Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

CHƯƠNG 10

Buổi chiều gọi mãi mà không thấy Vân nghe máy lại sợ cô có chuyện chẳng lành anh liền tức tốc phóng tới nhà cô.Nhưng gõ cửa mãi không thấy ai mở cửa lai càng thêm lo lắng .Đang tiếp tục gõ đột nhiên cánh cửa khẽ mở ra; bên trong là một mảng tĩnh lặng.Trời ạ. Thì ra cô quên khóa cửa .Anh tự nghĩ có ai lại ngốc như vậy không chứ.

Lần thứ hai bước vào, căn nhà vẫn yên tĩnh, không hề có dấu hiệu bị xáo trộn chứng tỏ nhà không có trộm anh mới thở phào nhẹ nhõm.Bước vào phòng lại thấy chủ nhân ngôi nhà nằm ngủ ngon lành còn chiếc điện thoai để ngay gần đầu giường. Không lẽ cô ngủ say tới mức không nghe thấy tiếng chuông điện thoại sao.

Tư thế ngủ của cô rất rất ,rất,rất không thục nữ.Chăn thì bị đạp sang một bên , chân gác lên trên gối ôm còn tay trong tư thế bắn tên trông rất mắc cười.Xem ra anh nhất định phải chụp một tấm lại làm kỉ niệm mới được.

Đang mải “ chiêm ngưỡng “ kiệt tác trước mắt tự dưng bụng anh kêu lên đây mà tiếng kêu này chính là hệ quả của việc lo lắng quá độ cho ai đó mà anh đã bỏ lỡ bữa trưa nay.

Đằng nào cũng vào đây rồi thôi thì anh cũng không khách sáo nữa .Bước vào bếp kiếm gì đó ăn ai kêu tại cô ngủ say quá không nghe điện thoại khiến anh phải nhịn đói vậy nên việc anh tận dụng nhà bếp của cô cũng không có gì quá đáng.

Làm một giấc khá lâu Vân bị đánh thức bởi mùi đồ ăn thơm phức .Bụng cô bây giờ đang sôi lên từng đợt,thực sự là không chịu nổi loại kích thích kiểu này nữa rồi.Ngồi dậy cô lầu bầu:

“Nhà ai mà lại nấu ăn giờ này cơ chứ có biết chị đây đang đói không hả ? Đúng là trêu ngươi nhau mà, đói chết mình mất”.

Nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều thảm nào bụng lại kêu như chết đói lâu năm như vậy.Cô phải đi kiếm cái gì ăn mới được .Bước xuống giường tìm đôi dép đi vào chân đi xuống bếp,cô tính nấu cái gì ăn tạm.

Từ xa cô nhìn thấy một người đàn ông đang đeo tạp dề cặm cụi nấu ăn .Lại liếc mắt qua thấy trên bàn cũng đã bày đầy đồ ăn ;hóa ra mùi đồ ăn hồi nãy cô ngửi thấy là phát ra từ đây .

Trước giờ người ta nói dáng vẻ đàn ông khi đeo tạp dề nấu ăn thực sự là rất hấp dẫn nhưng cô vốn là không tin nhưng hôm nay được trông thấy tận mắt thì cô thực sự tin trăm phần trăm rồi.

Nhưng mà hình như dáng người này với cô mà nói thì dường như có chút quen quen .Sao nhìn thế nào cô cũng thấy giống cái tên tổng giám đốc hách dịch nhà cô .Mà quên sao cô lại nghĩ vớ vẩn thế nhỉ không phải nhà cô mà là công ty cô chứ.

Đang thắc mắc không biết người đó là ai thì đột nhiên anh ta quay người ra sau lấy rổ rau và khi nhìn thấy khuôn mặt ấy cô thực sự là muốn hét lên. Chả lẽ Thiên Ân có anh em sinh đôi sao?Không thể nào anh ta là con một mà.Dụi rồi lại dụi mắt nhưng khi mở mắt ra vẫn là anh .Trời ơi không lẽ cô còn chưa tỉnh ngủ sao .

Cô đang mơ, nhất định là đang mơ nếu không sao anh lại có mặt trong bếp nhà cô.Lại còn đang nấu đồ ăn nữa chứ. Người như anh mà cũng biết nấu cơm sao?Trong đầu hàng ngàn câu hỏi cứ lượn lờ khiến cô như chôn chân dưới đất vậy. Trên mặt vẻ khó tin vẫn giữ nguyên.

Lúc đầu Thiên Ân cũng không có kì vọng gì vào trong bếp của cô vì bây giờ hầu như cô gái độc thân nào cũng sống theo lối sống thành thị .Chủ yếu là ăn cơm ngoài nếu không thì cũng chỉ tích mì gói trong nhà chứ chả mấy ai có hứng thú mà nấu cơm ăn cả .

Vốn định ăn gói mì xem như “phạt’ cô vì khiến anh lo lắng nhưng khi mở tủ lạnh ra anh thật sự rất ngạc nhiên.Trong đó không phải hoàn toàn trống rỗng như anh tưởng mà nó lại tràn ngập thức ăn .Đồ tươi sống,rau củ quả xếp kín cả tủ.Không lẽ cô định tích trữ thức ăn sao.Chả lẽ một cô gái như cô lại có thể tự nấu ăn mà không phải là đi ăn cơm ngoài như anh đã từng nghĩ.

Anh đoán chắc cô cũng đói rồi .Mà hôm qua căn bản là cô say bí tỉ ,sáng nay lại ăn có tí cháo không đói mới lạ.Cho nên đằng nào cũng nấu anh quyết định chiêu đãi cô một bữa coi như trả phí “mượn” bếp vậy.

Cuối cùng cũng xong .Đang mải mê bày món ăn trên bàn lại có cảm giác như ai đó đang đứng sau lưng mình nên theo phản xạ anh quay lại .Khi thấy cái bộ dạng như bị dọa của Vân khiến anh bật cười:

“Em sắp mọc rễ được rồi đấy.Tỉnh ngủ chưa vậy? Nếu tỉnh rồi thi mau đi thay đồ,rửa mặt đi còn ăn cơm. Không lại nguội hết bây giờ.”Vừa nói anh vừa đẩy cô về phía nhà tắm.

Vô thức “nghe lời” bước vào nhà tắm rồi rửa mặt, thay đồ mãi cho tới khi cô nhìn thấy bộ dạng mình trong gương mới thấy cô thật sự là rất thảm hại.Tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, xộc xệch cô lẩm bẩm trên mặt là vẻ đau khổ:

“Xấu hổ chết đi mất không lẽ lúc nãy vì trông thấy bộ dạng này của mình nên anh ta mới cười như vậy xấu hổ chết đi mất” .

Chỉnh trang lại cô hi vọng khi bước ra tất cả chỉ là mơ thế nhưng sự thật vẫn là sự thật.Người đàn ông đang ngồi ăn trước mặt cô bây giờ chính là Thiên Ân - người thật việc thật.

Đồ ăn thật sự trông rất ngon .Đúng là thèm chết cô mà .Khoan hình như có cái gì đó không được đúng cho lắm thì phải .Suy nghĩ này khiến cô khựng lại.

“Này..Em đang nghĩ gì vậy ?Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”Thiên Ân khẽ hỏi.

“Không phải.Đồ ăn thực sự rất ngon nhưng mà em là hình như em đang mơ thì phải. Hay là đấu óc có vấn đề”.

Câu nói này của cô khiến anh xém chút nữa thì sặc vì buồn cười. Té ra cô vẫn còn nghĩ mình đang mơ .Thuận tay anh cốc một cái vào trán cô rồi thản nhiên vừa cười vừa nói:

”Em làm ơn đi em đã ngủ dậy được hơn nửa tiếng rồi đấy.”

“Ui da…Đau.Tnh ngủ thì tỉnh ngủ.Anh có cần phải đánh người như vậy không hả?Mà khoan đã sao anh lại ở đây ?Còn nữa sao anh lại vào nhà em được chứ? Sao anh lại chiếm tiện nghi trong nhà bếp của em?Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”Vân lúc này còn rất nhiều câu hỏi tại sao muốn anh trả lời.

“Thứ nhất.Em nên xem điện thoai có ít nhất 15 cuộc gọi nhỡ của anh.Sao một người có thể ngủ say như thế cơ chứ? Thứ hai vì tưởng em bị người ta đem bán nên tôi tới tìm em.Còn tại sao tôi vào được nhà thì phải cảm ơn cái tật hậu đậu của em vì em không có khóa cửa nên tôi đường đường chính chính mà vào .Còn bàn thức ăn này là tôi nấu cho mình ăn vì tại em mà trưa giờ tôi chưa có gì bỏ bụng.Nhân tiện em cũng chưa ăn gì nên tôi nấu luôn phần của em. Em hại tôi bỏ đói còn tôi mượn bếp nhà em nấu cái gì ăn là rất hợp lí không phải sao? Giờ thì có thể yên tâm ăn được chưa?”

Càng nghe câu trả lời của Thiên Ân miệng cô càng mở rộng hơn , đôi mắt cũng ngày càng to hơn mặt càng ngày càng nghệt ra:

“Anh mà cũng biết nấu ăn sao?” Đây là câu đầu tiên cô nói sau khi bình tĩnh lại.

“Có gì đâu mà biết với chả không biết lúc trước đi du học bên Mỹ vì đồ ăn bên đó tòan đồ ăn nhanh hơn nữa lại quá dở và độc hại lại không hợp khẩu vị nên tôi tự mình học cách nấu thôi.” Anh đáp lại bằng vẻ mặt tỉnh bơ như thể đây là lẽ đương nhiên vậy.

Cô thầm nghĩ anh có muốn cho đàn ông khác sống không vậy. Đẹp trai,nhà giàu có quyền có thế lại còn biết nấu ăn nữa chứ,chỉ vì không hợp khẩu vị nên tự nấu mới ghê chứ. À đúng rồi cô nhất định phải thêm tiêu chí biết nấu ăn ngon vào tiêu chí chọn chồng mới được.

“Rốt cuộc là em đang lầm bầm cái quái gì vậy.” Câu nói của anh cắt ngang mạch cảm xúc của cô.

“Không có gì.Ăn đi ăn đi.Dù sao cũng là đồ của em coi như hôm nay em mời khách anh ăn đi kẻo nguội.”

“Cái gì mà em mời khách.Rõ ràng là anh làm tất cả.Em có làm gì đâu,cho nên không thể cướp công như vậy được”.

”Em hỏi đây là nhà ai?”

“Đương nhiên là nhà em.Em hỏi có duyên thật đấy.”

“Vậy bếp là của ai?”

“Của em chứ ai.”

“Đồ trong bếp là của ai?”

“Cũng là của em.”

“Vậy thì đúng rồi .Cái gì cũng là của em thì đương nhiên là em mời khách rồi.Cái này chính anh thừa nhận còn gì.Không được chối đâu đấy! Mà này ai nói là em không làm gì không phải là em đang ăn sao.Ăn cũng là cả một nghệ thuật cũng bỏ ra rất nhiều công sức cho nên cũng mệt lắm anh biết không hả? Hahaha.”Vẻ mặt của ai đó bây giờ thật sự là rất rất thỏa mãn mà.

“Em..Em…Em được lắm.Cứ cho là vậy đi.”Anh hết chịu nổi cô gái này rồi cái lối suy nghĩ kiểu gì không biết,có nói thế nào cũng không nói lại cô mà.

Trận này là cô toàn thắng cho nên tâm trạng rất vui .Chỉ trong chốc lát đã càn quét sạch sẽ chỗ thức ăn trên bàn, ăn xong còn khoa trương xoa bụng ợ một cái rất không khách sáo.

Nhìn cô gái trước mặt không kiêng dè gì mà ăn uống nhồm nhoàm sột soạt.Ăn xong còn khoa trương ợ một cái khác hoàn toàn so với những cô gái ăn uống nho nhã tới ăn cũng không dám há miệng to, nhai thì từ tốn chậm rãi mà anh từng gặp.

Điệu bộ này như chết đói này của cô không những không mất lịch sự mà nó còn rất là tự nhiên và gần gũi và điều quan trọng chính là cô đã rất thoải mái bộc lộ con người mình mà không kiêng dè.Chứng tỏ khoảng cách giữa hai người đã dần dần gần hơn chứ không còn xa lạ như trước.Nó thắp lên một tia hi vọng không hề nhỏ trong anh chính vì vậy anh cũng rất vui lòng mà chiêm ngưỡng sự việc trước mắt.


8h sáng một cuộc họp khẩn cấp diễn ra tại phòng họp công ty Hoàng Thiên .Công ty đang có chuyện rất quan trọng và có vẻ như nó sẽ có ảnh hưởng trực tiếp tới công việc mang tính chất “cần câu cơm” của Vân trong thời gian sắp tới.

Thân là Thư kí của tổng giám đốc và cũng nhờ bài học quý báu tại “nhà ăn “ lần trước cho nên cô cũng từng tìm hiểu thêm về công ty này và cô cũng được biết chút ít về nguyên nhân của cuộc họp khẩn cấp này.

Hôm nay ông Thiên Vũ chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên cũng chính là ba của Thiên Ân từ Mỹ trở về có ý muốn sắp xếp, thanh lọc lại công ty để chuẩn bị cho một dự án lớn sắp tới và thân là trợ lí đặc biệt của công ty cô không thể không tham gia được. Thế nhưng không hiểu sao cô cứ có cảm giác trong suốt cuộc họp thì thoảng lại có ánh mắt dò xét của ai đó quét qua mình khiến cô có chút mất tự nhiên. Cho nên khi cuộc học kết thúc cũng chính là lúc cô thở phào nhẹ nhõm mặc dù không hiểu tại sao mình lại như vậy.

“Cậu nói xem lần này chủ tịch trở về có phải là muốn chứng thực mối quan hệ giữa tổng giám đốc với cô thư kí kia không nhỉ?”

Tiếng của một cô nhân viên vang lên trong phòng vệ sinh đúng lúc Vân đang chuẩn bị mở cửa bước ra .Không hiểu sao cô lại thu tay lại quyết định nghe thử xem họ đang nói cái gì.

“Cũng có thể lắm.Thử nghĩ mà xem. Làm sao chủ tịch lại chấp nhận con trai mình qua lại với một cô thư kí tầm thường chứ!.Mà cô ta cũng chả có gì đặc biệt vậy mà không biết dùng chiêu thức gì lại có thể câu dẫn tổng giá đốc công ty chúng ta nhỉ?”Một cô khác lên tiếng.

“Thôi đi.Theo mình nghĩ thì chỉ là tổng giám đốc nhất thời muốn đổi khẩu vị nên mới qua lại với cô ta thôi.Có khi lần này chủ tịch về anh ấy lại chả đá cô ta không thương tiếc thôi .Nếu tổng giám đốc nghiêm túc với cô ta thì tại sao không công khai chuyện họ qua lại chứ. Có khi nào cô ta tự nhận mình làm bạn gái chủ tịch không nhỉ? Biết đâu họ lại chả có cái quan hệ như chúng ta vẫn nghỉ thì sao.Thật là tội nghiệp mà.”

“Bởi vậy ta mới nói đũa mốc mà chòi mâm son làm sao mà được chứ , đáng đời cô ta,chúng ta cứ đợi mà xem kịch vui đi.”.

Hai người họ rời đi rồi nhưng câu nói của họ vẫn cứ vang vọng trong đầu Vân.Cảm giác này thật sự là rất khó tả nó khiến tim cô như bị ai đó xiết thật chặt.Dù biết buôn chuyện văn phòng là điều không tránh khỏi thế nhưng điều mà bấy lâu nay cô không ngờ tới chính là cô lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của họ. Và hơn nữa trong mắt mọi người từ khi nào cô lại trở thành người như vậy.

Có một điều quan trọng đó chính là từ khi nào cô với anh đã có mối quan hệ yêu đương nam nữ đó; cô vốn trong sạch mà giữa hai người đâu có gì đâu cơ chứ….

Thất thần đi về phòng làm việc, bây giờ thật sự trong đầu cô đang rất phức tạp,có rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ và sắp xếp lại.

Việc cô có tình cảm với Thiên Ân cô cũng nhận ra từ rất lâu rồi nhưng người đàn ông như vậy cô thật sự là không với tới và không muốn với tới.Mà cho dù có với tới thì cũng chưa chắc đã có thể nắm chắc trong tay.Cho nên vẫn là không với thì hơn.

Dù cũng đã hai mươi mấy xuân xanh nhưng chưa lần nào cô nghiêm túc nghĩ về chuyện chồng con thậm chí là yêu đương còn chưa buồn nghĩ tới.Cô cũng hiểu phụ nữ dù có mạnh mẽ giỏi giang đến đâu thì cũng cần có một bờ vai vững chắc cho mình tựa vào lúc cần .Điều đương nhiên là bờ vai đó phải đem lại sự an toàn và tin tưởng tuyệt đối cho cô ấy .Nhưng cô biết, cô và anh làm bạn bè hay anh em thì tuyệt đối không có vấn đề gì nhưng nếu làm người bạn đời của nhau thì thực sự là cô không đủ tự tin.

Con người cô xưa nay là vậy cái nào khó quá thì sẽ bỏ qua vậy nên trong suốt thời gian qua cô vẫn luôn giữ một khoảng cách cố định với vị tổng giám đốc cao cao tại thượng này.Cũng coi như để tránh mọi chuyện không đi quá xa nhưng bây giờ thật sự là không ổn nữa rồi.

Xem ra cô cần phải kéo xa cái khoảng cách này ra thêm một chút mới được.Bởi lẽ miệng lưỡi thiên hạ thật sự rất lợi hại mà cô thì vẫn luôn hiểu rõ cái đạo lí “muôn đăng hộ đối” cho nên vẫn là giữ cho tim mình không bị tổn thương quá nặng trước khi còn kịp.

Tình cảm này cô sẽ chôn chặt trong tim tuyệt đối không thể cho ai biết. Và để thực hiện được điều đó thì việc quan trọng và cấp thiết bây giờ mà cô càn làm chính là hạn chế gặp mặt sếp của mình càng ít càng tốt.

Bạn đang đọc Gõ Cửa Trái Tim của Vân Thi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.