vì nể mặt khách quen cùng năm trăm lượng bạc, hoán hồn đan hiếm có khó tìm và phần thưởng trao đổi đi kèm hậu hĩnh khác, có gọi hắn là tổ tông hắn cũng không đồng ý giao dịch .

Lỗ, quá lỗ mà!

Hạ Thất thầm nguyền rủa người đặt ra giao dịch Thẩm Đại Tử chết một trăm lần.

Không, vì danh tiếng và các vụ làm ăn béo bở sau này, hắn phải tìm thấy thanh Tử kiếm này, đổi lấy hoán hồn đan, rồi tự tay chém chết hắn một trăm lần.

Đúng, phải như vậy.

“ Ngươi có nghe ta nói đấy không hả??” Đại ca mũi tẹt thấy hắn không đáp liền tức giận nói.

Hạ Thất vì viễn cảnh chém chết Thẩm Đại Tử cho hả giận khiến tâm tình tốt lên hẳn, mắt nhìn đại ca mũi tẹt cũng không chán ghét như lúc trước nữa. Hắn nịnh nọt cười nói: “ Ha ha, đại ca ngươi có thể nói lại cho ta hôm nay là ngày gì không?”

Đại ca mũi tẹt hừ một cái: “ nghe cho rõ đây! Hôm nay chính là… tóm lại chính là… một ngày rất đặc biệt. Có rất nhiều việc quan trọng cho chúng ta làm. “

“…”

Xem ra ngươi cũng không biết hôm nay là ngày gì.

Hạ Thất đành kiên nhẫn hỏi:” Có cái gì đặc biệt đến vậy?”

Đại ca mũi tẹt liền nói tiếp:” Nghe nói môn chủ sắp về rồi. Cần người chuẩn bị đồ đạc để đưa vào sơn viện tối nay.

Bạn đang đọc Hạ Huỳnh Tử Hoa sáng tác bởi HồiMộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HồiMộng
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.