Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỷ kế đa đoan

Tiểu thuyết gốc · 2313 chữ

Vườn An Tịnh nằm sâu bên trong cung Trường Lạc, được xây dựng phỏng theo vườn Ngự Uyển trong hoàn thành. Về mặt hình thức, nơi đây gần như có đầy đủ những thứ đẹp đẽ vườn Ngự Uyển đang có.

Thái hậu giải khuây bằng trò tiêu khiển cờ vây như những đấng nam nhi. Môn cờ vây tao nhã nhưng chỉ được phận nam nhân ưa chuộng, hiếm thấy một phu nhân hay tiểu thư danh giá nào lại yêu mến bộ môn này.

“Tử!”

Ngọc Hoàn bất ngờ, tạm thời chưa thể thốt nên lời. Thái hậu thoải mái buông ra tiếng cười sảng khoái. Trong dàn phi tử cung tần của thánh thượng, duy chỉ có Ngọc Hoàn hiểu biết chút ít về chơi cờ. Tuy nhiên, khả năng của nàng vẫn còn kém xa thái hậu.

Ả hầu già hầu nước, thái hậu nhấp ngụm nhỏ, cảm thán nói: “Nguyễn Bá Ký là cao thủ vi kì vậy mà chẳng truyền dạy cho con một chút nào sao?”

Ngọc Hoàn dường như vẫn còn luyến tiếc, không rời mắt khỏi ả Liễu đang sắp xếp lại bàn cờ. Nàng mỉm cười mà rằng: “Khả năng hạn hẹp của thần đã bị thái hậu chê cười. Thân sinh mà nghe được, ắt sẽ quở mắng thần mất.”

Thái hậu gật gù cười phì. Ngọc Hoàn thật là biết khéo đùa. Thái hậu liên tiếp thắng ba ván cờ, lại còn sử dụng thành thạo các kĩ thuật cướp, tam liên tinh hay chính quân khiến cho Ngọc Hoàn lâm vào thế mờ mịt.

“Thưa hoàng tổ mẫu, hay là người để con thay mẫu phi, đánh một ván với người?”

Lê Thuần luôn xuất hiện với phong thái đĩnh đạc, ngay cả giọng nói cũng điềm đạm, chậm rãi làm người đối diện luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Thái hậu trông Lê Thuần thì vui lắm, nhưng với môn cờ vây, bà nhất quyết không muốn cùng tranh tài với đứa cháu này.

Chuyện Ngô Hoán bị biếm chức, thánh thượng ngấm ngầm điều tra, thái hậu đều biết rất rõ. Trong chuyện này, thánh thượng tin tưởng giao trọng trách cho Lê Thuần nhờ công xử lý ổn thỏa ban đầu của cậu lại càng khiến thái hậu muôn phần tự hào. Nghĩ đến chuyện An vương năm xưa lúc bằng tuổi Lê Thuần bấy giờ, từng khiến thánh thượng điêu đứng vài phen, thái hậu ngao ngán lắc đầu.

“Mẫu quý tử quý, mẫu hèn tử kém. Vốn dĩ mang trong mình dòng máu hèn kém, mãi mãi mang trong mình dòng máu hèn kém.”

Ngọc Hoàn thừa hiểu thái hậu ám chỉ ai. Sinh mẫu của Lê Tuân và sinh mẫu của Lê Huyên đều xuất thân từ phận nô bộc nên có lẽ vì vậy, cả hai đều không được lòng thái hậu.

Ả Liễu liền nhìn Ngọc Hoàn, thầm hi vọng nàng đừng bênh vực Lê Huyên. Tính tình Ngọc Hoàn ngay thẳng nhưng đôi khi lại quá cứng nhắc, một phần cũng bởi nàng dành sự ưu ái nhất định cho Lê Huyên nên luôn muốn thái hậu và thánh thượng có cái nhìn khác về y.

“Thưa hoàng tổ mẫu, chuyện Ngô Hoán tạm thời yên ổn như thế. Về cái chết Nghiêm Viện, con sẽ trực tiếp đến quê nhà của hắn điều tra làm rõ.”

Ngọc Hoàn ngay tức khắc nhìn Lê Thuần, không phải vì bất ngờ việc con nàng sắp rời cung mà bởi vì cậu cố tình ngắt lời nàng. Lê Thuần biết rất rõ mẫu phi cậu sẽ lên tiếng cho Lê Huyên, không muốn không khí vui vẻ này chùn xuống, cậu vội nói lảng sang chuyện của mình để thái hậu chú ý.

Đương nhiên, thái hậu vừa nghe liền lập tức phản đối. Bà cho rằng, Lê Thuần nhỏ tuổi, sức khỏe vốn dĩ yếu ớt, lại còn là Đông cung thái tử, đối với chuyện rời cung đến thăm dò nơi dân chúng là một việc hết sức rủi ro.

“Ta sẽ gặp hoàng thượng. Chuyện này không thể để như thế được!”

Thái hậu toan chuẩn bị rời đi, đúng lúc thánh thượng giá đến. Đợi ngài cung kính lạy chào thái hậu, những người dưới mới hành lễ sau cùng. Ngọc Hoàn đứng lên, nhường chỗ ngồi cho thánh thượng. Ngài trông Ngọc Hoàn đang mang long thai mệt mỏi, cho phép nàng ngồi bên mình.

Không cần ai lên tiếng trước, thái hậu nhanh chóng nói: “Lý triều theo lệ để thái tử sống ngoài kinh thành, thấu hiểu dân chúng. Nhưng tấm gương Thái Tông đế Lý triều còn đó, phiên vương gây náo loạn ra sao ai ai cũng tường tận. Thái tử thì phải ở trong cung giúp hoàng thượng chính sự. Cớ chăng con lại để Thuần một thân một mình rời khỏi kinh sư? Thuần không phải là hoàng nam duy nhất của con nhưng nó là hoàng nam duy nhất của Quý phi. Long thai kia một thời gian nữa mới đến ngày khai hoa nở nhụy, trong cung cấm này bao kẻ dòm ngó hoàng vị. Bất trắc gì, hối hận không kịp.”

Thánh thượng nhẹ nhàng gật đầu, ngài uống cạn ly trà, đảo mắt một vòng nhỏ, mới rằng: “Mẫu hậu chỉ bảo rất phải. Nhi thần cũng vừa hay việc ấy. Ban đầu, nhi thần vốn muốn mệnh Tuân làm việc này vì nó đã lập phủ riêng. Nhưng, hiện nó đang lo liệu chuẩn bị hôn sự, cũng không tiện lắm.”

“Quý nữ của Trịnh Công Diễn chăng?” Thái hậu nhíu mày, tỏ ý không bằng lòng, “Thế thì có gì hay ho? Còn chẳng phải trưởng nữ nữa là. Hắn vui mừng còn không hết, con thật sự nghĩ họ Trịnh đó làm gì hoàng thất chúng ta sao?”

Thánh thượng không muốn cắt lời thái hậu, bèn kiên nhẫn chờ đợi một chút. Ngài nói: “Dẫu Trịnh Công Diễn ấy không có gì đặc biệt so với các anh em hắn nhưng hắn cũng là con trai của Hiển Khánh vương Trịnh Khả. Hiển Khánh vương khi xưa có công cứu giúp hoàng tổ mẫu và phụ hoàng lúc nguy nan, chúng ta cũng nên lấy đó mà đối tốt với hậu duệ của ông ta. Hơn nữa, Tuân cũng là trưởng tử của con, là trưởng tôn của phụ hoàng. Nể mặt nó một chút đều là để mặt cho hoàng tộc ta.”

Thái hậu trầm ngâm một đỗi rồi ậm ừ qua loa. Thánh thượng trông sắc mặt bà, tiếp tục nói: “Thái tử thì không nên rời cung. Tuân lại đang trong thời gian chuẩn bị hỉ sự. Ngoài Huyên ra, không còn ai khác.”

Thái hậu và Ngọc Hoàn tuyệt nhiên rất bất ngờ. Ngay cả ả hầu già của thái hậu lẫn ả Liễu mang phận kẻ dưới đều không nghĩ thánh thượng sẽ để Lê Huyên đi thay Lê Thuần.

Ngọc Hoàn vừa gọi hai tiếng “Thánh thượng”, một lần nữa, lại bị Lê Thuần chen ngang: “Thưa phụ hoàng, nhi thần đúng là có nhiều bất tiện nếu đích thân đến quê nhà họ Nghiêm. Đổi lại, nhị huynh bình thường hành sự cẩn trọng, là người ưu tú, có thể tin cậy.”

Thái hậu đồng thuận một cách khiêng cưỡng. Thật ra, bà chẳng hề muốn Lê Huyên tham gia vào chuyện này. Nói cách khác, thái hậu chưa bao giờ muốn Lê Huyên liên quan đến chuyện triều chính hay bất cứ sự việc nào. Bà quan niệm rằng, Lê Huyên có phúc lắm mới được là hoàng tử của Lê triều, y chỉ cần ngoan ngoãn, yên lặng mà sống hết quãng đời còn lại. Thái hậu tuy xem thường Lê Huyên nhưng bà cũng sợ y sẽ làm nên chuyện, được nhiều người ủng hộ. Tuy Lê Thuần gần như mang phận con đích, vẫn còn nhiều bá quan cứng nhắc ủng hộ việc con trưởng kế thừa. Nếu như thánh thượng không muốn để Lê Tuân nối vị bởi y là kẻ thất đức, Lê Huyên sẽ là lựa chọn tiếp theo của đám quan lại ấy. Vì dẫu gì, Lê Huyên đối với người hoàng thất và triều đình mà nói, vẫn là một hoàng tử chưa phạm bất cứ lỗi lầm nào.

Thái hậu hướng ánh nhìn sang Ngọc Hoàn, hạ giọng, nói: “Quý phi, con nghĩ như thế nào?”

Lê Thuần bất giác nhìn mẫu phi cậu, bắt gặp ánh mắt giận dữ của mẫu phi cũng đang nhìn về phía mình, trong lòng có hơi thất vọng.

Ngọc Hoàn bất mãn nở điệu cười mà rằng: “Nếu đức thánh thượng đã nói như thế, thần không còn gì để bàn cãi. Thần chỉ là một phi tần hiểu biết ít ỏi, không nên can thiệp nhiều đến chuyện triều chính. Thần thiếp tự biết thân phận, xin phép được hồi cung.”

Thánh thượng liếc nhìn nàng, buông câu từ gay gắt: “Thái độ nàng như vậy chính là phạm thượng. Nàng đang muốn ép trẫm sao?”

Tuy lý do của thái hậu và Ngọc Hoàn khác nhau nhưng nhìn chung, trong lòng cả hai đều phản đối việc để Lê Huyên rời cung điều tra. Hiểu rõ điều đó, thái hậu không đề cập gì, nói đỡ giúp nàng vài ba câu rồi bảo Ngọc Hoàn cần hồi cung dưỡng thai, tránh ra trời gió nhiều.

Ngọc Hoàn không chần chừ, nhanh chóng đứng dậy. Tuy nhiên, vì đứng lên quá nhanh, Ngọc Hoàn cảm giác choáng váng, liền mất thăng bằng mà ngã xuống.

[…]

Ngọc Hoàn tỉnh lại, thấy mình đã ở trong tẩm cung tự lúc nào. Ả Liễu thuật lại lời của thái y, nói rằng nàng chỉ bị động thai khí nhẹ, không cần phải lo lắng quá, nên nghỉ ngơi tránh có chuyện muộn phiền.

“Tránh chuyện muộn phiền sao?” Ngọc Hoàn bật cười lớn, nghiêng đầu về hướng góc cửa nơi Lê Thuần đang đứng, giận dỗi nói, “Chẳng phải bên kia mới là chuyện muộn phiền sao?”

Lê Thuần chán chường, khẽ thở dài rồi tiến đến bên Ngọc Hoàn. Cậu thành thật đáp: “Thưa mẫu phi, con biết người không hài lòng nhưng con cũng có lý do riêng của mình. Vốn người cũng rõ khả năng của nhị huynh hơn hẳn những gì hoàng tổ mẫu và phụ hoàng nghĩ, nhân chuyện này con muốn mọi người thay đổi về nhị huynh.”

Ngọc Hoàn thoáng trầm tư, trên khóe môi dần tắt đi nụ cười, đưa mắt nhìn ả Liễu. Ả Liễu lưỡng lự, dường như không muốn làm theo ý nàng. Lê Thuần thừa hiểu mẫu phi cậu đã cảm thấy phiền khi cậu ở đây, Lê Thuần bất lực, không nói không rằng quay lưng rời đi.

Ả Liễu nhìn theo Lê Thuần, vừa lo lắng thái độ của Ngọc Hoàn, vừa thương cảm cho cậu. Vầng trán Ngọc Hoàn xuất hiện vài nếp nhăn, nhớ lại vài chuyện năm xưa, nằng bắt đầu trách cứ ả tỳ nữ trung thành.

Lê Thuần tình cờ gặp Bùi Quý Chi trên đường về Đông cung. Trông bộ dạng chẳng thiết tha gì mấy của Lê Thuần, lại nghe nói Ngọc Hoàn bị động thai bởi chuyện Lê Huyên bị cử rời khỏi kinh thành, Bùi Quý Chi vờ vịt tỏ ra đồng cảm.

Năm ấy, khi đức Thánh Tông đế còn tại thế, sinh mẫu Lê Huyên qua đời nên cậu được giao cho Ngọc Hoàn lúc ấy đang giữ vị thái tử phi nuôi dưỡng. Ngọc Hoàn trước kia có mối quan hệ thân thiết với Nguyễn Thị Cẩn nên nàng hết lòng chăm sóc máu mủ của nàng ta. Tuy nhiên, vì nàng bấy giờ cũng đang mang thai, Lê Huyên chỉ mới là một đứa bé sơ sinh vô tri vô giác, suốt ngày quấy khóc, nàng lại không tin tưởng bất kì một ai thành ra luôn tự mình vỗ về đứa nhỏ.

Ả Liễu sợ rằng đứa trẻ sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của chủ, bèn thưa lên thái tử và đứa trẻ liền được đưa sang Đường Lan. Ngọc Hoàn vì việc này mà tức giận tột cùng dẫn đến động thai, sinh non, suýt thì không cứu được con. Lê Thuần từ đó bẩm sinh ốm yếu, lại thêm vài năm trước xảy ra chuyện ở hồ Vĩnh Dạ khiến cậu dựa dẫm vào thuốc để duy trì.

Bùi Quý Chi chỉ vừa nhập cung gần đây, những chuyện thế này không rõ cớ sao nàng ta lại biết được. Có lẽ từ những lời đồn đại trong cung do những kẻ không biết cách giữ kín mồm miệng. Lê Thuần thầm nghĩ khi về lại Đông cung, cậu sẽ cho cắt lưỡi hết bọn dám bàn về mẫu phi cậu.

“Thái tử điện hạ, Quý phi nổi tiếng là người hiền đức, yêu thương các hoàng tử như nhau, nhưng liệu tình yêu đó bất công với người và long thai mà Quý phi đang mang? Cũng có thể, long thai đó cũng chính là trở ngại của thái tử với hoàng vị khi đức hoàng thượng hết mực coi trọng…”

“Nếu như vậy” Lê Thuần cắt ngang Bùi Quý Chi, thái độ cậu không có chút thiện ý nói, “Trước hết, Chiêu dung hãy cố gắng lấy lòng phụ hoàng, hạ sinh một hoàng tử. Sau đó, dạy dỗ nó thật tốt. Nhưng mà cũng chẳng biết chừng, Chiêu dung lại chẳng có cơ hội xem nó khôn lớn!”

“Thái tử đang đe dọa tôi?”

“Điêu trùng tiểu kĩ nhưng lại thích vận trù duy ác, quỷ kế đa đoan. Không khéo lại rước họa vào thân.”

Bạn đang đọc Vua Quỷ khóc sáng tác bởi khadinh1905
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.