Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 part 1

Phiên bản Dịch · 3644 chữ

CHƯƠNG XIII

Thành phố Blue Moon nằm cách xa khu có người ở nhièu dặm đường, sát hai bên đường quốc lộ chạy qua. Thành phố đã có từ lâu, vào những ngày bò còn làm chúa tể, rồi phát triển mạnh mẽ theo sự gia tăng của nhân dân trong vùng và tàn rụi như mùa màng của họ khi chu kỳ hạn hán đến. Máy xúc ngũ cốc một thời hoạt động mạnh chứng tỏ nơi đây phát triển nhanh thì mới cách đây mấy năm đã bị thoá gỡ vì tình hình trở lên không an toàn cho giới nông dân.

Suốt nhiều năm trời, Blue Moon sống nhờ vào cuộc sống ở địa phương bằng cách cung cấp thức ăn thức uống cho những người làm việc trong các nông trại và cho các du khách kỳ quặc. Thế nhưng khi công ty Dy Corp đến đây để khai thác than trong các mỏ nằm dưới đồng cỏ thì thành phố phát triển trở lại. Dân số tăng nhanh như nấm mọc qua đêm; những ngôi nhà xưa bị triệt hạ, thay vào đấy là những ngôi nhà mới. Số người mới đến đã biến thành phố thành nơi đông đúc, ồn ào náo nhiệt.

Nhưng nguồn than đá không phải là bất tận. Khi than đá cạn kiệt, công ty Dy Corp phá sản, khiến cho công nhân thất nghiệp và không còn là nơi hấp dẫn những người mới. Dân chúng đua nhau bỏ đi, lại một lần nữa các đường phố và nhà cửa ở Blue Moon đều vắng tanh.

Thành phố trở lại rộng rãi trên quốc lộ, một bên chỉ còn trụ lại trạm xăng, cửa hàng tạp hoá và nhà bưu điện có tên bưu cục Fedderson. Ở bên kia đường là ngôi nhà hai tầng đã thay đổi tên họ nhiều lần: Quán bên đường Jack, quán ăn Sally, và mới đây là chỗ ẩn của Harry.

Tấm bảng hiệu trước ngôi nhà đã được tháo ra, trên đó có tên hiệu chủ nhân cũ bằng đèn nê ông màu xanh lục loè loẹt. Các người thợ bò quanh mái nhà để lợp lại ngói mới, trong khi đó người thợ khác cạo lớp sơn ố bẩn, nứt nẻ ở hai bên nhà.

Nhiều người khác đang làm việc ở trong nhà. Chỉ có một người duy nhất đứng ngoài, nhưng cặp mắt sắc sảo của ông ta canh chứng kỹ lưỡng để xem có những ai siêng ăn nhác làm. Ông ta cao gần 1m80, mặc chiếc áo thun tay ngắn màu trắng để lộ hai bắp tay to tướng và huy hiệu binh chủng Thuỷ quân lục chiến được xăm trên bắp tay trái. Mái tóc nâu cắt cụt lủn, nhưng người ta vẫn còn thấy vài đám tóc bạc hiện ra quanh cái đầu gần như trọc. Dáng dấp con nhà binh và nét mặt xương xẩu, Gordon Donovan trông y như nghề nghiệp chuyên môn của mình: Cựu trung sĩ binh chủng Thuỷ quân lục chiến, người biết tuân lệnh cũng biết ra lệnh.

Ông ta là chủ nhân mới của nhà hàng. Cánh cửa thông với phòng phía sau bật mở, một cô gái tóc vàng đi giày cao gót, mặc quần sóc trắng hiện ra bên khung cửa, miệng nhai kẹp cao su nhóp nhép. – Này Donovan, - cô ta gọi lớn, giọng nghe eo éo. Có ai gọi điện thoại cho ông đấy. Điện thoại đường dài.

Quai hàm căng ra vì tức giận, gã sải chân bước vào. Khi cô gái tránh sang một bên cho gã đi qua, gã bèn nắm cổ tay cô gái, vặn thật mạnh, không thèm để ý đến sự hốt hoảng hiện ra trong mắt cô ta.

- Đồ con gái hư hỏng ngu ngốc. – Gã rít lên, giọng the thé, chỉ để cho cô ta nghe thôi. – Tôi không biểu cô trả lời điện thoại mắc dịch ấy. Tôi đã dặn nếu điện thoại ấy reo thì hãy gọi tôi.

- Tôi xin lỗi. - Lời xin lỗi chẳng khác nào tiếng khóc thảm thiết.

Gã cúi xuống gần sát mặt cô ta. - Đừng đụng đến điện thoại riêng của tôi, nếu không sẽ ăn đòn đấy. Hãy nhớ đấy, cô em. – Môi gã cong lại, gã vặn cổ tay cô gái thêm nữa, khiến cô ta phải khóc thút thít và gật đầu lia lịa. – Tôi không nghe cô nói gì hết. – Gã nói nhỏ giọng hăm doạ.

- Vâng thưa ngài. - Giọng cô ta run run, đau đớn. – Tôi thề sẽ không bao giờ vi phạm nữa.

- Hãy nhớ là không được tái phạm. – Gã lôi mạnh cô ta khỏi ngưỡng cửa, đẩy cô ta vào khu vực dùng làm quầy rượu hiện đang để trống. – Và đừng la và đến chỗ các công nhân đang làm việc. Không được làm thế cho đến ngày trả lương.

Donovan nhìn theo cô gái, đợi cho đến khi gã thấy cô ta vào cửa đến cầu thang dẫn lên các phòng ở tầng hai. Sau khi đưa mắt nhìn các công nhân để xem họ có chú ý gì đến cái bàn làm việc không, gã nhấc ống nghe máy điện thoại đang nằm trên bàn được sắp xếp rất ngăn nắp.

- Donovan đây. – Gã nói, giọng rõ ràng, và ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc.

- Người đàn bà nào trả lời điện thoại thế? - Giọng quen thuộc của Rutledge cất lên ở phía bên kia đường dây, câu hỏi giống như gã đã nghĩ ra trước.

- Xin lỗi ngài. Đấy là con bé làm ở đây. Tôi đã dặn nó không được tái phạm rồi. – Gã không xin lỗi thêm nữa vì gã biết có xin lỗi thì cũng không được chấp nhận.

- Nhớ đừng để xảy ra lần nữa, - lão nói, giọng gay gắt, rồi hỏi tiếp: - Anh đã làm đến đâu rồi?

- Tôi đã làm hết sức, bây giờ chỗ này đã rộng rãi, xe đến đây được. Dân ở Blue Moon này không học tập gì được nơi họ. Như tôi đã nói với ông, đây chỉ cách thành phố một bước thôi.

- Bao lâu nữa thì anh sẽ khai trương? - Giọng nói có vẻ tức giận vì công việc chậm trễ.

- Ít ra cũng thêm một tuần nữa. – Donovan nhìn căn phòng dơ bẩn với ánh mắt miệt thị. – Ông đã mua một nơi qúa bẩn thỉu.

- Tôi không mua gì hết. Anh mua mà.

- Đúng. – Donovan gật đầu, lầu bầu trong họng. – May cho ông. – Gã nói to hơn: Khi chúng ta đang nói chuyện thì thiết bị cuối cùng trong nhà bếp mới lắp đặt xong, và người thợ điện vừa nối dây điện vào máy móc. Vào thứ hai thì công việc hoàn tất. Những thực đơn mới đã được ổn định, chương trình khai trương bán thức ăn sẽ được thực hiện vào tuần sau. Tôi đang đốc thúc để có một bữa ăn thịnh soạn trong ngày khai trương vào dịp cuối tuần tiếp theo. Tôi sẽ gửi giấy mời đến mọi người ở trong vòng một trăm dặm. Tôi nghĩ tôi sẽ mời cả gia đình Calder đến dự.

- Tốt. Tôi cần tất cả thông tin anh có thể lấy được cho tôi. Kể cả những thông tin mà anh cho là vô nghĩa, cứ chuyển hết cho tôi. Tôi sẽ xem thông tin nào có giá trị và thông tin nào không.

- Chắc ông biết tôi đã làm đủ thứ. – Donovan trấn an lão ta. – Tôi nhớ có chuyện này… không biết ông có nhu cầu về trại chăn nuôi không, nhưng theo anh chàng bán xăng ở bên kia đường thì bài quảng cáo của Kaufman sẽ quảng cáo về thị trường này.

- Chắc tôi không có nhu cầu về thị trường này, nhưng anh cứ gửi cho tôi tất cả những thông tin về nó mà anh có. Anh nghe được những tin gì?

- Không có tin gì về gia đình Calder, ngoài việc họ đang khốn khổ vì trời không mưa, giống như các chủ trại chăn nuôi khác ở trong vùng, phần lớn dân địa phương đều muốn nói đến những ngày vàng son khi khu mỏ còn hoạt động và thành phố vui vẻ tưng bừng. Nếu ông muốn tôi sẽ cung cấp nhiều thông tin cho ông.

- Đấy là khu mỏ Dyson – Rutledge trầm ngâm nói khiến Donovan có cảm giác là lão đang nói với mình.

- Đúng thế. Cô con gái Tara của ông ấy đã từng lấy con trai của lão già Calder. Người ta kể rất nhiều chuyện về bà ta, họ nói bà ta tiêu xài rất hoang phí. Không ai ở đây thích việc bà ta làm, ngoại trừ thích tiền của bà. Theo họ, bà ta tiều tiền như cát ngoài sa mạc. Hiện giờ bà ta đang chi tiền để tân trang các phòng ngôi nhà chính, xem đây như quà cưới tặng cặp vợ chồng mới cưới nhà Calder. Tôi nghe giá cả đang lên. Nhưng nhờ thế mà dễ dàng cho tôi khi đưa vào đây số công nhân của tôi mà không làm cho công nhân địa phương phật ý.

- Anh có nghe tin gì nói về khu mỏ sẽ hoạt động trở lại không?

- Chỉ là điều mơ tưởng thôi. Nhưng dân ở đây chắc không biết được, ngoại trừ bà con gái của Dyson.

- Tôi cũng không nghĩ bà ta biết. Nhưng vấn đề này chẳng quan trọng gì. Dù sao thì cái mỏ than ở đấy cũng không có tích gì cho tôi.

- Đấy là việc của ông, - Donovan đáp. – Công việc của tôi là cung cấp thông tin cho ông.

- Vậy thì khai trương quá đi và chuyển đến cho tôi một số thông tin. Gia đình Calder không phải là không chiến bại; không ai không chiến bại hết. Có cách để chiến thắng họ. Hãy tìm ra cách đi.

- Vâng, thưa ngài. – Nhưng đường dây đã bị cắt.


Jessy cầm bộ đinh thúc ngựa và mũ trên tay, bà đóng cửa phòng ngủ, đi về phía cầu thang. Bà chỉ nghe tiếng chân rời rạc của mình thôi. Trong mấy tuần vừa qua, sự im lặng là điều kỳ lạ, đến nỗi bây giờ bà không thể không chú ý đến nó. Tự nhiên bà nhìn vào cánh cửa mở phòng chủ nhân.

Vừa hiếu kỳ vừa nhớ kỷ niệm xưa khiến bà đi đến phía cánh cửa mở. Bà dừng lại nơi ngưỡng cửa, để tay lên thanh gỗ, rồi đưa mắt nhìn quanh phòng giải trí, không quá chú ý đến màu sơn tường mới hay số bàn ghế lưa thưa trong phòng, vì trí óc bà đang nhớ đến thời bà ở tại đây.

Jessy đang hồi tưởng lại thời quá khứ thì Sloan từ trong phòng ngủ bên cạnh bước ra, tay cầm giẻ và khăn lau giường, tóc chải ra sau buộc thành đuôi ngựa. Nàng liền đứng dừng lại.

- Jessy, - nàng ngạc nhiên thốt lên. – Con tưởng mẹ đã đi hơn một giờ rồi

- Mẹ quên mũ, điều này cho thấy trong thời gian qua mẹ không ra ngoài trời nhiều. – Jessy lại lướt mắt nhìn khắp phòng. – Phòng làm gần xong rồi.

- Cuối cùng cũng xong. – Sloan trả lời xong liền thở dài như trút ra khỏi người những chuyện bực bội đã dày vò nàng trong thời gian qua. – Bây giờ chúng con chỉ còn đợi thảm và số bàn ghế còn thiết đến nữa là xong. Rồi sau đó chỉ còn vấn đề trang hoàng tranh ảnh cùng các thứ trong phòng, và chúng con dọn về lại.

[ alobooks ]

Hiện trong phòng chỉ có chiếc ghế nệm dài căng phồng với cái bàn và cái ghế xích đu cũ bằng ghỗ óc chó mà thôi. Nhưng chính cái ghế xích đu cũ đã đập vào mắt bà.

- Mẹ thấy các con vẫn còn cái ghế cũ ở đây, - bà nói. Sloan gật đầu. – Cái ghế ấy có đường nét tinh vi, và trông cũ thế nhưng ngồi rất thoải mái.

- Đúng thế - Jessy đi đến chiếc ghế, thẫn thờ sờ vào lưng ghế, đẩy cho nó đung đưa. – Sau khi cặp song sinh chào đời, bố mẹ biến phòng giải trí thành phòng trẻ em. Mẹ từng ngồi ru đứa này hay đứa khác trong chiếc ghế này hơn cả giờ đồng hồ.

- Con không biết chuyện ấy. – Sloan đáp với vẻ ngạc nhiên. Nhưng nàng không khỏi nhận thấy ánh mắt của Jessy có vẻ xa vắng, bà đang nhớ cái thời bà ở trong phòng chủ nhân này với người chồng quá cố của mình. Cảm thấy hơi khó chịu, nàng hỏi: - Việc này làm ẹ buồn phải không? Con muốn chúng ta thay đổi hai phòng này.

- Không. Đã đến lúc phải thay đổi. – Câu trả lời quả quyết, bình tĩnh cho thấy Jessy hoàn toàn đồng ý về việc sửa sang này. Bà nhoẻn miệng cười vui vẻ. – Nhân tiện nói với con việc này, Nancy Taylor có đưa ẹ xem bức ảnh gia đình bà ta do con chụp. Bà ta không ngớt khen tài năng về nhiếp ảnh của con. Con xứng đáng được khen như vậy.

- Cám ơn mẹ. Con thấy những bức ảnh ấy hoá ra lại đẹp. – Sloan thường công kích mình nhiều hơn những người khác nhưng nàng thấy những bức ảnh đẹp thật. – Nhưng những bức ảnh ấy đã mở ra những chân trời mới. Chắc Nancy đã đưa ọi người trong trại xem. Tất cả sẽ yêu cầu con chụp ảnh cho gia đình họ. Con nghĩ việc chú Laredo lập phòng tối dưới hầm nhà cho con là việc rất tốt.

Jessy khẽ cười, vẻ thông cảm. – Con nên mong Nancy đừng đem ảnh đến Blue Moon vào tối thứ bảy, nếu không chắc thế nào con cũng nhận nhiều cú điện thoại khắp vùng gọi đến. Theo mẹ biết thì gia đình bà ta sẽ đến dự lễ khai trương quá nhậu cũ của Harry.

- Phải. Trey có cho con biết chúng ta cũng được mời. – Sloan không thích đi, nàng biết thế nào ở đây cũng sẽ rất đông đúc và ồn ào, đối với nàng thì quang cản như thế chẳng có gì hấp dẫn hết.

- Đi chơi một đêm, chúng ta sẽ được thoải mái hơn. – Jessy vừa nói xong thì có tiếng còi xe hơi ở ngoài nhà cất lên. - Chắc Laredo bấm còi. Ông ấy nói sẽ đến đón mẹ. Hẹn gặp con sau.


Thay vào chỗ những đèn nê ông cao trước đây cho biết nơi này là quán Nơi Ẩn Cư của Harry thì nay ánh đèn chiếu sáng lên biển hiệu sơn tên quá mới: Quán Ốc Đảo. Bên dưới là những chữ nhỏ hơn: “Quán Nhậu Thịt Nướng”. Cờ đuôi nheo có màu sáng treo dọc mái hiên và bãi đẫu xe có nhiều xe du lịch, xe tải nhỏ đủ hình dáng, đủ cỡ đậu ở đây.

Ông cụ Chase dựa người trên đầu gậy, nhìn quang cảnh đổi thay của quán. – Anh chủ mới này trông có vẻ tiêu tiền đúng chỗ đây: lợp mái nhà mới và sơn lại toàn bộ. – Ông nhìn Cat, mắt dò hỏi. – Con nói lại cho bố nghe, tên anh chủ quán mới này là gì?

- Gordon Donovan. – bà ta lập lại với vẻ kiên nhẫn.

- Donovan. – Ông lẩm bẩm một mình rồi hỏi: - Chúng ta có ai biết hắn từ đấu đến không?

Chính Laredo trả lời ông: - Tôi nghe nói anh ta ở đâu đó tại Wyoming.

Chase quá rành nên ông không tin vào lời đồn. – Tôi nghĩ rồi chúng ta sẽ tìm ra gốc gác của hắn. Ít ra thì hắn cũng không nghĩ trong óc rằng đây là nơi sẽ có nhiều bợm nhậu để cho hắn đến bán đồ nhậu.

Phía sau ông, Trey cúi gần Sloan để nói thêm, giọng bình tĩnh: - Theo lời người ta nói thì đêm nay sẽ có nhiều người thích nhậu đến đây. - Tiếng người nói chuyện rì rào và tiếng nhạc nho nhỏ từ trong quá phát ra đã chứng minh cụ thể cho lời chàng.

- Em thích có chỗ tốt để chúng ta ngồi. – Sloan đáp lời chàng.

- Đừng lo chuyện ấy, - Cat trấn an nàng. – Cô đã gọi đến để yêu cầu họ dành cho chúng ta một bộ bàn.

- Vậy thì ta đừng đứng ở ngoài này làm gì. – Laredo nói và đẩy Chase để đùa. - Cụ đưa gậy dẫn đường đi trước và chúng tôi theo sau.

Chase quắc mắt nhìn Laredo. – Khi anh đến tuổi tôi, người ta sẽ thấy anh đi nhanh ra sao, - ông nói và vung gậy tới.

Chase bèn đi trước, tất cả theo sau, họ vào trong quán. Tiếng ồn ào liền đập vài tai họ, tiếng người nói chuyện không ngớt xen vào với tiếng cười và tiếng leng keng phát ra từ cái máy đánh bạc.

Anh đèn trong quán hạ thấp xuống, tạo nên nhiều chỗ tối, không những chỉ ở quầy rượu thôi mà ngay cả ở khu vực để ăn. Đấy là sự thay đổi thứ nhất mà Chase thấy ở bên trong quán.

Chuông reo vang đâu đó ở bên phải ông, một chàng chăn bò hét lên vì vận may đến. Anh ta sung sướng reo mừng khiến cho Chase đưa mắt nhìn về những chiếc máy đánh bạc nằm cả dãy dọc bức tường.

- Có vẻ như chủ quán đã tống khứ bàn chơi pun đi rồi, - ông cụ nói với Laredo, rồi rung cây gậy chỉ quầy rượu dài bằng gỗ, trên mặt quầy được đánh thật bóng. – Nhưng anh ta giữ lại cái quầy cũ. Có biết bao nhiêu dân chăn bò đã gác ủng lên thanh chắn chân bằng đồng ấy.

- Tôi cũng thế. – Nhưng Laredo không bận tâm nhìn chiếc quầy rượu cũ. Ông ta đang chăm chú nhìn người đàn ông vai u thịt bắp đang đứng gần họ, tay cầm xấp thực đơn. – Tôi nghĩ người đang đến là chủ quán. – Ông ta nói nhỏ với Chase rồi bước lùi lại một bước để quan sát.

Người đàn ông dừng lại trước mặt Chase, hai chân đứng thẳng theo tư thế nhà binh. – Chào ông Calder, chào mừng ông đến Ốc Đảo. – Gã nhoẻn miệng cười lễ phép. –Tôi là Donovan. Rất sung sướng đón tiếp ông tối nay.

Chase hơi ngạc nhiên, ông cau mày nghi ngại: - Tại sao ông biết tôi? Chúng ta đã gặp nhau rồi hay sao?

- Không thưa ngài. Nhưng ảnh ông được đăng trên báo. Người ta nhận ra ông rất dễ dàng.

- Chắc là thế. – Chase lầu bầu. Ông giận mình không nhận ra điều đó. Để mà che đậy điều mà ông cho là sai lầm, ông đưa tay về phía Cat. – Đây là con gái tôi, Cat Enchohawk.

Cat đưa tay ra bắt. – Chào mừng ông đến Blue Moon, ông Donovan.

Vừa bắt tay, gã chủ quán vừa nhìn chăm chăm vào mặt bà.

- Chắc bà là người gọi đến để đặt chỗ trước. Tôi nhận ra giọng của bà.

- Đúng là tôi, - Cat xác nhận, miệng cười vui vẻ. – Tôi biết tối nay thế nào ở đây cũng rất đông, nên tôi muốn chắc chắn chúng tôi sẽ có chỗ ngồi.

- Tôi đã dành bàn cho quý vị, - gã đáp.

Nhưng Chase giới thiệu tiếp: - Đây là con dâu tôi, Jessy Calder. Cô ấy thay tôi điều khiển trại Triple C.

- Chào bà. – Donovan gật đầu chào vẻ tôn kính, và Jessy gật đầu chào lại.

- Cháu nội tôi, Trey Calder, và vợ cậu ấy, Sloan.

Donovan cười rộng miệng hơn một chút. - Chắc hai anh chị là cặp vợ chồng mới cưới mà tôi đã nghe nói đến. Xin chúc mừng, mặc dù hơi muộn một chút.

Trey bắt tay gã rồi thả ra cho Sloan bắt. Nàng cười và bắt tay gã một cách nồng nhiệt, rồi nói: - Cảm ơn ông.

Chỉ có Laredo không được giới thiệu. Donovan quay mắt nhìn ông với vẻ chờ đợi. Nhưng gã nhìn với ánh mắt dò hỏi, cố đánh giá ông, nên Laredo buộc lòng bước tới mà không đợi Chase giới thiệu.

- Tôi là Laredo Smith. Tôi làm việc cho gia đình Calder, - ông chìa tay ra, cười thân thiện, hiền lành.

Donovan bắt nhanh tay ông. – Anh ở Texas đến phải không?

- Không. Người ta tưởng tôi như thế. Nhưng họ thường nghĩ như anh vậy. – Laredo vẫn giữ nụ cười tươi trên môi. – Còn anh thì sao? Anh từ đâu đến?

- Có lẽ tôi sinh ra ở bang vừa nói đấy, nhưng tôi lớn lên ở Wyoming.

- Rồi anh ra nhập quân đội. Tôi nói đúng không? – Laredo cười toe toét với vẻ chắc chắn, nhưng vẫn giữ không khí thân thiện.

- Vâng, thưa ngài. Binh chủng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ, và tôi tự hào về bình chủng nàu. Cái gì làm cho tôi ra vẻ là con nhà binh?

Bạn đang đọc Giông tố thảo nguyên của Janet Dailey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.