Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24 part 2

Phiên bản Dịch · 3769 chữ

Cánh cửa ở văn phòng chỉ cách chỗ gã đứng một đoạn ngắn bỗng mở ra. – Sloan, tôi nghe có tiếng máy bay. – Gã nghe giọng đàn bà cất lên. – Nó vừa đáp xuống. Tôi cam đoan nó mang đồ phụ tùng chúng ta cần đến. – Như thể bị chiếc máy bay vừa hạ lôi cuốn, Tara Calder bước qua ngưỡng cửa để nhìn cho rõ, tay che mắt cho bớt chói ánh sáng mặt trời. Donovan liền bước tới. Bà quay qua nhìn gã, vẻ sững sốt và ngạc nhiên, bà hỏi:

- Anh là ai? Anh làm gì ở đây?

- Xin lỗi. Tôi không có ý định làm bà giật mình, thưa bà Calder. – Donovan xin lỗi ngọt xớt. – Tôi là Donovan, năm ngoái chúng ta có gặp nhau rồi. Tôi là chủ nhân quán Ốc Đảo, ở trên đường này.

- Tôi nghe rồi. – Nhưng bà không có vẻ gì thân thiện.

- Tôi nghe tiếng máy bay hạ cách đây một lát và tôi lấy làm lạ. Có chuyện gì à? Có phải bà định mở lại khu mỏ này không? – Gã nói để lôi cuốn bà chú ý đến gã, khỏi nhìn máy bay đang chạy đến gần.

- Không, tôi không mở.

- Thật đáng tiếc. Nếu mỏ này hoạt động trở lại, thế nào công việc làm ăn của tôi cũng sẽ phát đạt. Chỗ này để không như thế này thật quá phí. – Gã giả vờ quan tâm đến ngôi nhà, liền thò đầu nhìn vào trong. – Trời, bà Clader, tôi không biết bà ở đây.

Sloan nhìn lên với vẻ sợ hãi. Chính khi ấy Donovan thấy nàng đang bấm số điện thoại, tay đang ẵm cháu bé.

- Thì ra bà mang theo cháu bé đến đây. – Gã vừa nói vừa bước qua mặt Tara vào trong nhà, gã hành động rất nhanh khiến Tara không kịp ngăn gã lại. Gã đi thẳng đến Sloan trong khi nàng đang bấm số cuối cùng. – Cháu là con trai phải không?

Gã cố ý đánh mạnh vào cánh tay nàng khi gã đưa tay đỡ đẩy tấm chăn ra khỏi mặt đứa bé. Cú đánh khá mạnh khiến máy điện thoại rơi khỏi tay nàng. Khi máy rơi xuống đất, gã cúi người lượm lên

- Tôi quá vụng về, xin lỗi. – Donovan áp máy lên tai nghe như thể để xem máy còn hoạt động không. – Dấu hiệu đường dây bận. – gã nói láo rồi tắt máy trước khi trả lại cho nàng. – Ít ra tôi không làm hỏng máy. – Gã lại chú ý nhìn đứa bé. – Chú bé có vẻ khỏe mạnh quá. Chú tên gì?

Chính Tara trả lời. – Jacob. – Bà đến bên cạnh Sloan.

- Jake. Tuyệt đấy, tên mạnh mẽ hợp cho con trai. Có phải đấy là họ không? – Gã hỏi chỉ nhằm mục đích đánh lạc hướng, không để cho họ thấy chiếc máy bay đang đến ở ngoài. Donovan cảm thấy Sloan đóan được ý đồ của gã. Tuy nhiên nàng không biết phải xử trí ra sao, ngoài việc nhìn ra phía sau.

- Không, không phải. – Sloan không nói thêm gì nữa để khuyến khích gã nói chuyện tiếp.

Gã không nản chí, quay qua hỏi Tara. – Mỗi khi bà đến đây bà thường hạ máy bay xuống chỗ này à?

- Không, chúng tôi bị trở ngại về kỹ thuật. Phi hành đoàn đang sửa chữa.

- Bà có muốn đi một vòng vào thành phố không? Tôi rất hân hạnh được đưa bà đi.

- Không, cám ơn. – Sloan lên tiếng từ chối. – Chồng tôi đang đến đây để đưa chúng tôi về nhà. Có phải ông muốn biết chuyện ấy không, ông Donovan?

- Tôi không biết bà muốn nói gì, nhưng tôi sung sướng khi nghe có người đến chở các bà. – Tuy nhiên, điều duy nhất gã nghĩ đến là phải báo cho Rutledge biết ngay thông tin sốt dẻo này. Ngay lập tức. – Vì quí vị không cần tôi giúp đỡ gì, nên tôi không dám quấy rầy quí vị. Bà Calder, bà có đứa con kháu quá. – Gã nói rồi bước ra cửa.

Thân hình lực lưỡng của gã chóang hết cả ngưỡng cửa, che mất ánh sáng chiếu vào. Rồi gã bước ra ngoài và biến mất.

- Bà nên gọi tiếp điện thoại di động. – Sloan đưa điện thoại cho Tara, giọng khẩn thiết.

Tara nhìn điện thoại trong tay. – Tôi gọi cho ai đây?

- Cho Trey, mau lên. – Sloan giục rồi bước ra cửa để xem Donavan đi về ngã nào, nàng không tin gã bỏ đi thật. – Ôi lạy chúa. – Bỗng nàng thốt lên với giọng nghẹn ngào vì khi ấy Max ngồi trên ghế lăn. Lão đang dừng lại để nói chuyện với Donovan. Quá hỏang hốt, nàng quay lại báo cho Tara biết:

- Max đến. Lão ta đến đây.

- Max à? Cô nói máy bay ấy của lão ta à? – Bà at kinh ngạc như Sloan hồi nãy. – Nhưng làm sao hắn biết chúng ta ở đây?

- Chuyện ấy bây giờ không quan trọng nữa. Có cách nào thóat khỏi đây được không?. – Sloan thất vọng nhìn quanh, hai tay ôm chặt con vào lòng.

- Có cửa sau, nhưng không biết tôi có mở được không. – Tara đáp, vẻ lanh lợi và bình tĩnh. – Nhưng dù mở được, chúng ta cũng không đến được máy bay. Cái thằng Donovan này thế nào cũng chặn chúng ta lại. Rõ ràng hắn là tay chân của Max.

- Chúng ta cố chạy ra ngoài đường. – Sloan đáp, noi gương của Tara để cố giữ bình tĩnh như bà. – Trey đang đến đây và…

- Đúng. – Tara nói. – Bây giờ chúng ta phải làm sao để kéo dài thời gian Max gặp chúng ta để đợi anh ấy đến. Dù sao thì hắn cũng không thể dùng vũ lực để lôi kéo chúng ta ra khỏi đây. Có phi hành đòan của chúng ta và hắn làm nhân chứng cho chuyện này.

- Bà nói đúng. – Sloan thấy Tara nói có lý, nàng bèn cảm thấy lòng bình tĩnh trở lại. Chỉ có điều nàng lo sợ là thần kinh quá căng thẳng.

ông Jessy đáp. – Trong lúc chờ đợi, cháu hãy cẩn thận.

- Cháu…

Trey nói xen vào trước khi Quint nói hết câu. – Nếu có kẻ làm việc cho Rutledge, hắn sẽ không đến gặp chúng ta đâu trừ phi có chuyện gì liên quan đến Sloan hay Jake. Và chắc nếu hắn liều mạng làm việc như thế thì chắc đây là việc cực kỳ quan trọng.

- Tôi cũng nghĩ như cậu, - Quint đáp và nói tiếp ý nghĩ vừa xảy ra trong óc mình. – Nếu đây là công việc quan trọng thì bây giờ là lúc cấp bách nhất cho chúng ta.

- Tôi nghĩ đến lý do duy nhất khiến cho chúng ta xem bây giờ là lúc cấp bách nhất. – Trey đáp. – Phải chăng Sloan có kế hoạch đem Jake đi khỏi nước trước khi phiên tòa phán quyết quyền bảo trợ được mở vào tuần sau?

- Cậu nghĩ đúng dự định của Rutledge đấy. – Quint đáp, anh đồng ý với chàng. – Hãy gọi Walters, yêu cầu ông ta cho nhân viên bắt tay vào việc ngay. Nếu đúng lão ta có kế hoạch ấy, cô ấy sẽ không đi bằng máy bay thương mại đâu. Rutledge sẽ đưa cô ấy ra khỏi nước bằng máy bay riêng của lão.

- Tôi gọi ngay bây giờ. – Trey đáp rồi cúp máy. Không đợi chàng hỏi, Jessy đưa cho chàng số điện thoại của hãng điều tra Walters. Vừa bấm số máy, chàng vừa nói:

- Trát hầu tòa và lệnh của tòa án đối với Rutledge chỉ là giấy loại. Tôi đoán là Sloan cũng xem thường các loại giấy tờ này như lão ta thôi.


Tiếng máy nội đàm vang lên, Rutledge đưa tay nhấc máy điện thoại. Lão bấm nút đèn nhấp nháy và hỏi:

- Anh tìm ra tên lái taxi chưa?

- Rồi, thưa ngài. Anh ta miêu tả khách đi xe giống bà Calder và cháu bé, - người nhân viên đáp.

- Anh ta đưa cô ấy đi đâu?

- Đến nhà của Tara Calder.

- Tara. Max trách mình không nghĩ đến bà ta. Bỗng lão nhớ ra. – Bà ta đi nghĩ mùa đông ở châu Âu. Bà ta về rồi à?

- Dạ, về rồi, nhưng chúng tôi không thể thu thập được thông tin gì nơi người quản gia của bà ấy hết. Tuy nhiên, người tài xế thì cho chúng tôi biết anh ta vừa chở bà chủ quay lại máy bay, cùng với người phụ nữ còn trẻ và đứa bé. Theo anh ta thì họ bay đến nhà nghỉ hè của Tara Calder ở Montana, nhưng anh ta không thể cho tôi biết đến thành phố nào.

- Không thành vấn đề. Tôi biết chỗ ấy ở đâu rồi. – Max đáp và nghĩ đến cơ may lão đến được phi trường riêng bên cạnh ngôi nhà đá xa hoa của Tara.

- Ông có muốn tôi…

- Tôi muốn biết máy bay bà ta cất cánh bao lâu rồi…và tôi muốn biết ngay bây giờ. Anh đi hỏi nhanh lên. – Lão ra lệnh rồi cúp.

Không ai nói với Rutledge rằng lão có rất ít cơ may chận được Sloan trước khi nàng về với gia đình Calder, Nhưng lão còn hy vọng, lão cứ làm. May ra lão có thể thuyết phục Sloan rằng nàng đã hiểu lầm câu chuyện nàng đã nghe trên điện thoại. Nếu không, lão sẽ dùng những biện pháp khác để đưa Sloan và đứa bé về lại Texas.

Nhưng trước hết, lão phải đến đấy.

Quyết định xong, Max ra lệnh cho người phụ tá thông báo phi hành đoàn biết lão đang trên đường đến bãi đáp trực thăng ở trên sân thượng tòa nhà. Sau đó, Edwards phải gọi ra phi trường, ra lệnh chuẩn bị cho lão chiếc máy bay phản lực nào nhanh nhất đợi sẵn, chờ lão ở đấy. Nếu có cuốc điện thoại nào của nhân viên an ninh gọi về thì phải chuyển ngay đến cho lão.

Khi chiếc trực thăng đáp xuống phi trường thì cuốc điện thoại được chuyển đến cho lão. Tin tức không mấy tốt đẹp. Máy bay của Tara đã cất cánh trước đó chừng chín phút, sau khi đã bị hoãn lại một thời gian vì bị trục trặc về kỹ thuật.

Sloan ngồi trong chiếc ghế bọc da sang trọng cách Tara lối đi ở giữa, nàng cố sức dỗ cho đứa bé khỏi khóc. Tara nhìn hai mẹ con, ánh mắt giận dữ. – Thằng bé còn khóc cái gì nữa đấy? – Bà ta hỏi hết kiên nhẫn. – Chẵng lẽ nó đòi thay tã lần nữa.

- Có lẽ tai nó đau vì thay đổi áp suất không khí. Tôi đã nhớ ra chuyện ấy đã chuẩn bị cho nó bình sữa đây. – Sloan đáp, lục cái xách để trên ghế ngồi bên cạnh.

- Trời đất ơi, vậy đưa cho nó bú đi. – Tara đáp, vẻ bực mình.

- Nhưng trước hết phải hâm cho ấm đã. – Tìm được bình sữa, Sloan lấy nó ra khỏi xách, có vẻ bực mình như Tara.

Tara gọi người tiếp viên:

- Kurt…Dan…Không biết cô ta tên gì – hâm nóng bình sữa cho em bú. Rồi đem đến cho tôi vài viên Aspirin.

[ alobooks ]

Trong khi bình sữa được hâm nóng, người tiếp viên mang aspirin đến cho Tara. Bà ta uống ba viên với nước rồi dựa người ra sau ghế. Mắt nhắm, bà ta cố sức xua đuổi tiếng khóc đinh tai của đứa bé ra khỏi đầu óc và âm thầm mừng ình vì không có con ồn ào như thế. Tara xem tình mẫu tử là thứ tình cảm được người đời đánh giá quá cao.

Lát sau, đứa bé bớt khóc, chỉ thỉnh thoảng còn nấc lên một tiếng, khiến cho cabin máy bay trở nên im lặng. Tin rằng bây giờ đứa bé đã hết khóc, Sloan khỏi dỗ con, nàng có thể nói chuyện được với bà, nên Tara ngồi dậy.

- Cô hãy kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, - bà bảo. – Nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Không bỏ sót một chi tiết nào.

- Được rồi. – Sloan đáp, rồi dừng lại một lát để sắp xếp ý tứ ạch lạc và kể hết các chuyện đã xảy ra cho đến khi nàng đến biệt thự của Tara ở Fort Worth.

Khi Sloan kể xong, Tara hỏi Sloan về câu chuyện trên điện thoại mà nàng đã nghe. Thấy Tara tức giận, Sloan nhấn mạnh vào điểm quan trọng của vấn đế.

- Tôi cảm thấy mình như đồ điên khi nhận ra Trey nói thật với tôi…anh ấy không có tình nhân. Tất cả các cuộc điện thoại rất khả nghi, nhưng Max rất dễ bày trò bịa đặt này! Còn cô tóc đỏ với chiếc vòng kim cương – Trey không cho cô ta. Tôi vừa nhận ra như thế. Có lẽ Max cũng đã đạo diễn cả việc này.

- Chúng ta hãy trở lại chuyện ma túy. – Tara nói. – Max cho người lén bỏ ma túy vào người Trey. Cô không biết ai phải không? Max không nói ra tên ai hết.

- Không. Tôi không biết lão ta nói với đàn ông hay đàn bà. Có thể là cô tóc đỏ ở Ốc Đảo quán – hay có thể là người đàn ông làm chủ quán ấy. Tôi biết tên hắn là Donovan.

- Có lẽ tôi lầm rồi. – Tara nói, vẻ hơi ân hận.

- Lầm về chuyện gì? – Sloan nhìn bà, ngạc nhiên hỏi.

- Về chuyện gọi Trey. – Tara đáp. – Câu chuyện họ nói xảy ra khi nào? Đã hai ngày rồi phải không?

- Đúng hai ngày.

- Vậy thì kế hoạch ấy đã được thực hiện rồi. – Tara tháo dây nịt an toàn, đi đến cái ghế xoay kê gần nơi bàn viết, trên bàn có máy điện thoại. - Tôi nghĩ tốt hơn là phải gọi Trey, báo cho cậu ấy biết việc này, trước khi cậu ấy bị dụ vào bẫy.

- Để cho tôi nói chuyện với anh ấy. – Sloan vội vã nói.

- Nếu tôi trình bày tình hình trước thì chắc tốt hơn. – Tara đáp và ngồi xuống, nhấc máy điện thoại. Sau hai lần bấm máy gọi mà không được, bà gọi người tiếp viên đến hỏi:

- Tại sao máy điện thoại gọi không được?

- Có lẽ do trục trặc về điện mà họ đã cố gắng chỉnh lại trước khi chúng ta ra đi, - anh ta đáp.

- Chúng ta có đem theo thợ cơ khí. Bảo anh ta chỉnh lại đi. Tôi cần gọi điện thoại.

- Xin lỗi, thưa bà, tôi nghĩ anh ta không thể làm được việc này trong khi chúng ta đang ở trên không.

Bực mình, Tara đuổi anh ta đi. – Thế là chịu.

- Bà không có điện thoại di động à? – Sloan hỏi trong khi Tara quay về chỗ ngồi.

- Tôi không đem theo. Tôi thường thấy điện thoạidi động làm phiền ình hơn là có lợi. Chúng ta còn bay chưa đầy hia giờ nữa. Chúng ta đợi khi đến sẽ giải thích mọi việc cho cậu ấy hay. Trên máy bay chắc có bánh sanwich và xà lách. Cô cần ăn gì không?

- Không, cám ơn.

- Chắc cô quá lo nên không muốn ăn gì. – Tara nói.

Sloan không chấp nhận mà cũng không chối. Nàng đứng dậy, đến gần Tara. – Bà ẵm Jake giúp một lát được không? Tôi cần vào phòng vệ sinh.

Xem như bà ta bằng lòng, Sloan để đứa bé vào tay Tara. Tara mở miệng định phản đối, nhưng Sloan đã bỏ đi. Nhìn xuống đứa bé đang ngủ. Bà nhìn bé, vẻ thận trọng, người cứng đờ.

Nắm tay bé nhỏ của nó thò ra khỏi góc chăn, ngo ngoe hai lần rồi để sát vào ngực. Nhìn nắm tay, Tara thấy những móng tay của bé giống như của bất cứ người nào nhưng bé xíu mà thôi. Bà thử sờ một ngón, thấy da thịt mềm mại.

[ alobooks ]

Chú bé thở dài trong giấc ngủ. Tự nhiên Tara cười khi thấy cái bong bóng nhỏ hiện ra giữa hai môi nó. Càng nhìn chú bé lâu, bà càng thấy bị thu hút vì nó giống một người. Bà nhẹ nhàng thoa ngón tay lên mái tóc đen của chú bé, rất nhẹ vì sợ đánh thức bé dậy.

- Tóc của ông nội mày có màu giống mày như đúc, - bà nói nho nhỏ. – Ước gì có ông ấy ở đây để nhìn đứa cháu quí giá này.

Chỉ một lát sau, Sloan trở lại, Tara ngạc nhiên thấy mình mi6ẽn cưỡng trả lại đứa bé ẹ nó. Bà cảm thấy hai cánh tay trống rỗng một cách kỳ quặc khi không có trọng lượng nhỏ nhoi của đứa bé trên tay. Tara không thể nào giải thích được cảm giác này, ngay cả với mình cũng không. Thế nhưng bà cảm thấy một chút ước mơ khi thấy Sloan ôm con sát vào lòng. Bà bèn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, thấy những đám mây đang trôi qua.

Trey tiễn người bán thức ăn cho bò ra cửa văn phòng trại và nhìn ông ta ra về. Tuy nhiên, khi chàng quay vào, chàng không nhớ những gì họ đã nói với nhau. Trey không thể nào xua đuổi được hình ảnh Sloan ngồi trên máy bay riêng với con mình để bay ra nước ngoài.

- Trey. – Giọng quen thuộc của Donna Vermon, thư ký của mẹ chàng, cất lên. – Tôi vừa nói đường dây của Ed Walters gọi đến ẹ anh. Bà ấy muốn anh đến cùng nghe với bà.

- Cám ơn. – Chàng vội vã bước nhanh đến văn phòng của mẹ. Laredo đang ngồi vắt vẻo trên góc bàn khi Trey đi vào. Jessy nhìn lên, bà nói:

- Trey, Ed. Nói tiếp cho chúng tôi nghe anh đã nghe ngóng được gì nhiều.

- Trước hết, chúng tôi xác nhận Rutledge rời khỏi Fort Worth trên chiếc máy bay riêng. – Giọng đàn ông cất lên trên máy điện thoại có loa. – Theo đám nhân viên dưới đất cho biết thì ông ta đi một mình, không có người phụ nữ nào theo hết. Cho nên quí vị khỏi lo việc ông ta đưa cô ấy ra ngoại quốc. Nhưng rủi thay là tôi không thể nói cho quí vị biết nhiều về chuyện gì đang xảy ra ở trại Slash R. Chúng tôi có thể theo dõi tần số ban bảo vệ an ninh của Rutledge đang dùng. Như Quint đã nói, hình như họ đang tìm người nào đấy nhưng không nói rõ tên, chỉ dùng mật mã nhu mọi khi. Rồi cách đây chùng hai mươi hay ba mươi phút, viêc tìm kiếm chấm dứt và có lệnh mọi người quay về nhiệm sở đã được giao.

- Thế à? – Trey cau mày ngạc nhiên. – Không có lời giải thích sao? Chỉ ra lệnh như thế thôi à?

- Chỉ có lệnh như thế truyền ra trên các đường dây ấy. Có lẽ có chuyện gì và cũng có thể không. Nhưng chúng ta nghe được ai đấy hỏi một bảo vệ :”Tìm thấy cô ấy ở đâu?”.

- Cô ấy. – Thế là chúng tìm đàn bà, Trey nghĩ. – Nghe hắn nói gì?

- Hắn không có nhiệm vụ gì để biết chuyện này. Tất cả những chuyện nói cho nhau nghe đều bị giới hạn tối đa kể từ lúc ấy. Chúng tôi đang cố thu thập thông tin về việc này, - nhà thám tử cam đoan với họ. – Trong lúc chờ đợi, chúng tôi quan sát hết các máy bay của Rutledge. Tôi rất muốn cho quí vị biết hiện Rutledge đang ở đâu, nhưng chúng tôi chưa có thông tin gì. Khi có, tôi sẽ gọi báo ngay cho quí vị biết.

Laredo hỏi: - Quí vị quan sát quanh trại của Rutledge bằng phuơng tiện gì?

- Chỉ với máy Camera thôi, và tôi không biết công dụng của nó đạt được kết quả bao nhiêu. – Ed Walters đáp. – Có rất nhiều xe hơi vào ra trong trại, xe nào cũng có cửa sổ màu tối, khiến chúng tôi không thể thấy người ngồi trong xe. Vì sợ vợ của Trey có thể bồng con ra khỏi nước, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ ra cách tốt hơn để giám sát kẻ vào người ra. Vì khó theo dõi xe hơi chạy ra nên chúng tôi chưa có cách để quan sát cho rõ, nhưng chúng tôi đang tìm cách.

- Cám ơn, Ed. – Jessy nói. – Cứ tiếp tục công việc.

- Bà là người đầu tiên biết những gì tôi tìm ra, - ông ta hứa rồi cắt máy.

Tiếp theo là sự im lặng nặng nề, không khí ngột ngạt do nhiều vấn đề không giải quyết được gây nên. Trey cảm thấy đứng ngồi không yên, chàng bèn đi ra cửa.

- Tôi không thể ở đây suốt ngày để đợi điện thoại reo.

- Con hãy ở tại nhà. Và xem điện thoại di động đã mở chưa. – Jessy nói với chàng.

- Con sẽ làm theo lời mẹ. – Chàng vâng lời mẹ và bước ra khỏi cửa văn phòng. Laredo nhìn theo chàng một lát rồi nhìn Jessy, nhướng mày, nói:

- Nếu có kẻ nào cần chặt củi thì người ấy là Trey.

- Tôi biết. – Jessy đáp và thở dài. Giọng bà nghe bối rối như đôi mắt Trey vậy.

Bạn đang đọc Giông tố thảo nguyên của Janet Dailey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.